Thương Hải Thành bây giờ vẫn chìm trong nước biển, mưa lớn suốt nhiều tháng trời khiến một phần mười diện tích đất liền bị nhấn chìm, những môn phái lớn có trận pháp thủ hộ thì vẫn duy trì được thêm một thời gian, còn các môn phái nhỏ hoặc là môn hủy người vong, hoặc cây đổ bầy khỉ tan mà chạy tứ tán khắp nơi.
Bên trong Vạn Bảo Điện của Ngũ Thiên Tông, hơn một trăm vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ đang ngồi bàn luận, sắc mặt ai cũng hết sức nghiêm trọng.
Trên ghế chủ tọa Tiêu Kiếm, Ứng Dư và Vạn Pháp đang tranh cãi gay gắt, bị Hải Tộc vây khốn suốt nhiều tháng nên tính tình mỗi người đều hết sức nóng nảy.
"Mấy ngày này Hải Thú vây ở bên ngoài rất ít, ta xem chỉ còn chưa đến trăm tên Độ Kiếp kỳ.
Nhất định là lũ Hải Tộc đã có ý lui quân, hoặc do chúng vây khốn quá lâu mà không công được nên đem binh lực đi tấn công các vị trí khác."
"Ta đề nghị Linh Tộc chúng ta đoàn kết lại, ngày mai mở cửa trận, xông ra cùng lũ cá chết kia quyết một trận sinh tử." - Tiêu Kiếm hai mắt đỏ bừng, trên người đằng đằng sát khí.
Vạn Pháp nghe vậy thì gạt phắt đi.
"Đạo hữu chớ nên nóng vội, ta e đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn của Hải Tộc.
Rất có thể số quân ít ỏi bên ngoài chỉ là mồi nhử, chúng ta vừa xông ra liền bị đại quân của chúng đánh úp."
"Hừ! Từ khi nào đạo hữu lại sợ đầu sợ đuôi như vậy? Chúng ta là Thiên Địa Chi Linh tu luyện mà thành, cớ sao lại phải sợ hãi mấy con cá đó.
Cứ co đầu rụt cổ không phải là cách, chi bằng xông ra liều một trận với chúng." - Tiêu Kiếm hừ lạnh, hai thanh kiếm trên lưng hắn rung lên.
Vạn Pháp liếc nhìn Ứng Dư cầu viện.
"Hai vị đạo hữu xin hãy trấn định, lần Hải Triều này diễn ra quá bất ngờ khiến chúng ta không kịp trở tay.
Lực lượng Hải Thú đông hơn chúng ta đâu chỉ mười lần."
"Nay chúng ta đã có thể cầm cự ba tháng, ta tự mình ước lượng trận pháp có thể duy trì thêm ba tháng nữa.
Còn lũ Hải Tộc kia cũng không thể thi triển Hải Thần Nộ quá lâu, nhiều nhất là một tháng nữa nước biển sẽ phải rút đi.
Lúc đó chúng ta dẫn đại quân tấn công ngược lại bọn chúng, địch yếu ta hưng nhất định sẽ dễ dàng giành chiến thắng." - Ứng Dư ôn tồn nói.
"Hai người các ngươi chỉ biết làm rùa rụt đầu, thật khiến người khác mất mặt." - Tiêu Kiếm bực tức nói.
"Nếu đạo hữu thấy không hài lòng thì chúng ta có thể bỏ phiếu, ta tin các vị đạo hữu ở đây đều vui lòng đợi thêm một hai tháng." - Ứng Dư nhìn xuống các vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ bên dưới.
Tiêu Kiếm không nói gì nữa, tu sĩ Linh Tộc tu luyện là vì trường sinh, là để sống thọ hơn người khác.
Nên ai ai cũng hết sức quý tính mạng của mình, nếu không vào đường cùng thì họ sẽ không dứt dậu.
"Tốt! Lại đợi thêm một tháng vậy!"
"Nhưng nếu đạo hữu tính sai, Hải Tộc không rút quân mà tăng thêm viện binh công phá trận pháp, lúc đó e sẽ là tử kỳ của chúng ta." - Tiêu Kiếm gằn giọng đe dọa.
"Đạo hữu yên tâm, việc này ta và Thiên Cơ Tử đã tính toán nhiều lần, Chỉ cần trụ vững qua thủy triều, Hải Tộc chắc chắn phải lui binh." - Ứng Dư ôn tồn nói.
"Hy vọng là như vậy!" - Tiêu Kiếm đứng phắt dậy, một mình rời khỏi đại điện nghị sự, những vị trưởng lão của Vạn Kiếm Môn cũng nhanh chóng rời đi.
"Tên Tiêu Kiếm này xem ra là bị nhốt đến điên rồi." - Vạn Pháp thở dài một hơi.
"Ta gần đây trong lòng cũng có nhiều dự cảm không lành, chỉ mong tai ương này sớm qua." - Ứng Dư cũng chắp tay rời khỏi đại điện.
Vạn Pháp cũng đứng bật dậy, chỉ lát sau hơn một trăm vị Độ Kiếp kỳ tu sĩ đều đã rời đi.
Ác Quỷ Máu mặc áo choàng tàng hình quan sát tất cả mọi việc.
Nó lẳng lặng đi ra khỏi Vạn Bảo Điện, tiến về phía bến cảng.
Chiếc thuyền của Diệu Âm Lâu không còn giăng đèn kết trái, cũng chẳng có kẻ đến người đi.
Nó chỉ nằm im lìm trong một góc của bến cảng, tất cả cửa sổ đều đóng kín.
Phía bên ngoài chỉ có hai nữ đệ tử gác cửa.
Ác Quỷ Máu dễ dàng qua mặt các nàng đi vào bên trong.
Ác Quỷ Máu dựa trên những giọt máu nó để lại trong cơ thể Hồng nhi và Hồng Mộng mà tìm kiếm các nàng.
Trên đường đi những phòng nhỏ đều đóng kín, Ác Quỷ Máu có thể quan sát được những nữ đệ tử Diệu Âm Môn đang tu luyện bên trong.
Sau một hồi di chuyển nó tiến đến một căn phòng thượng hạng ở tầng hai, nơi chỉ giành để tiếp đãi các Độ Kiếp kỳ tu sĩ.
Từ bên ngoài nó đã nghe thấy tiếng đàn tiếng sáo văng vẳng, âm thanh du dương mà nhẹ nhàng khiến lòng người lâng lâng.
"Giờ này mà các nàng còn tiếp khách sao?" - Gương mặt Ác Quỷ Máu chau lại, hiện rõ vẻ không vui.
Vào trong phòng liền thấy Huyền Nguyệt, Trương Tú cùng bốn nữ trưởng lão đang ngồi chơi các loại nhạc cụ.
Hồng nhi mặc một bộ váy lụa màu đỏ, thân thể uyển chuyển nhảy múa trên sân khấu, vũ khúc của nàng giống như tinh điệp, vừa yểu điệu vừa bay bổng.
Ác Quỷ Máu liếc sang khu vực ghế ngồi liền nhìn thấy một gã nam tử anh tuấn, trên người phát ra một cỗ tà mị khí tức.
Hắn ta mặc trường bào màu trắng, bộ dáng giống như một cái thư sinh nho nhã, trên đầu đội mũ quan, điểm đặc biệt là tóc của hắn ta sợi đen sợi trắng trông khá là kỳ quái.
Ngồi kế bên gã nam tử là một cô gái mặc váy tím, trên mặt đeo khăn lụa.
Gương mặt nàng không có một tia cảm xúc, ánh mắt giống như đang nhìn về một nơi xa xăm không tồn tại.
Ác Quỷ Máu có thể nhận ra đó là Kim Bình Nhi, người từng được Hồng Mộng mời về Diệu Âm Lâu biểu diễn.
Nàng vẫn xinh đẹp như cũ, khí chất phiêu trần thoát tục tựa như tiên tử.
Gương mặt lạnh băng không cảm xúc không làm mất đi vẻ đẹp của nàng mà càng tôn thêm một bậc, khiến cho người ta có cảm giác vị Kim Bình tiên tử này không ăn sương khói nhân gian.
Ác Quỷ Máu nhìn chằm chằm gã nam nhân kia, nó có thể đoán được gã nam tử kia chính là trượng phu của Kim Bình Nhi, là đại trưởng lão của Âm Dương Tông.
Nhưng những hình ảnh này đều tương đối bình thường, thứ khiến Ác Quỷ Máu giận run lên chính là Hồng Mộng.
Nàng lúc này chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, phần váy phía dưới cũng rất ngắn.
Phần lớn da thịt trắng nõn đều lộ ra ngoài.
Nàng ngoan ngoãn ngồi trong lòng gã nam tử kia, lâu lâu lại rót rượu mời hắn.
"Thúc Sinh công tử, thiếp thân kính ngài một ly." - Hồng Mộng cười mị mị, trên gương mặt vương vấn nét xuân.
"Ha ha, được!" - Gã nam tử cười lớn cầm ly rượu uống cạn, bàn tay sói đói thọc qua chiếc yếm nhỏ mà chơi đùa với cặp vú của mỹ nhân.
"Mẹ kiếp! Phò là phò! Đây là ngang nhiên cắm sừng ta sao?" - Ác Quỷ Máu rít lên, giữa trán của nó đau nhói, giống như có thể mọc ra một chiếc sừng nữa bất kỳ lúc nào.
Nó chỉ muốn ngay lập tức hóa thành Ác Quỷ, đem cả con thuyền nhấn chìm trong máu tươi để giải tỏa cơn giận.
Nhưng nó không làm thế, mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Sau khi vũ khúc kết thúc, Hồng