"Phu quân, để thiếp dìu chàng về." - Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên từ miệng Kim Bình, gương mặt nàng vẫn như cũ, không hề có một tia cảm xúc.
"Hồng Mộng! Cô là muốn cùng ta trở mặt? Cô phải biết Diệu Âm Lâu của cô là do một tay ta nâng đỡ, không có ta các cô chẳng là cái thá gì." - Âm lão quái nhìn Hồng Mộng chằm chằm.
"Công tử thứ lỗi, yêu cầu của ngài quá phận, thiếp thân không thể đáp ứng, vẫn là đợi lúc ngài tỉnh rượu chúng ta lại đàm luận." - Hồng Mộng bình tĩnh đáp, hoàn toàn không có ý nhún nhường.
"Được! Tốt lắm! Lần sau chúng ta lại bàn, nhưng cái giá sẽ không rẻ như hôm nay đâu!" - Âm lão quái hằn học nói, thân là cự kiêu ma đầu, đã bao giờ mất mặt như vậy.
Hắn ta phủi mông đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi khách phòng.
"Chậm đã! Việc các nàng đã xong, nhưng ta với ngươi thì cần nói chuyện đấy." - Ác Quỷ Máu đem áo choàng tàng hình cởi bỏ.
"Mày là thằng nào?" - Âm lão quái giật mình hỏi, hắn hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Ác Quỷ Máu, nếu vừa nãy Ác Quỷ Máu đánh lén nhất định đã thành công.
"Công tử! Ngài trở về." - Chúng nữ thấy Ác Quỷ Máu thì mừng rỡ khôn xiết, muốn chạy đến ôm nó nhưng đều bị ngăn cản.
"Ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời một câu hỏi là được."
"Có phải chính ngươi là kẻ đứng sau ra lệnh cho các môn phái khác chèn ép Diệu Âm Môn?" - Ác Quỷ Máu gằn giọng hỏi.
"Nói hươu nói vượn, mau xưng rõ họ tên trước." - Âm lão quái sắc mặt khẽ biến, hắn không trả lời mà tìm cớ thoái thác.
Dù biến hóa trên mặt rất nhỏ, nhưng người ở đây đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, rất nhanh đã biết được chân tướng.
"Công tử! Chính là hắn! Thiếp thân đã sớm nghi ngờ, nhưng không đủ thực lực chống lại nên chỉ đành nhẫn nhịn." - Hồng Mộng chỉ tay vào mặt Âm lão quái tố cáo.
"Các nàng yên tâm, ủy khuất này ta sẽ đòi lại cho các nàng." - Ác Quỷ Máu nheo mắt.
Nó rút ra Thương Tần từ trong hư không, hai chân khẽ khụy xuống rồi vọt về phía trước.
Âm lão ma lấy ra pháp bảo Âm Dương Thái Cực Đồ hộ thể, từ tấm đồ hình tạo ra một màn chắn đen trắng, đem hắn ta bao bọc.
Tiếc là Thương Tần lại không phải vũ khí phàm trần, nó dễ dàng xuyên qua màn sáng như chọc thủng lớp giấy mỏng, mũi giáo cắm phập vào ngực lão ma.
"Chuyện này!" - Âm lão quái trợn tròn hai mắt, cực phẩm phòng ngự pháp bảo lại bị xỏ xuyên, khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn định tế ra các pháp bảo khác thì đã quá muộn, Ác Quỷ Máu gằn lên một nụ cười mỉa mai, ngọn Thương Tần phát sáng mãnh liệt rồi nổ tung.
Không gian trong khách phòng rúng động, một hố đen không đáy lóe lên rồi biến mất, đem thân thể của Âm lão quái nghiền nát.
Từ trong thi thể một cái ma anh đen ngòm phóng vụt ra ngoài, nhưng chưa kịp thi triển độn thuật thì đã bị Ác Quỷ Máu tóm gọn.
"Có lẽ ngươi cần phải biết, những kẻ bị ta ăn sẽ chẳng bao giờ siêu sinh." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quái dị, sau đó ném luôn ma anh vào miệng mà ngấu nghiến, nó dùng cách này để tìm kiếm những ký ức trong linh hồn kẻ thù.
Chỉ là vài giây sau khuôn mặt của Ác Quỷ Máu cau lại, ma anh bị nó ăn rất nhanh đã phân rã thành năng lượng, thời gian không đủ để nó tìm tòi kỹ hơn.
Nhưng cũng đủ để nó biết ai là kẻ đứng sau việc chèn ép Diệu Âm Lâu.
"Công tử! Thực sự là ngài." - Hồng Mộng rụt rè đi lại gần.
Ác Quỷ Máu trong lòng nàng vô cùng thần bí, có thể làm được những chuyện phi thường như giúp người khác đột phá cảnh giới.
Nhưng việc nó có thể một chiêu giết chết Độ Kiếp hậu kỳ tu sĩ thì nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, cả việc đem Nguyên Anh nhai sống cũng như vậy.
"Chúng ta vẫn còn một việc phải giải quyết." - Ác Quỷ Máu nhìn về phía Kim Bình Nhi đang đứng chết lặng, dù trượng phu vừa bị người khác giết chết, nhưng trên mặt nàng vẫn chẳng có cảm xúc gì, giống như kẻ bị giết chỉ là người qua đường.
"Muốn giết muốn hiếp gì tùy ngươi." - Kim Bình bị ánh mắt của Ác Quỷ Máu làm cho khó chịu, âm thanh từ miệng nàng đương đối bất mãn, nhưng lại chẳng màng sống chết.
"Nàng không cầu xin tha thứ sao? Nàng xinh đẹp như vậy, nếu nàng xin tha thì có thể ta sẽ thả nàng đi đấy." - Ác Quỷ Máu cảm thấy ngờ vực về cô gái này, nó liền thử hỏi dò nàng.
"Ngươi làm gì ta cũng được, ta chẳng quan tâm đến việc đó." - Kim Bình khẽ nhún vai, nàng ngồi xuống ghế rót một tách trà uống cạn, rồi bình thản nhìn Ác Quỷ Máu xét xử nàng.
"Cô gái này vẫn luôn như vậy sao? Nàng ta bị cái gì vậy?" - Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi, nó cảm thấy Kim Bình không giống như là đang đóng kịch, mà là nàng thực sự không quan tâm.
"Kim Bình cô nương tu luyện Vô Tình Đại Đạo, kết quả liền biến thành như vậy, giống như bị tước đi toàn bộ cảm xúc, kể cả sợ hãi.
Nhưng bình thường cô ấy vẫn luôn giúp đỡ thiếp thân, xin công tử lượng tình bỏ qua cho." - Hồng Mộng xuống nước cầu xin giùm Kim Bình.
Ác Quỷ Máu nhíu mày, nó đương nhiên biết Vô Tình Đại Đạo là cái gì, chỉ là rất ít người tu luyện thứ đó, mà cũng chẳng mấy ai tu luyện thành công.
"Hừ! Thôi cô đi đi, ân oán giữa ta và trượng phu của cô xem như chấm dứt, tất nhiên nếu cô muốn trả thù ta cũng không ngại giết thêm một người." - Ác Quỷ Máu xua tay.
"Vì sao ta phải trả thù cho hắn chứ? Ngươi giết hắn ta vui còn không hết, lần này phải cám ơn ngươi, giúp ta thoát khỏi một sợi xiềng xích."
"Nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận, Dương lão quái sẽ không bỏ qua chuyện này." - Nét mặt Kim Bình tương đương cổ quái khi đưa ra lời nhắc nhở.
"Hồng Mộng muội tử, ta tạm thời không thể trở về Âm Dương Tông, mượn tạm của muội một gian phòng." - Kim Bình nói xong cũng không thèm nghe Hồng Mộng trả lời, lập tức xoay người đi ra khỏi cửa.
"Một cái nữ nhân xinh đẹp, chỉ tiếc là nàng ta thần kinh có vấn đề." - Ác Quỷ Máu chép miệng đầy luyến tiếc.
Nó liếc mắt nhìn sang Hồng Mộng, quần áo trên người nàng chẳng khác nào nội y, chiếc áo yếm màu đỏ chỉ đủ để che phân nửa bộ ngực, nửa còn lại đều lộ ra bên ngoài, váy của nàng vừa ngắn vừa mỏng, chỉ dài đến nửa đùi, cặp chân thon dài miên man dễ khiến người khác thú huyết sôi trào.
"Hồng Mộng thân yêu, nàng còn nhớ cái giao kèo nho nhỏ giữa chúng ta không?" - Ác Quỷ Máu chậm rãi hỏi.
Sắc mặt Hồng Mộng cứng lại, nàng ngẩng đầu lên dò xét.
"Lúc đó ta nói sẽ không quan tâm quá khứ của nàng, sẽ chẳng bao giờ hỏi hay nhắc đến nó.
Chỉ cần nàng hầu hạ ta thoải mái