Bởi vì không tồn tại thực thể, những ánh mắt của Ác Quỷ cũng không thể nhìn thấy sinh mệnh dạng vật chất.
Trong mắt chúng đám tu sĩ chỉ như những đốm sáng le lói, đang nhảy múa chỉ trỏ.
Những cảm xúc tiêu cực thì có màu đen, sợ hãi thì có màu xanh, tức giận là màu đỏ, vui vẻ là màu vàng...
Những Ác Quỷ viễn cổ đã tồn tại vô số năm tháng, tâm tính kiên định vô cùng, chúng chỉ hơi hơi liếc nhìn qua cánh cửa địa ngục rồi quay đi, không thèm quan tâm đến thế giới phía bên kia.
Những Ác Quỷ trẻ tuổi chưa từng ra khỏi địa ngục thì thi nhau chen lấn, đứng trước cửa mà nhìn, không ít tên bạo gan trực tiếp nhảy qua cổng địa ngục.
Nhưng vừa bay được vài trượng thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình xé nát, tiêu tán trên bầu trời.
Những kẻ còn lại thấy vậy liền co đầu rụt cổ, chỉ dám ghé mắt nhìn chứ không dám lao qua phía bên kia.
Bọn chúng chỉ là những sinh vật hư ảo, không có thực thể cũng chẳng có linh hồn, một khi tiến vào thế giới vật chất sẽ bị thiên địa pháp tắc tru diệt.
Nhưng trong số Ác Quỷ không ít kẻ có năng lực đặc thù, có thể thông qua tinh thần ý chí khống chế người khác.
"Nhìn! Trên trời sao đột nhiên có nhiều linh thạch vậy!"
"Oa! Là Cửu Thiên Huyền Nữ! Nàng ấy đang kêu gọi ta!"
"Tiên nữ là của ta!"
"Tất cả cút ra, pháp bảo kia là của ta!"
"Đạo Quả! Ta muốn Đạo Quả! Ai cũng không được tranh!"
Đám tu sĩ phía dưới giống như là phát điên, trong mắt hiện lên vẻ mê man.
Chúng gặp phải vô số loại ảo giác kỳ quái, kẻ thì thấy công pháp đan dược, người lại thấy linh bảo pháp bảo, kẻ khác lại thấy trên trời toàn là mỹ nhân xinh đẹp.
Nguyên một đám tế ra phi kiếm bay thẳng lên bầu trời, bất chấp những tiếng can ngăn bên dưới.
"Các ngươi điên à! Là huyễn cảnh! Không muốn chết thì mau trở về!"
"Mẹ nó! Quá mức tà môn rồi! Mau trốn đi còn kịp!"
"Nhanh báo cho tông chủ đại nhân, tình hình chuyển biến xấu!"
Đám người may mắn không bị khống chế liền tán loạn bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Những tu sĩ bị khống chế thì như thiêu thân bay vào biển lửa, từng kẻ một lao về phía vòng xoáy trên bầu trời.
Đám Ác Quỷ chỉ chờ có vậy, khi những tên tu sĩ lại đủ gần thì chúng lao nhanh qua cánh cửa địa ngục, phụ thân lên người đám tu sĩ.
Những kẻ bị Ác Quỷ nhập vào lập tức gào thét đinh tai nhức óc, không ít kẻ mất đà lao xuống đất, bị té thành một đống thịt nát.
Nhưng chỉ vài giây sau đống thịt nát kia lại lồm cồm bò dậy, gương mặt vỡ vụn tay chân què quặt.
Từ trong cơ thể chúng mọc ra những gương mặt quái vật, cặp sừng vừa dài vừa nhọn.
Chúng di chuyển bằng bốn chi như dã thú, thấy người ở gần liền nhào tới cắn xé.
"Thứ quỷ gì!"
"Đạo Hàng! Ta là ca ca của ngươi!"
"Tế ra phi kiếm giết bọn chúng, nhất định là bị Ác Linh phụ thân rồi!"
Đám tu sĩ bị tấn công sắc mặt xanh lét, lập tức tế ra pháp bảo thần thông đáp trả.
Đao kiếm tung hoành, hỏa cầu chớp giật phóng ra liên tiếp.
Nhưng đám tu sĩ bị quỷ nhập hoàn toàn không sợ chết, vẫn điên cuồng lao đến tấn công.
Khốn nạn nhất là sau khi chém giết được bọn chúng, thì từ trong thi thể một cái bóng quỷ dị lại lao vụt ra, đâm xuyên qua lớp linh khí hộ thuẫn nhập vào một tu sĩ khác.
Khiến kẻ bị quỷ nhập lại như phát điên, hướng đồng bạn bên cạnh tấn công.
Chẳng bao lâu trung tâm Thương Hải Thành biến thành một bãi chiến trường, tu sĩ chết trận nhiều không kể siết.
Kẻ này ngã xuống thì kẻ khác lại bị Ác Quỷ phụ thân, điên cuồng tàn sát đồng loại, tạo thành một vòng xoáy không bao giờ kết thúc.
Hai tỷ muội Băng Ngưng Linh Lung sắc mặt tái nhợt, hai nàng cùng phân thân của Ác Quỷ Máu đứng trong một cái vòng trông giống như hai hình tam giác cân lồng vào nhau được vẽ bằng máu, bên trong vòng là vô số quỷ văn cổ xưa.
Những kẻ bị quỷ nhập giống như không nhìn thấy hai nàng, nhanh chóng chạy vụt qua hai bên.
"Chậc! Không biết bản thể đang làm cái gì nữa, chẳng lẽ định huyết tế luôn Thương Hải Thành." - Phân thân chép miệng than thầm một hơi.
"Phu quân! Chuyện này do chàng gây ra?" - Băng Ngưng giọng nói rét run, nhìn phân thân chằm chằm.
Linh Lung cũng liếc nhìn nó, gương mặt của nàng tái nhợt, hai mắt ngân ngấn lệ.
Đám tu sĩ ở đây đều là đồng loại của nàng, nếu Ác Quỷ Máu vô duyên vô cớ tàn sát bọn họ thì hai nàng sẽ không tha thứ cho nó.
"Đâu có! Bản thể của ta đang ở trong kia kìa!" - Phân thân vội vã phân bua, chỉ tay về phía tòa Băng Linh Các.
"Cái này chỉ là tiểu đả tiểu nháo, do mấy tên ranh con gây ra, đợi lát nữa hết năng lượng thì bọn chúng sẽ tan biến."
"Chàng nói những chuyện này chỉ là do một đám tiểu quỷ gây ra? Không phải là do một vị đại năng nào đó đứng sau màn sao?" - Băng Ngưng sắc mặt ngưng trệ hỏi.
"Đại năng quái gì chứ? Nàng lại nhìn lên trời xem, mấy cái tên đang ngồi chờ ngày hồi sinh kia kìa."
"Mấy tên đó đều là Chúa Quỷ cấp bậc, bọn chúng hắt hơi một cái là Linh Ma Giới bay màu."
"Mấy trăm tên đứng bên cạnh kia nữa, cũng đều là Quỷ Thần có sức mạnh hủy thiên diệt địa ngang hàng với Tiên Vương của Tiên Giới."
"Còn cái đám đang gây rối chỉ là lũ tiểu quỷ chưa trải sự đời, chúng chỉ muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài một lúc, hưởng thụ máu tươi giết chóc." - Phân thân trả lời với thái độ vô cùng thản nhiên, giống như không để chuyện này vào mắt.
Hai nữ nhìn lên bầu trời, chỉ thấy vô số đốm sáng lấp lóe như những ánh sao trong vũ trụ.
Hai nàng không phải là Ác Quỷ, không thể nhìn thấy hình dạng của những ý chí tà ác kia.
"Huynh đừng nói nữa, nếu mấy kẻ kia chỉ là đám lâu la thì huynh mau kêu chúng dừng lại đi, đừng để chúng giết người vô tội." - Linh Lung hai mắt đỏ hoe, lắc lư cánh tay của phân thân nài nỉ.
"Ta làm gì có cái năng lực đó, nhưng bản thể biết việc này rồi, hắn sẽ ra tay sớm thôi."
"Ồ! Vừa mới nói xong! Hai nàng bịt tai lại, che kín thần hồn kẻo bị thương." - Phân thân liếc mắt nhìn về phía tòa Băng Linh Các, sau đó nhét hai ngón tay bịt tai lại.
Hai nữ dù không hiểu nhưng vẫn làm theo, đem thần thức thu hồi.
Khoảng một phút sau tòa Băng Linh Các rung chuyển dữ dội, một cột sáng đỏ ngầu phóng thẳng lên bầu trời kèm theo tiếng rít đinh tai nhức óc.
Đám tu sĩ Ngũ Thiên Tông liền cảm thấy đầu kêu ong ong, thần hồn bị chấn động dữ dội.
Còn lũ tiểu quỷ thì rít lên từng tràng dài, có vẻ không cam lòng nhưng lại rất sợ tiếng rít vừa nãy, đành phải ly khai khỏi thân xác đám tu sĩ linh tộc, hóa thành từng làn khói đen tiêu tán.
Lúc này quảng trường Thương Hải Thành nằm