Rất nhanh cả bốn trận so tài đều kết thúc.
"Tiểu sư đệ, tiếp theo hình như tới phiên đệ rồi.
Lát nữa hay là đệ vừa lên đài thì nhận thua luôn đi, đừng để mình bị thương." - Kim Ánh có lòng tốt nhắc nhở.
"Đúng đó, đao kiếm là không có mắt, nếu đệ bị thương thì bọn ta cũng không biết ăn nói thế nào với sư phụ." - Tử Y cũng phụ họa.
"Khục...! Mấy vị sư tỷ không tin tưởng ta sao? Ta cảm thấy mình nhất định có thể chiến thắng, nói không chừng còn giành luôn cả chức quán quân." - Ác Quỷ Máu ho khan.
"Không phải bọn ta không tin tưởng sư đệ, chỉ là tu vi của đệ quá thấp.
Đệ nhìn ta và Nguyệt sư tỷ thi đấu cũng thấy rồi đó.
Ta chỉ thua tỷ ấy hai cảnh giới, nhưng một chiêu của người ta cũng không thể đón đỡ.
Nếu không phải Nguyệt sư tỷ nương tay thì ta đã trọng thương rồi." - Hoàng Liên liền giải thích.
"Vốn dĩ ta chỉ dẫn đệ lên đài thử cho vui, để đệ biết trời cao đất dày.
Lần trước là may mắn, lần này sẽ không may mắn như vậy đâu." - Hồng Vận cũng có ý bảo sắc quỷ nhận thua.
"Hừ! Mấy tỷ nói vậy ta càng phải thi đấu! Hơn nữa còn phải đánh bại tất cả đối thủ, đoạt lấy quán quân." - Ác Quỷ Máu tức giận nói.
Nó không thèm để ý đến những lời khuyên ngăn, đạp mạnh chân xuống đất nhảy lên võ đài.
Chấp sự trưởng lão làm trọng tài không ngờ lại là Thiết Phong, đối thủ của sắc quỷ cũng là một đệ tử của Nam Phong.
"Huyết sư điệt vẫn mạnh khỏe chứ?" - Thiết Phong cười giả lả hỏi, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia cay nghiệt.
"Đa tạ trưởng lão quan tâm, sư điệt vẫn khỏe." - Ác Quỷ Máu tươi cười trả lời.
"Đệ là Tà Huyết, là đệ tử mới nhập môn, mong được sư huynh chỉ giáo." - Ác Quỷ Máu lại chắp tay hướng về phía đối thủ.
"Ta gọi Hoàng Hạc, là tứ đệ tử của Nam Phong.
Ta xem tu vi của sư đệ rất thấp, hay là đệ nhận thua đi để tránh mất hòa khí." - Gã tu sĩ cười giả lả, trong giọng nói hàm ý khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Hắn ta đâu phải là muốn Ác Quỷ Máu nhận thua, mà là đang muốn chọc tức.
Đại sư huynh đã nói chỉ cần phế tên tiểu tử này, hắn sẽ nhận được thù lao một vạn ma thạch.
"Ha ha ha! Thật là trùng hợp, mấy vị sư tỷ cũng bởi vì sợ đao kiếm không có mắt, sợ lúc thi đấu có người bị thương.
Hay là sư huynh nhường đệ một lần, tự mình rút lui khỏi cuộc thi?" - Ác Quỷ Máu cười lớn, bộ dạng kiêu ngạo mười phần.
Sắc mặt gã tu sĩ kịch biến, cái thằng ranh con này vậy mà lại không xem hắn ra gì.
Tuy hắn không phải một trong những hạt giống tranh chức quán quân, nhưng cũng có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, ra ngoài môn phái cũng có thể xem là cường giả một phương.
Vậy mà lại bị một thằng oắt con Pháp Tướng kỳ xỉa xói.
"Hỗn xược! Sư đệ nếu đã không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách sư huynh thủ đoạn độc ác." - Hoàng Hạc gầm lên, toàn thân ma quang đại thịnh, muốn dùng uy áp chấn nhiếp.
Ác Quỷ Máu vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, không hề tỏ ra sợ hãi.
"Sư huynh! Đệ thực sự là có ý tốt nhắc nhở.
Trước giờ khí vận của đệ tốt vô cùng, đi ra đường tiện tay có thể nhặt được bảo vật.
Mỗi lần bị yêu thú vây công thì bọn chúng cũng đều tự nhiên lăn ra đất.
Những người muốn cùng đệ đối địch đều gặp xui xẻo."
"Huynh có lẽ là không muốn bị vận rủi quấn thân đúng không?"
"Trên đời làm gì có chuyện đấy! Đại sư huynh, thời gian đến rồi, huynh mau bắt đầu đi!" - Hoàng Hạc tất nhiên là không tin, hắn hướng Thiết Phong hô to.
Gã chấp sự trưởng lão nhìn Ác Quỷ Máu chòng chọc, giống như một con rắn đang liếc con mồi.
"Ba, hai, một, bắt đầu!" - Thiết Phong chậm rãi hô to.
Nhưng trên sân đấu bỗng trở nên yên lặng, Hoàng Hạc thủ thế nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm, còn sắc quỷ khoanh tay huýt sáo.
Cái hình tượng quỷ dị này kéo dài khoảng mười giây, cả Hoàng Hạc lẫn Ác Quỷ Máu đều không ai động thủ.
"Hạc sư huynh! Mau ra tay đi chứ? Hôm nay thật là lạ, gió giống như mạnh hơn thường ngày." - Ác Quỷ Máu tươi cười nói.
Gã sư huynh họ Hoàng vẫn đứng ngây ra như phỗng, chỉ thủ thế mà không tấn công.
Thấy vậy Thiết Phong sốt ruột lên tiếng.
"Tứ sư đệ! Đệ còn đứng ngây ra đó làm gì? Trận đấu bắt đầu rồi."
Bỗng nhiên đúng lúc này có một cơn gió mạnh thổi ngang qua sân thi đấu, Hoàng sư huynh giống như bức tượng khẽ lung lay, rồi đổ sầm xuống sàn.
Sắc mặt Thiết Phong kịch biến, vội vàng lao đến gần.
Từ trong thi thể ma anh của Hoàng Hạc bay vụt ra ngoài, nét mặt tràn ngập hoảng sợ.
"Tứ sư đệ! Chuyện gì xảy ra?" - Thiết Phong hốt hoảng hỏi.
"Đệ không biết, tự nhiên trước mắt tối sầm không thấy gì nữa, đệ cố gắng điều khiển thân thể nhưng không được, chỉ đành ma anh xuất khiếu tẩu thoát." - Hoàng Hạc trả lời, trên mặt nguyên anh vẫn vô cùng hoảng loạn.
Thiết Phong liền lấy tay đặt lên cổ thi thể, lại dùng thần thức kiểm tra một hồi, phát hiện trên thi thể không hề có vết thương gì.
"Tim đột ngột ngừng đập, dẫn đến đột tử.
Sư đệ! Ngươi không phải là cả đêm qua cùng vị sư muội nào song tu đó chứ?" - Thiết Phong trợn mắt nhìn Hoàng Hạc.
"Sư huynh, là cùng Lý sư muội." - Ma anh gật gật cái đầu nhỏ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
"Ngu xuẩn! Sư phụ và ta đã nói ngươi đừng suốt ngày đi tìm mấy vị sư muội, sớm muộn gì cũng thân thể hao tổn mà chết.
Nay quả nhiên ứng nghiệm, mau cút trở về Nam Phong, đợi sư phụ tìm được một cỗ thân thể thích hợp lại giúp ngươi đoạt xá." - Thiết Phong tức giận quát lớn, mấy tên sư đệ của hắn đều ham mê nữ sắc, cho nên tốc độ tu luyện càng lúc càng chậm.
"Ha ha, Thiết trưởng lão, trận đấu này ta thắng rồi đúng không?" - Ác Quỷ Máu cười lớn hỏi, bộ dạng vui vẻ vô cùng.
Thiết Phong nghe xong chỉ muốn vung tay bóp chết thằng ôn con này, nhưng trước mắt bao nhiêu đệ tử hắn đương nhiên không thể làm như vậy.
Vô duyên vô cớ tàn sát đồng môn là tử tội.
"Ha ha, Huyết sư điệt quả thực vấn khí nghịch thiên, hai lần đều không cần đánh vẫn vào được vòng trong."
"Ngọc giản của ngươi đây, mong là vòng sau ngươi vẫn có thể may mắn như vậy." - Thiết Phong cười giả lả.
Chuyện này quỷ dị vô cùng nhưng lại là trùng hợp.
Một người bởi vì ăn quá nhiều nên đau bụng, kẻ còn lại do chơi gái cả đêm nên đột tử.
Thiết Phong hắn cũng chẳng nghĩ ra được vì sao lại trùng hợp như vậy.
Ác Quỷ Máu nắm chặt miếng ngọc trên tay, nhảy xuống sân đấu đi về phía bốn vị sư tỷ.
"Ha ha, các tỷ xem này, không phải là đệ thắng rồi sao?" - Ác Quỷ Máu vung vẩy miếng ngọc khoe mẽ.
Sắc mặt Hồng Vận và những người khác nhìn nó vô cùng kỳ quái.
"Sư đệ, việc đệ đi ra đường nhặt được bảo, nhìn yêu thú thì chúng chết là thật sao?" - Hoàng Liên nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là thật, ta trước giờ vận khí luôn luôn tốt, chưa từng gặp chuyển xui xẻo." - Ác Quỷ Máu ưỡn ngực nói.
"Sư tỷ, chẳng lẽ tiểu sư đệ chính là Thiên Mệnh Chi Tử, người được Thiên Đạo chiếu cố trong truyền thuyết?" - Tử Y mở to hai mắt, giống như nhớ đến một truyền thuyết xa xưa.
"Đừng nói bậy, hắn chỉ là tốt số thôi.
Chúng ta mau trở về, ngày mai lại đến thi đấu." - Hồng Vận lắc đầu, nháy mắt ra hiệu cho mấy vị sư muội.
Việc Ác Quỷ Máu có phải Thiên Mệnh Chi Tử hay không là một vấn đề cần giữ bí mật.
Cổ Ma Tộc có rất