Giờ để ta cởi trói cho nàng." - Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng nói, những sợi tơ máu trêи người Băng Ngưng theo ý niệm của nó mà tan ra thành một đám khói mỏng, chậm rãi tản ra bốn phía.
Vừa được tự do Băng Ngưng liền dùng đôi tay che kín những bộ phận nhạy cảm trêи người. Nàng tức giận trừng Ác Quỷ Máu một cái, trong miệng nguyền rủa một câu nho nhỏ.
"Linh Lung... Muội ra ngoài trước đi..." - Nàng ảm đạm hướng về phía muội muội lên tiếng, nàng không muốn Linh Lung thấy cảnh nàng bị Ác Quỷ Máu làm nhục.
"Ân!" - Tiểu mỹ nhân khẽ gật đầu trả lời, nhưng ngay lập tức Ác Quỷ Máu đã đem nàng ôm chặt.
"Linh Lung thân yêu, ta với nàng hôm nay cùng chăm sóc cho tỷ tỷ của nàng."
"Ân..." - Tiểu mỹ nhân lại nhu thuận gật đầu.
"Để Linh Lung đi đi... Ngươi muốn làm gì ta cũng được... Để ta hầu hạ ngươi là được rồi..." - Băng Ngưng khẽ cắn môi, giọng nói của nàng trở nên mềm mỏng lạ thường, gần như là đang cầu khẩn van xin.
"Nàng có một người tỷ tỷ thật tốt, vậy mà vẫn không quên lo lắng cho nàng." - Ác Quỷ Máu thầm thì vào tai Linh Lung.
"Ân... Tỷ ấy vẫn luôn chăm sóc cho muội."
Ác Quỷ Máu đem tay hướng về phía Băng Ngưng, kéo nàng lại gần nó. Bàn tay khẽ chạm vào da thịt trần trụi của nàng.
"Ta biết nàng không thích ta, nhưng không sao cả, tình cảm là thứ có thể dễ dàng sinh ra và bồi dưỡng." - Ác Quỷ Máu nói thầm vào tai Băng Ngưng.
Vị băng sơn mỹ nhân mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không dám chống cự, nàng phó mặc thân thể vào tay sắc quỷ, hai hàng lông mi nhắm nghiền, đôi môi mím chặt.
Ác Quỷ Máu vuốt ve một hồi liền phát hiện da thịt Băng Ngưng trở nên lạnh toát, thân thể vốn dĩ mềm mại dần trở nên đông kết, một làn sương giá bao phủ lấy người nàng. Bỗng chốc Băng Ngưng từ một mỹ nhân lại hóa thành một bức tượng băng.
"Băng Ngưng! Nàng làm sao vậy?" - Ác Quỷ Máu lo lắng hỏi.
"Làm sao cơ?" - Đại mỹ nhân khẽ mở hai mắt.
"Cơ thể của nàng..."
Ác Quỷ Máu khẽ gõ nhẹ ngón tay lên người Băng Ngưng, liền vang lên tiếng lộp cộp nho nhỏ.
"Ta không biết...ngươi muốn làm gì tùy ngươi..." - Băng Ngưng yếu ớt trả lời, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Ác Quỷ Máu nhíu mày, nó xem xét một chút liền phát hiện đúng là nàng không sao cả, việc da thịt đông kết chỉ là một loại phản ứng tự nhiên của cơ thể, giống như việc người bình thường nổi da gà khi sợ hãi hoặc chán ghét.
Nói đơn giản thì thân thể của Băng Ngưng bài xích hành vi của Ác Quỷ Máu, nên đã tự tạo ra một loại phòng thủ để ngăn cản nó.
"Tỷ tỷ không sao chứ?" - Linh Lung ghé sát đầu hỏi.
"Nàng ấy không sao cả, chỉ là cơ thể quá mẫn cảm."
Sắc quỷ không dễ dàng bỏ cuộc, bàn tay của nó phát ra ánh sáng đỏ nhạt, chậm rãi mơn trớn da thịt trắng nõn. Những đốm sáng nhỏ li ti không cách nào đâm xuyên qua da thịt mỹ nhân, chúng chỉ bám vào lớp da bên ngoài một thời gian ngắn, sau đó liền biến mất, hòa tan vào không khí.
"Thiên Ma Thủ vô dụng." - Ác Quỷ Máu lầm bầm trong miệng.
Gương mặt Băng Ngưng vẫn như cũ, hoàn toàn không có một chút cảm xúc hay phản ứng gì.
Ác Quỷ Máu ngắm nàng một hồi, gương mặt của nàng xinh đẹp nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không có cảm xúc. Nhưng không biết vì sao Ác Quỷ Máu lại có cảm giác nàng đang giễu cợt nó, giống như khóe môi nàng đang khẽ vễnh lên. Chế giễu việc mỹ nhân đã nằm trong ngực mà nó lại không thể ăn nàng.
Ác Quỷ Máu liền cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, bờ môi của nàng trơn bóng, giống như một que kem mát lạnh.
Thông qua nụ hôn sắc quỷ đem từng chút năng lượng truyền vào miệng Băng Ngưng, nhưng một hồi lâu sau mỹ nhân vẫn không phản ứng lại nó. Nàng giống như một khối băng tinh khiết, không bị những thứ ɖu͙ƈ vọng trần tục cám dỗ, khiến Ác Quỷ Máu không cách nào khiến nàng sa đọa.
Cuối cùng nó đành buông nàng ra, suy nghĩ cách để khơi dậy ɖu͙ƈ vọng bên trong nàng. Trong lúc Ác Quỷ Máu trầm tư suy nghĩ thì Băng Ngưng đột ngột mở mắt, lần này trêи mặt nàng xuất hiện một tia khó chịu.
"Ngươi không thể nhanh hơn được sao? Cứ trực tiếp leo lên người rồi chơi ta là được." - Băng Ngưng tức giận nói, nàng dần mất kiên nhẫn.
"Nàng không cảm thấy gì sao?" - Ác Quỷ Máu thất vọng hỏi.
"Cảm thấy gì chứ? Ngươi cho rằng ta sẽ rêи rỉ vặn vẹo đầy kɧօáϊ lạc sao? Thật ngớ ngẩn! Ta ghét đàn ông, đặc biệt là ngươi! Ta đồng ý ngủ với ngươi là vì bảo vệ muội muội và đệ tử trong môn phái." - Băng Ngưng tức giận nói.
"Nhanh lên đi, làm những việc bẩn thỉu mà ngươi muốn, thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của ngươi. Sau đó thì để ta yên." - Mỹ nhân lại đem hai mắt đóng lại, sự chán ghét hiện rõ trêи gương mặt của nàng.
Ác Quỷ Máu đành đặt Băng Ngưng nằm xuống giường, nó rơi vào trạng thái trầm tư, tình cảnh trớ trêu này nó lần đầu gặp phải. Ma thuật của nó chẳng có tác dụng gì với Băng Ngưng, nó chẳng có cách nào khơi dậy ɖu͙ƈ vọng của nàng.
Bây giờ dù nó có cưỡng hϊế͙p͙ Băng Ngưng thì cũng chẳng khác gì đang chơi đùa với một bức tượng băng, sẽ chẳng đem lại cảm giác gì cả, chẳng thể nào khiến nàng thích nó hay cảm thấy kɧօáϊ lạc. Kết cục của việc cưỡng hϊế͙p͙ sẽ chỉ khiến nàng ghét cay ghét đắng nó hơn.
"Thật mất mặt..." - Nó thầm chửi rủa trong lòng, sắc mặt liên tục biến đổi.
"Huynh làm sao vậy?" - Linh Lung dùng giọng nói nhỏ xíu hỏi Ác Quỷ Máu.
Nàng nhớ rõ cảm xúc khi nó vuốt ve thân thể của nàng, bàn tay đó giống như có một ma lực thần kỳ, khiến từng tế bào trêи cơ thể nàng tràn ngập sức sống, khiến nàng chỉ muốn ngã vào lòng nó. Nàng muốn chia sẻ loại cảm giác tuyệt vời đó với Băng Ngưng, nên mới phối hợp cùng Ác Quỷ Máu lừa tỷ tỷ.
"Chà, chỉ là một chút rắc rối nhỏ. Cơ thể của Băng Ngưng từ chối ta. Có lẽ nàng ấy thực sự chán ghét ta, hoặc là nàng ấy ghét tất cả nam nhân. Những cử chỉ vuốt ve của ta chỉ khiến nàng sởn gai ốc, ghê tởm và khinh bỉ." - Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời, nó đành