Đột nhiên giữa bầu trời nứt ra một khe nứt nhỏ, một chấm nhỏ màu đen bay ngang qua khe nứt, nổi bật giữa đám quái vật khổng lồ đang hỗn chiến. Đó là Tử Tinh, vị nhữ vương kiều diễm của tộc Hoa Yêu.
"Kiếm Không Gian." - Tử Tinh phát ra những âm thanh lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Nàng rút thanh kiếm vẫn luôn đeo bên người, điểm kỳ lạ là thanh kiếm này không hề có lưỡi kiếm.
Ngay khi nàng vừa dứt lời, có một khe nứt không gian hình thanh kiếm hiện ra trên đầu nàng. . Truyện Teen Hay
Lập tức, con rết cảm nhận được nguy hiểm, nó nhìn về phía Tử Tinh và khe nứt ma quái kia.
“Bảo vệ lỗ sâu! Nhanh lên, bảo vệ lỗ sâu!! Bảo lũ Sâu Ăn Không Gian đục nhanh vào, phe đối phương đã xuất hiện vương tộc sinh vật!" - Con rết điên cuồng gào thét, nó đã nhận ra nguy hiểm, nhưng đã quá trễ.
Tử Tinh chỉ chuôi kiếm vào đầu con rết hét lên.
"Nhát Cắt Không Gian!"
Khe nứt trông giống như thanh kiếm trên đầu Tử Tinh lao vụt xuống, không ngần ngại chém thẳng về phía con rết.
Con rết cố gắng né tránh, nhưng không kịp nữa rồi, cơ thể khổng lồ vốn là ưu thế lớn của nó, nhưng lúc này lại biến thành điểm yếu chết người, khiến nó di chuyển chậm chạp.
"Xoẹt!" - Lưỡi kiếm không gian nhanh như chớp lướt ngang qua người nó.
Lớp giáp cứng hơn cả kim cương của con rết bị cắt ra dễ dàng, bị một kiếm chém đứt làm đôi, hai phần thân thể khổng lồ của nó rơi xuống, làm rúng động mặt đất, phá hủy cả những ngọn núi phía dưới.
"Nhát Cắt Không Gian." - Một lần nữa, Tử Tinh lại điều khiển khe nứt khổng lồ kia chém về cái lỗ sâu trên bầu trời.
“Ầm!” – Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Lỗ sâu nổ tung và bùng sáng. Ánh sáng làm chói lòa vạn vật.
Con rết khổng lồ sợ hãi nhìn Tử Tinh, nó không ngờ lại có một sinh vật mạnh ngang với các vị Trùng Hoàng xuất hiện nhanh như vậy. Thông thường thì nó chỉ cần giết sạch cư dân bản địa, sau đó nhanh chóng khai mở thông đạo nối liền với Trùng Giới, đợi Trùng Tộc đại quân đi qua.
"Khanh khách..." - Bỗng từ trong vụ nổ không gian vang lên tiếng cười giòn tan, giống như tiếng cười của một cô gái.
"Nữ hoàng X"miti!" - Con rết nằm trên mặt đất, cố ngóc đầu dậy cúi chào nữ hoàng của nó.
Vị Trùng Hoàng vừa xuất hiện là một cô gái trông chỉ như mười tám đôi mươi, cô ta có một đôi mắt rất to, chiếm một phần ba khuôn mặt, trên đầu có hai sợi râu dài. Phía sau lưng có bốn chiếc cánh mỏng giống như cánh chuồn chuồn.
Toàn thân cô ta bao phủ bởi một lớp vảy giáp màu xanh ngọc bích, giống như một bộ áo giáp bó sát người.
"Nữ Hoàng! Xin hãy cứu thần!" - Con rết khổng lồ hét lớn, cầu xin sự trợ giúp.
Vị Trùng Hoàng liếc mắt, sau đó nàng ta cười lên nắc nẻ, cơ thể run rẩy liên tục.
"Nữ Hoàng! Cầu xin người! Xin hãy tha thứ cho thần!" - Con rết thấy hành động kỳ lạ của Trùng Hoàng thì sợ hãi vô cùng, rên rỉ van xin.
"Khanh khách! Vô dụng như ngươi thì giữ lại làm gì, chỉ là đi mở cổng không gian, cũng làm không xong." - Bất chợt Trùng Hoàng ngưng cười, cô ta dùng ánh mắt âm trầm liếc nhìn con rết.
Chỉ thấy bàn tay cô ta khẽ phất lên, chém ra một nhát kiếm xanh lục bích.
Đầu của con rết khổng lồ liền rơi xuống, hai mắt vẫn trợn trừng, đầy vẻ căm phẫn.
"Quái vật! Ngươi nên cút về thế giới của ngươi!" - Tử Tinh âm trầm nhìn kẻ thù mới xuất hiện, hành động chém giết đồng loại của nó khiến nàng thấy ghê tởm.
"Khanh khách! Vị tỷ tỷ này, muội là khách từ phương xa đến, tỷ tỷ là chủ nhà, vừa gặp mặt liền chửi rủa như vậy, không hợp với lễ nghi nha." - X"miti nhún người thi lễ, nói cười vui vẻ chào hỏi Tử Tinh.
Tử Tinh ánh mắt càng trầm xuống, con quái vật trước mắt dường như rất tự tin khi đối đầu với nàng, thậm chí nó vẫn có thể nhởn nhơ đùa giỡn.
"Ai là chị em với ngươi! Chết đi đồ quái vật!" - Tử Tinh chỉa chuôi Kiếm Không Gian chém về phía nữ Trùng Hoàng.
Khe nứt không gian trên đầu nàng một lần nữa lướt trong không trung, giống cắt bầu trời thành hai nửa khác nhau.
Nữ Trùng Hoàng không hề e sợ, khi lưỡi kiếm sắp chém trúng thì thân hình cô ta đột ngột biến mất.
Tử Tinh thấy vậy thì ánh mắt co rụt lại, đôi cánh hoa vỗ mạnh, muốn né tránh sang một bên.
Nhưng đã không kịp, bên trái nàng vang lên âm thanh giống như sét đánh. Nữ Trùng Hoàng đột ngột xuất hiện bên cạnh nàng, bây giờ bàn tay của cô ta đã biến thành móng vuốt của côn trùng, sắc bén vô cùng.
"Xoẹt!" - Trùng Hoàng tốc độ vô cùng nhanh chóng, chọc thẳng móng vuốt của cô ta vào người Tử Tinh.
Bộ áo giáp vỏ cây chỉ kêu rắc một tiếng liền vỡ nát, cánh tay của nữ Trùng Hoàng xuyên thủng bụng Tử Tinh, đục ra một lỗ hổng lớn.
"Tỷ tỷ thật yếu đuối!" - Đôi mắt kép to lớn của nàng ta khẽ đảo, thốt ra một câu châm chọc.
"Kiếm Không Gian! Trở về!" - Tử Tinh hét lớn, khe nứt khổng lồ trên bầu trời biến mất, từ chuôi kiếm của nàng mọc ra một lưỡi kiếm màu đen.
Nàng bất chấp thương thế, huy kiếm chém mạnh vào nữ Trùng Hoàng, nhưng cô ta nhanh chóng rút cánh tay về, bốn cái cánh vỗ mạnh rồi biến mất một lần nữa.
Tử Tinh sắc mặt hết sức khó chịu, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn bốn phía tìm kiếm thân ảnh đối thủ, lần này nàng đã gặp phải đối thủ hết sức