"Nha đầu ngươi cười sớm quá rồi đấy!" - Ác Quỷ Máu đang bị vây trong trận pháp đột ngột ngẩng cao đầu nhìn về phía Diệp Y Y.
Cái nhìn của nó quỷ dị vô cùng, rõ ràng là không thể thấy nàng nhưng lại như có thể nhìn thấy.
Một chân đạp mạnh xuống đất, Ác Quỷ Máu tung cánh bay vọt lên cao nhắm cổ Diệp Y Y mà chụp.
Trong tay thiếu nữ lại xuất hiện hai thanh kiếm, dùng tốc độ nhanh như gió cuốn chém tới, không hề có chút e ngại.
Ác Quỷ Máu thấy vậy đành phải xoay người né tránh phong mang, lại nghĩ cách đánh lén.
Chiêu đến chiêu đi hơn nửa canh giờ, toàn thân sắc quỷ đầm đìa máu tươi, còn Diệp Y Y vẫn nhanh nhẹn như cũ, xử ra vô số thần thông tấn công.
Lúc này Ác Quỷ Máu giống như sức cùng lực kiệt, một chân ngã khụy xuống đất.
Y Y liền tế ra phi kiếm đâm chém liên tục, nhưng nó đều không né tránh, để mặc cho phi kiếm chém lên người.
"Ma đầu ngươi vừa nãy không phải ngạo mạn lắm sao? Bây giờ sức cùng lực kiệt rồi hả? Dù ngươi có thần thông quảng đại bao nhiêu, nhưng bị sinh tử khế ước cấm cố, cũng chỉ có một con đường chết." - Diệp Y Y rít lên.
Thanh Hư Kiếm lại bay về tay nàng, hóa thành một thanh cự kiếm to lớn.
Vóc người nàng thanh mảnh vô cùng, nhưng khi vung kiếm lại rất có lực, cuồng phong vùn vụt vút qua không khí.
Cô nàng bổ mạnh cự kiếm về phía Ác Quỷ Máu, lấy uy thế bài sơn đảo hải muốn chém nó làm hai.
Ác Quỷ Máu vẫn giống như cũ, không hề né tránh.
Chỉ là dáng vẻ mệt mỏi vô lực đều biến mất, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
"Diệp Y Y! Chủ nhân ra lệnh cho ngươi ngất đi!"
Âm thanh của Ác Quỷ Máu nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng vào tai Diệp Y Y thì lại rung chuyển như tiếng sấm.
Bên trong cơ thể thần hồn thiếu nữ chợt mở bừng hai mắt, thét lên vô cùng thống khổ, không biết từ đâu những huyết văn bao trùm lấy thần hồn của nàng, đem thiếu nữ đánh ngất.
Thân thể vô lực kia theo quán tính nhào vào người Ác Quỷ Máu, bị nó dùng hai tay ôm lấy.
Sau đó giả vờ chặt mạnh vào gáy của nàng, qua mặt đám tu sĩ vây xem.
"Chuyện gì? Sao Diệp đạo chủ ngất rồi?"
"Tên kia ăn gian hả?"
"Không đúng! Có lẽ là nàng tiêu hao quá nhiều linh lực, bị công pháp phản phệ."
"Mẹ nó! Vậy chẳng phải là gã Tà Huyết ma quân kia thắng rồi sao?"
Âm thanh huyên náo vang lên, không ít kẻ văng tục chửi rủa Ác Quỷ Máu.
Rõ ràng cách cái chết chỉ còn một bước, lại không làm gì cả cũng biến thành người chiến thắng.
Chuyện này thật là bất khả tư nghị, khiến lòng người không phục.
"Y Y! Y Y!" - Tịnh Liên tiên tử hét lớn, tế ra phi kiếm xông tới.
Đúng lúc này toàn thân Ác Quỷ Máu bốc lên huyết quang, toàn bộ vết thương trên người đều khép lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tịnh Liên.
"Cô nương! Nàng ta còn chưa chết? Cô la hét cái gì?"
"Tà Huyết ma quân! Ngài mau thả Y Y muội muội ra! Muội ấy trẻ người non dạ, mong ngài giơ cao đánh khẽ." - Tịnh Liên tiên tử bị ánh mắt của Ác Quỷ Máu dọa sợ, vội vàng ngừng lại cách xa nó hơn mười trượng, nhún nhường van xin.
"Sinh tử quyết đấu ta là người thắng, theo khế ước ta toàn quyền xử trí cô ta.
Ta cũng không thích giết nữ nhân, để Y Y làm người hầu cho ta đi." - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt trả lời.
"Nếu cô muốn cứu nàng ta thì rất đơn giản, cô đi theo ta làm người hầu vài năm, ta sẽ thả Y Y ra.
Thấy đề nghị này thế nào?" - Sau đó lại nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt quét qua thân thể của Tịnh Liên.
Nữ tu sĩ như cừu non bị sói nhìn, trong lòng giật thót vội vàng bay ngược ra sau.
"Ai...! Còn tưởng cô cùng Y Y tình như tỷ muội, nguyện ý thế chỗ cho nàng ta chứ.
Nếu cô không đồng ý thì thôi vậy, nhưng mấy yêu cầu thả người cũng không cần nói nữa." - Ác Quỷ Máu xua xua tay.
Tịnh Liên tiên tử gương mặt nóng ran, tà váy như cánh sen bay lất phất.
Nhưng nàng lúc này chỉ đành giương mắt nhìn, kêu nàng xả thân thế chỗ Y Y thì nàng làm không được.
"Chư vị đạo hữu, sinh tử quyết đấu đã kết thúc, các ngươi về nhà đi thôi."
"À đúng rồi! Mật thám của ta ngoài hải đảo có gửi tin về, Hải Tộc đang chuẩn bị một viễn cổ trận pháp dưới đáy biển, các ngươi ra khơi nhớ cẩn thận, đừng để toàn quân bị diệt." - Ác Quỷ Máu xua tay nói, phía sau lưng nó xuất hiện một cánh cổng không gian, chuẩn bị trở về bí cảnh.
"Tà Huyết đạo hữu! Khoan đi đã, trận pháp đạo hữu nói là gì?" - Ứng Dư nghe vậy thì giật mình hỏi.
Nhưng Ác Quỷ Máu lúc này đã bước qua bên kia cổng không gian, biến mất không còn chút tung tích.
"Tên Tà Huyết này quá mức quỷ dị rồi! Cái khác không nói, chỉ riêng thần thông xé rách không gian để di chuyển kia, chí ít phải là đại năng Thượng Thanh Cảnh, Tiên Vương cấp bậc mới có thể làm được."
"Người sở hữu thần thông này đừng nói là giết, chúng ta muốn đụng đến một sợi lông của hắn đều không thể.
Rõ ràng là hắn đang hí lộng chúng ta, cố tình trang bức để thể hiện." - Vạn Pháp đầu đầy mồ hôi lạnh, trước kia hắn cảm thấy Ác Quỷ Máu không quá đáng sợ, nhưng bây giờ lại cảm thấy hắn nhất định là đại năng của vị diện khác đến Linh Ma Giới