Lúc này phòng hiến tế ngập trong biển máu, Kiều Diễm nửa chìm nửa nổi, thân thể nằm trong thông đạo nối với cổng địa ngục.
Vô số ánh mắt tà ác đang dò xét linh hồn của nàng, nhìn nàng giãy giụa trong tuyệt vọng.
"Huyết!"
"Huyết!"
"Huyết!"
"Mong nhớ!"
"Thiếp!"
Kiều Diễm nghe thấy vô số tiếng rít vang lên quanh mình, những đốm sáng le lói nhảy nhót.
Chúng vui mừng khi nhìn thấy Ác Quỷ Máu, nhưng bởi vì không có thực thể nên không cách nào nói chuyện, chỉ có những tiếng rít lanh lảnh tối nghĩa thỉnh thoảng lại vang lên.
"Nhớ chọn đúng Kim Ngọc, chọn sai ngươi sẽ chết." - Âm thanh của Ác Quỷ Máu lạnh như băng, không có một tia cảm xúc.
"Phu quân! Chàng thực sự ghét bỏ thiếp đến thế sao? Muốn hiến tế thiếp để đổi lấy một nữ nhân khác? Để cho cô ta chiếm hữu thân thể thiếp?" - Kiều Diễm hỏi với giọng yếu ớt vô cùng.
Ác Quỷ Máu không trả lời, chỉ âm trầm nhìn nàng.
"Trả lời thiếp đi! Tại sao lại đối xử với thiếp như vậy?" - Kiều Diễm cố hết sức hét lên thật to.
"Ta cần làm cho ngươi đau khổ! Đau khổ đến mức tuyệt vọng!"
"Tìm kiếm Kim Ngọc đi! Đừng kéo dài thời gian nữa!" - Ác Quỷ Máu rít qua kẽ răng ra lệnh.
"Tại sao lại như vậy? Thiếp muốn một câu trả lời thực sự! Chàng làm chuyện này vì cái gì? Sao lại tước đoạt ký ức của thiếp?"
"Ha ha! Ta làm vậy để ngươi đau khổ! Chỉ khi ngươi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cận kề với cái chết thì hiến tế mới thành công." - Giọng cười dữ tơn vang lên.
"Miễn là ngươi đau khổ!" - Ác Quỷ Máu gằn từng chữ một.
"Hay lắm! Tất cả là để thiếp đau khổ thôi sao? Chỉ như vậy thôi ư?"
"Nếu chàng đã ghét bỏ thiếp như vậy, khao khát nữ nhân kia đến mức hiến tế thê tử của mình, thì thi thiếp sẽ thành toàn cho chàng."
"Chúc hai người có thể sống đến ngày thiên tàn địa diệt." - Kiều Diễm nước mắt rơi lã chã như mưa.
Trong mắt Ác Quỷ Máu lại lóe lên một tia không đành lòng, nhưng hiến tế đã đến giai đoạn cuối cùng, không cách nào dừng lại được nữa, nếu cưỡng ép ngừng lại thì Kiều Diễm sẽ mất mạng.
"Đừng dông dài nữa! Tìm Kim Ngọc đi!" - Ác Quỷ Máu lại rít lên vô cùng chói tai.
"Gì mà nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng! Đều là dối trá!"
Kiều Diễm nuốt nước mắt vào tim, đảo qua những đốm sáng vây xung quanh nàng tìm kiếm.
"Cô ta không có ở đây!" - Sau một lúc tìm kiếm Kiều Diễm khẽ lắc đầu thông báo, nàng không nhìn thấy ai giống như trong trí nhớ.
"Không có? Chết tiệt! Chẳng lẽ là Kim Ngọc vẫn chưa chết, hay là đã hồi sinh trước ta rồi?" - Ác Quỷ Máu sắc mặt kịch biến, việc này nằm ngoài dự tính của nó.
Những đốm sáng giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Ác Quỷ Máu, từng người một nhao nhao rung động.
"Huyết!"
"Thiếp!"
"Chọn!"
"Chọn!"
"Đi!"
Ác Quỷ Máu nghe thấy liền nhức hết cả đầu, nếu thực sự không tìm thấy Kim Ngọc thì chỉ đành chọn một trong số bọn họ.
Chỉ là tính cách không phù hợp, tỷ lệ thất bại sẽ tăng cao.
Đúng lúc này một đốm vàng rực rỡ bay từ cổng địa ngục đến, tốc độ tương đối nhanh chóng, thỉnh thoảng lại lóe sáng lên như đang reo hò.
"Huyết!"
"Huyết!"
Ác Quỷ Máu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay vào người Kiều Diễm.
"Nàng dung nhập với cô ấy đi! Đừng thôn phệ linh hồn!"
"Thôn!"
"Nuốt!"
Kim Ngọc giống như là không hài lòng với yêu cầu của Ác Quỷ Máu, bướng bỉnh bay một vòng xung quanh để trêu tức.
"Nếu nàng không nghe lời thì ta không yêu nàng nữa! Ta chọn người khác đấy!" - Ác Quỷ Máu hơi lớn giọng đe dọa.
Những đốm sáng khác liền nhao nhao lóe sáng như muốn tự ứng cử mình.
Kim Ngọc thấy vậy liền nhượng bộ, chậm rãi bay vào trán của Kiều Diễm.
Mỹ nhân trên bàn tế đột ngột biến sắc, hai mắt nàng trợn trừng, gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Tay chân của nàng run lên bần bật, những chiếc đinh máu cũng bị nhổ bật lên, miệng Kiều Diễm ứa máu.
Ác Quỷ Máu thấy vậy sắc mặt tái xanh, cũng không giả vờ tàn nhẫn lạnh lùng nữa, vội vàng ôm Kiều Diễm vào ngực.
"Cô ta đang cắn nuốt thiếp!" - Kiều Diễm ánh mắt trợn trừng nhìn sắc quỷ, cố gắng nói từng chữ một.
"Nàng đừng sợ, ta sẽ không để cô ấy thôn phệ nàng.
Nàng đem thần hồn mở ra, ta giúp nàng dung hợp với cô ấy." - Ác Quỷ Máu nhẹ giọng trấn an.
Kiều Diễm nghe thấy âm thanh ôn nhu quen thuộc, trong lòng khẽ run lên.
Nước mắt lại chảy ướt khuôn mặt.
Ác Quỷ Máu cũng mặc kệ máu tanh, trực tiếp hôn lên môi của Kiều Diễm.
Vươn những sợi dây tinh thần quấn lấy thần hồn của Kiều Diễm.
Lúc này Kim Ngọc hiện nguyên hình là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, thân hình nàng tràn ngập vẻ gợi tình nhục dục.
Mái tóc vàng óng ả dài đến ngang eo, cặp mắt giống như hai viên hổ phách.
Giữa trán nàng là một viên ngọc nhỏ màu vàng, thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Lúc này nàng đang tóm chặt lấy thần hồn của Kiều Diễm, hé ra hàm răng sắc nhọn gặm cắn.
"Kim Ngọc! Lời ta nói nàng không thèm nghe đúng không?"
"Ta nói là dung hợp! Không phải thôn phệ!" - Ác Quỷ Máu rít lên chói tai, đôi mắt đỏ ngầu như sắp phun lửa.
Kim Ngọc không ngờ Ác Quỷ Máu lại có thể chui vào bên trong không gian linh hồn, vội vàng buông Kiều Diễm ra.
"Khúc khích...!Thiếp hơi đói...!Nên quên mất...!" - Kim Ngọc nở nụ cười diễm lệ, cùng Ác Quỷ Máu liếc mắt đưa tình.
"Dung nhập với nàng ấy! Để cho Kiều Diễm tiếp nhận năng lực của nàng!" - Ác Quỷ Máu lạnh lùng ra lệnh.
Kim Ngọc khẽ chu đôi môi màu vàng kim, tức tối nhìn Ác Quỷ Máu vài cái, sau đó liền tan ra thành một đoàn năng lượng bao bọc thần hồn Kiều Diễm vào bên trong.
Ác Quỷ Máu ở lại quan sát thêm một lúc, sau khi xác nhận Kim Ngọc là đang cùng Kiều Diễm dung nhập thì mới thu hồi linh hồn.
Nó nhanh chóng đặt Kiều Diễm nằm trở lại bàn tế, đem tất cả năng lượng máu còn sót lại hội tụ quanh thân nàng, hình thành một khối cầu máu.
Từ trong cơ thể của Kiều Diễm dần xuất hiện những sợi tơ vàng, mọc lan tràn trong khối máu, dần dần ngưng tụ thành một tảng huyết nhục có màu vàng kim.
Từ bên trong khối máu thịt tản mát ra sinh cơ mạnh