Ác Quỷ Máu ôm Diệp Y Y trên tay, chậm rãi bước về phòng của mình trong bí cảnh.
Hổ Nữu giống như mọi ngày, lười biếng nằm sưởi nắng, thấy Ác Quỷ Máu trở về liền vươn vai đứng dậy, chạy tới bên chân nó rụi rụi cái đầu nhỏ.
Hắc Giáp lúc này nằm lăn lóc trên mặt đất, các bộ phận trên người văng lung tung khắp nơi.
Còn Lý Long đã đi theo Linh Lung xin ăn, không có ngủ bên trong hồ.
"Nữu Nữu, mi lại bắt nạt áo giáp hả? Mau gắn nó lại đi." - Ác Quỷ Máu lườm mèo con một cái, dùng chân đẩy nó sang một bên.
"Chủ nhân! Ta biết ngài đang bận! Nhưng ngài thấy rồi đó, bụng của Hổ Nữu không thể tự no được nha!"
"Cho ta ăn trước đi mà!" - Cọp con dùng bốn chân ôm lấy giày của Ác Quỷ Máu, ngước chiếc đầu nhỏ lên nhìn.
Ánh mắt của nó tròn xoe, lại còn long lanh ngấn nước, diễn một màn mèo con xin ăn vô cùng thành công.
"Hắc! Mi càng ngày càng giống như một con mèo." - Ác Quỷ Máu khẽ bật cười, cúi người xoa đầu Hổ Nữu.
Sau đó nó phất tay lấy ra một túi linh thạch ném xuống đất.
Cọp con thấy vậy liền nhào đến túi linh thạch, dùng hai chiếc nanh giữ lấy dây đeo.
Sau đó ngoảnh mông bỏ đi, không thèm chào Ác Quỷ Máu lấy một câu.
"Này! Mi phải diễn cho tròn vai chứ? Lật mặt nhanh như vậy lần sau không có linh thạch nữa đâu." - Sắc quỷ liền gọi với theo.
Cọp con đang lúc lắc đuôi rảo bước, nghe vậy liền đứng sững lại.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Hổ Nữu thả túi linh thạch xuống quay đầu lại nói chuyện.
"Không sao! Chủ nhân rất ngốc! Lần sau lại giả vờ đáng thương là được!" - Cọp con nhìn Ác Quỷ Máu bằng ánh mắt xem thường, tiếp tục tha túi linh thạch về chỗ ở của mình.
Ác Quỷ Máu bị mèo con xem thường thì cũng không tỏ ra tức giận, nó đi đến chỗ Ma Chủ lượm từng mảnh áo giáp lên gắn lại hoàn chỉnh.
Sau đó ôm Diệp Y Y đi vào trong nhà, đặt Hắc Giáp lên bệ ma trận nạp năng lượng.
Sau khi bị Ác Quỷ Máu cải tạo, Hắc Giáp bây giờ giống như một món đồ chơi chạy pin, có thể tự mình sạc năng lượng và hoạt động, không cần người mặc lên như lúc trước.
"Hặc! Con mèo kia quá đáng sợ! Đem bản tôn chơi hỏng!" - Hắc Giáp sau khi được cung cấp năng lượng liền tỉnh lại, hai hốc mắt âm u lóe sáng.
Bộ giáp ngẩng đầu lên thì thấy Ác Quỷ Máu đang ôm một thiếu nữ trên tay.
"Ồ! Đây không phải là tiểu nha đầu của Thanh Hư Môn sao?"
"Ngươi thế nào lại đem cô ta trở về?" - Hắc Giáp khoanh tay trước ngực, giọng nói trầm trầm như một vị ma vương hỏi bề tôi.
Ác Quỷ Máu thấy bộ dáng ông cụ non của nó thì ngứa mắt, dùng tay gõ mạnh một cái.
Chiếc mũ giáp bị đánh bay, lăn long lóc trên mặt bàn.
Bộ giáp không đầu la hoảng, quơ quơ tay tìm kiếm mũ giáp.
"Hừ! Ngươi đã không còn là tông chủ Thất Sát Tông! Về sau biết thân phận của mình đi!" - Ác Quỷ Máu hừ lạnh một tiếng.
"Vâng...!Chủ nhân..." - Hắc Giáp vội vàng gật đầu, không dám bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng kia nữa.
"Cô nàng kia sao rồi? Ngươi không có thả cô ta ra chứ?" - Ác Quỷ Máu hướng ánh mắt nhìn về phía một căn phòng hỏi.
Bên trong căn phòng một thiếu nữ mặc hắc y đang bị trói trên một cái giá, sát lực trên người nàng lắng đọng thành một thứ chất lỏng sền sệt đen xì, bị ma trận rút ra từng chút một.
"Không...!Không có...!Tiểu nha đầu vẫn chưa tỉnh lại..." - Hắc Giáp lắc đầu lia lịa, bộ dạng cung kính hơn rất nhiều.
"Tốt lắm! Vậy thì để cô ta ngủ tiếp đi, chờ ta thâu tóm Thất Sát Tông xong mới khiến cô ta tỉnh lại." - Ác Quỷ Máu hài lòng gật đầu.
"Chủ nhân...!Ngài định làm gì tiểu nha đầu?" - Hắc Giáp trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi.
"Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ để cô ta sống.
Còn nếu không biết tốt xấu thì ta đành phải vùi hoa dập liễu." - Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời, nó ôm Diệp Y Y đi vào một gian phòng khác, để Hắc Giáp một mình trong phòng khách.
Nó đem nàng đặt lên giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Diệp Y Y! Chủ nhân lệnh cho ngươi tỉnh lại." - Âm thanh chú ngữ chậm rãi vang lên từ miệng Ác Quỷ Máu.
Nó vừa dứt lời thì thiếu nữ cũng mở choàng hai mắt, thần trí nhanh chóng hồi tỉnh.
Cô nàng nhìn thấy Ác Quỷ Máu thì hai mắt đỏ lên, cũng không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh, niệm động chú ngữ rút kiếm lao đến.
"Ngưng!" - Ác Quỷ Máu không tránh né cũng chẳng sợ hãi, chỉ khẽ thốt ra một câu.
Diệp Y Y ngay lập tức đứng khựng lại, cơ thể cứng đờ như tượng đá.
Trong mắt thiếu nữ hiện rõ vẻ hoang mang sợ hãi tột độ.
"Ngươi! Ngươi đã làm gì ta? Mau thả ta ra!" - Thiếu nữ tức giận quát hỏi.
"Ồ, trí nhớ của cô thật kém.
Chúng ta ký sinh tử quyết đấu, cô bị ta đánh bại nên đã trở thành nô lệ của ta." - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt trả lời, trên tay xuất hiện phiến đá sinh tử khế ước.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên phiến đá ngoài những ký tự của Tiên Linh Tộc, còn có vô số quỷ văn có hình thù kỳ quái ẩn bên dưới.
Những quỷ văn này chính là một tờ huyết khế nô lệ, người nhỏ máu lên trên sẽ biến thành nô lệ của người giữ khế ước.
Ác Quỷ Máu lợi dụng việc Diệp Y Y không biết quỷ ngữ, lừa nàng ký một tờ khế ước bán thân.
"Không đúng! Lúc đó ngươi rõ ràng là đã đèn cạn dầu, người thắng phải là ta! Mau thả bổn cô nương ra! Ma đầu ngươi chơi ăn gian." - Diệp Y Y tức giận hét lớn.
"Hắc hắc! Kẻ cười cuối cùng mới là người thắng cuộc, theo huyết khế ta có toàn quyền xử trí cô.
Nhưng Ác Quỷ Máu ta không phải kẻ lòng dạ độc ác, đối với phụ nữ và trẻ em vẫn luôn ưu ái.
Cô sau này làm nô tỳ cho ta đi, giúp ta bưng trà rót nước.
Còn nếu cô biết vâng lời thì ta sẽ giữ cô làm nữ nhân của mình, sẽ được cấp một tòa động phủ riêng, không cần phải làm người hầu nữa."
"Vô sỉ! Chỉ cần có cơ hội! Ta nhất định sẽ giết chết