Ma Thần Máu

Đàn Cá Hiện Thân


trước sau



Bách Hoa lẳng lặng đứng đợi bên ngoài cửa, trong đôi mắt nàng hai viên ngọc phỉ thúy khẽ phát sáng.
Tâm tính của nàng mặc dù rất ngây thơ, nhưng cũng biết hôm nay có chuyện chẳng lành.
"Sao mọi người luôn giấu diếm mình? Mình đâu phải trẻ con nữa, mình cũng là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cơ mà." - Bách Hoa cắn răng lẩm bẩm trong miệng.
Cô nàng thỉnh thoảng lại ghé sát tai vào cánh cửa, muốn nghe ngóng thông tin bên trong, chỉ tiếc loại phòng nghị sự này luôn luôn được xây dựng đặc biệt, trong phòng có bố trí cách âm trận pháp, cho dù là sử dụng thần thức để nghe lén cũng không thể.
Bỗng cánh cửa phòng nghị sự hé mở, khiến Bách Hoa giật mình đánh thót.

Ngay lập tức nàng lui lại ra sau, giả vờ đang nhìn ngắm những họa tiết trên vách gỗ.
Những vị trưởng lão thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng chỉ khẽ lắc đầu, từng người một trở về phòng của mình.
"Hoa nhi! Không phải ngoại tổ mẫu nói con trở về phòng sao? Lại đứng ngoài nghe lén hả?" - Tam Nương liếc mắt nhìn cháu gái, ánh mắt nàng sắc lạnh vô cùng.
"Đâu...!Đâu có...!Cháu chỉ đang nhìn bờ tường.

Tam Nương xem chỗ này này, hoa văn rất khác những chỗ còn lại." - Bách Hoa liến thoắng nói, không ngừng chỉ tay vào bờ tường, giống như thực sự rất say mê với việc quan sát rễ cây bám trên đó.
"Con không cần giả vờ nữa, bức tường đó thì có gì để mà xem.

Phụ mẫu con có chuyện cần nói với bà bà, con tạm thời để ta trông chừng đi." - Bảo Tam Nương tiến tới nắm lấy cổ tay Bách Hoa dẫn nàng đi theo.
"Nhưng con đâu phải trẻ nhỏ! A di đừng làm như vậy! Con hơn ba vạn tuổi rồi!" - Bách Hoa phụng phịu nói, gương mặt của nàng hơi đỏ lên.
"Phải! Nhưng trong mắt trưởng bối thì con vẫn là một đứa trẻ.

Nếu con xảy ra chuyện gì thì cha mẹ con sẽ giết ta mất." - Tam Nương cười nhạt, trong ánh mắt lóe lên một tia đau buồn.
"Đi thôi!"
Bên ngoài boong thuyền là hơn trăm vị đệ tử Đại Thừa Kỳ đang đứng chờ lệnh, họ xếp thành bốn hàng dài thẳng tắp.


Những người này sắc mặt căng thẳng vô cùng, chờ đợi quyết định của trưởng lão.
Tam Nương tiến lên phía trước đám đệ tử, cô khẽ hắng giọng một cái.
"Đại trưởng lão có lệnh, đổ toàn bộ thi thể Hải Thú xuống biển, tăng tốc toàn lực tiến về Băng Nguyên bắc cực." - Âm thanh dõng dạc vang lên truyền đến tai đám đệ tử.
"Tam trưởng lão! Thực sự đem đổ hết sao?" - Một gã đệ tử dáng dấp cao lớn hỏi.
Những thi thể Hải Thú này đều là do bọn họ đổ mồ hôi và máu của mình săn giết, có nhiều người còn mất luôn cả mạng, bây giờ lại phải đem đổ bỏ khiến hắn tiếc rẻ, đây đều là tiền a.
"Đúng vậy! Đổ bỏ toàn bộ! Mở ra tất cả trận pháp phòng ngự! Chúng ta bằng mọi giá phải phá được vòng vây của Hải Tộc, chỉ cần đến được Băng Nguyên là có thể sống sót." - Tam Nương gật đầu khẳng định.
Đám đệ tử nghe vậy không hỏi gì nữa, giữa tiền tài và sinh mệnh thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Từng người một tản ra, bắt đầu thực hiện công việc.
"Két...!Két...!Két..." - Sàn thuyền gỗ nặng nề được kéo nghiêng một bên, khiến núi thi thể Hải Thú chao đảo.
Ngọn núi nhanh chóng đổ sụp, từng tảng lớn máu thịt xương cốt da vảy yêu thú đổ nhào xuống mặt biển.
Đám Hải Thú ẩn nấp dưới mặt nước giống như phát cuồng, từng con một rít lên âm thanh kỳ quái, những tiếng kêu này trầm trầm khản đặc khiến tâm thần người nghe bất an.
Quanh thân Thanh Long Hạm phát ra những tia sáng xanh lục, từng đường nét phù văn trở nên sống động, con thuyền giống như mọc ra một lớp vảy sáng bóng, bốn cái chân vẽ trên thành gỗ bỗng đu đưa rung chuyển.
"Ngao! Long!" - Chiếc đầu rồng bằng gỗ ở mũi thuyền bỗng gầm vang, hai con mắt rồng đảo qua đảo lại.
Chiếc Thanh Long Hạm trong chốc lát đã sống lại, giống như thực sự đã biến thành một con rồng xanh to lớn.

Con rồng vặn mình kêu răng rắc, bốn chân đạp mạnh xuống nước khiến cả con thuyền lao vút đi trên mặt biển, bỏ lại đàn cá háu đói ở sau lưng.
Giữa sàn thuyền chậm rãi ngưng tụ một bóng người màu xanh nhạt, theo thời gian dần trôi qua thì dung mạo cũng dần trở nên rõ ràng, cuối cùng biến thành một cô gái đeo mạng che mặt, trên trán có một cặp sừng rồng bằng gỗ.
"Anh Ninh tham kiến Long Mộc tổ tông!" - Bảo Tam Nương khẽ cúi người trước thiếu nữ, người này mặc dù chỉ là một khí linh nhưng khi còn sống là một trong những tổ tiên của nàng, vậy nên nàng vẫn phải hành lễ.
"Long Mộc tỷ tỷ!" - Bách Hoa tâm tính đơn thuần, vừa thấy Long Mộc hiện lên liền vẫy tay chào hỏi.
Thiếu nữ khí linh khẽ nhăn mặt, nhưng cũng không thèm chấp nhất với hậu bối.

Cô nàng nhìn bốn phía xung quanh, liền phát hiện hàng trăm con Hải Thú Độ Kiếp Kỳ ở phía xa xa, sắc mặt của nàng thoáng chốc đã tái mét.
"Tiểu anh tử, đây là có chuyện gì? Sao lại có nhiều Hải Thú như vậy?"
"Bẩm Long Mộc tổ tông, mấy năm gần đây Hải Tộc và Linh Tộc chúng ta xảy ra chiến tranh, Thanh Long Hạm không may sa vào phục kích.

Bây giờ chúng con khẩn cầu người che chở cho hậu bối." - Tam Nương thành kính cúi đầu trước nữ khí linh.
"Lũ con cháu các ngươi thật là vô dụng, lần nào cũng để kẻ đã chết như ta ra tay." - Long Mộc khẽ than nhẹ.
Cô nàng tiến về phía đuôi thuyền, từ bàn tay mờ ảo tỏa ra những đốm sáng xanh hóa thành những phù văn bích lục.

Phần đuôi thuyền liền xuất hiện hàng loạt những vòng tròn linh văn, chúng xoay tròn như một thứ máy móc cổ xưa.

Chỉ chốc lát sau từ những vòng tròn bạo phát lốc xoáy linh khí, khiến tốc độ của Thanh Long Hạm tăng vọt.
Đàn cá lúc này đã gặm sạch sẽ đống thi thể Hải Thú, từ dưới đáy biển vang lên những tiếng kêu trầm đục, khiến lũ cá dần an tĩnh trở lại.
"Ghé!!!" - Một tiếng rít dài và giận dữ vang lên.
Từ dưới mặt biển trồi lên một cái đầu cá to lớn, sinh vật này trông quái dị vô cùng, giống như một con Hồng Lăng Ngư khổng lồ.

Cơ thể của nó na ná cá voi, thân dài hơn trăm trượng.

Bên ngoài lớp da bọc một tầng vảy đỏ sẫm như máu, nhìn qua vô cùng cứng rắn.

Phần đầu to lớn dị thường, cái miệng rộng mọc đầy răng nanh lởm chởm, hai con mắt thì vằn vện tia máu trông giống như mạng nhện.

Nơi phần trán của quái ngư mọc ra hai chiếc sừng quỷ nhọn hoắt, mỗi cái sừng dài phải hơn ba trượng, trên đỉnh sừng có mấy tia âm hồn lởn vởn.
"Huyết Đồng Ngư!" - Bảo Tam Nương khẽ kêu lên, sắc mặt của cô kịch biến.
Huyết Đồng Ngư là tên gọi Linh Tộc đặt cho bầy cá mắt đỏ, những con quái ngư này chỉ mới xuất hiện thời gian gần đây.


Bọn chúng hung ác vô cùng, thường xuyên ăn thịt các loài Hải Thú khác.

Thuyền bè đi lại trên biển mà đụng phải loại hung thú này thì mười phần chết chín, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không trốn thoát khỏi bọn chúng, mà môn chủ tiền nhiệm của Thiên Bảo Môn chính là một trong những kẻ xấu số đó.
Theo tiếng kêu của con đầu đàn, hàng loạt cái đầu to lớn đỏ lòm trồi lên mặt biển, dùng ánh mắt hung ác nhìn Thanh Long Hạm phía xa xa.

Những chiếc đuôi to lớn đập vào mặt nước, đàn cá rẽ sóng với tốc độ cực kỳ nhanh, giống như những con thoi xuyên qua mặt biển tạo thành những con nước lớn.
"Tổ tiên đại nhân, ngài mau cho thuyền chạy nhanh hơn đi.

Lũ quái ngư này rất đáng sợ, sừng của chúng có thể đâm lủng cả chiến hạm của Thiên Tộc." - Tam Nương hốt hoảng nói.
Đám đệ tử Đan Mộc Môn cũng nháo nhào lên vì sợ hãi, từng người đứng ở mạn thuyền chỉ trỏ.
"Xong

rồi!"
"Lần này thì xong thật rồi!"
"Chưa có ai đụng trúng bầy cá này mà còn sống."
Long Mộc ánh mắt cũng hiện lên một tia e ngại, nàng khẽ cắn chặt răng.

Bàn tay vung vẩy liên tục tạo thành những pháp quyết kỳ ảo.
"Thanh Long Hóa Linh Quyết!" - Từng âm thanh chú ngữ phát ra từ miệng mỹ nhân, chúng giống như hóa thành thực thể.
Những đám mây xanh biếc không biết từ đâu hiện ra, đem cả tòa Thanh Long Hạm bao phủ vào bên trong.

Con thuyền phẳng phất hóa thành làn khói nhẹ, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt đàn quỷ ngư.
"A di...!Lũ cá kia đáng sợ vậy sao?" - Bách Hoa lúng túng hỏi.
"Ân...!Chúng rất đáng sợ, mấy năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu người rồi." - Tam Nương gật gật đầu.
Lúc này Thanh Long Hạm đã được Long Mộc truyền tống đến một nơi cách xa vị trí cũ hơn ngàn dặm, tạm thời thoát khỏi tình cảnh vây khốn của đàn cá.
Đúng lúc này từ trong khoang thuyền đi ra hai bóng người.
"Tam đệ, chuyện quan trọng thì nhạc mẫu đều đã phân phó hết rồi.

Nhiệm vụ lần này liên quan đến toàn bộ tính mạng của những đệ tử trên thuyền.

Ta cũng không có gì để nói, chỉ mong đệ có thể tự mình bảo trọng." - Dược Lão khẽ vỗ vai em trai.
Lão cùng Trường Sinh tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng cũng đã quen biết nhau mấy vạn năm, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.

Lần này nhiệm vụ nguy hiểm nhất lão lại không đảm nhận, mà lại giao cho người huynh đệ ruột thịt này, khiến Dược Lão áy náy vô cùng.
"Đại ca! Huynh không cần phải nói gì nữa.

Sau khi phụ thân mất vẫn là huynh lo lắng cho đệ.

Lần ra đi này hung hiểm vô cùng, nếu đệ không thể hoàn thành nhiệm vụ, Anh Ninh đành phải nhờ huynh chăm sóc." - Mộc Trường Sinh trầm giọng nói.
"Khục...!Đệ yên tâm đi, Tam Nương vừa là em dâu vừa là biểu muội của ta.

Lão phu sẽ lo cho muội ấy chu toàn." - Dược Lão gật đầu chắc nịch, trong đôi mắt già nua của lão ứa ra hai giọt nước mắt.
"Phu quân! Chàng định đi đâu?" - Bảo Tam Nương bỗng nhiên hét lớn, xồng xộc chạy về phía hai người đàn ông.
"Anh Ninh..." - Trường Sinh khẽ trả lời.
"Nói! Chàng định đi đâu? Nơi này là giữa đại dương, chàng còn định đi nơi nào?" - Bảo Tam Nương tóm lấy cổ áo của phu quân dò hỏi.
"Ta...!Ta nhận nhiệm vụ của đại trưởng lão, chuẩn bị trở về Thương Hải Thành cầu viện." - Trường Sinh tôn giả lắp bắp nói, bộ dáng sợ vợ trông khá khó coi.
"Tam Nương! Thả đệ ấy ra đi! Đây là mệnh lệnh của nhạc mẫu." - Dược Lão khẽ gắt lên.

Bảo Tam Nương liền quay ngoắt lại, nhìn Dược Lão bằng ánh mắt phun lửa.
"Đại ca! Huynh làm như vậy là sao hả? Bây giờ chúng ta đang ở giữa đại dương, để Trường Sinh một mình trở về Thương Hải Thành chẳng phải là muốn giết chàng ấy sao?"
"Làm sao chàng có đủ linh lực để bay xuyên qua hải dương mênh mông, chưa nói đến bầy hung thú dưới đáy biển nữa.

Phòng hộ linh tráo của tu sĩ chúng ta sao có thể chống lại nanh vuốt của bọn chúng?" - Tam Nương tức giận chất vấn.
"Anh nhi! Nàng đừng trách đại ca, việc này do ta tự mình nhận lấy."
"Ta tu luyện Khô Mộc Trường Sinh Quyết, trong cơ thể linh lực cô đọng gấp nhiều lần người khác.

Trên thuyền này chỉ có ta đủ linh lực để bay trở về đất liền."
"Nếu ta không đi thì sớm muộn gì toàn bộ chúng ta cũng chết, nhưng nếu ta có thể trở về Thương Hải Thành, dùng đan dược mua chuộc khiến các vị tông chủ ra tay cứu viện thì mọi người sẽ có thể sống sót." - Mộc Trường Sinh liền giải thích.
"Nhưng mà..." - Bảo Tam Nương đang định nói gì thì đột ngột ngừng lại.
Hai mắt nàng bỗng nhắm nghiền, té ngã vào người Trường Sinh.

Nàng chỉ là bị phu quân dùng bí thuật đánh ngất, sẽ không có nguy hiểm gì.
"Anh nhi, tha lỗi cho ta.

Dù chỉ có một phần trăm cơ hội thì ta cũng sẽ liều mạng để cứu nàng."
"Bách Hoa, phiền con giúp thúc thúc đưa a di về phòng." - Mộc Trường Sinh nhìn sang Bách Hoa, đưa thê tử của mình cho cô cháu gái.
"Thúc thúc, người định đi đâu vậy?" - Bách Hoa nghi hoặc hỏi, nàng là người duy nhất vẫn có thể mỉm cười trên con thuyền này.
"Thúc cần phải trở về Thương Hải Thành xử lý vài chuyện, con giúp ta chăm sóc a di nhé." - Mộc Trường Sinh gắng gượng nặn ra một nụ cười.
"Ân, con sẽ bảo vệ a di." - Bách Hoa nhu thuận gật đầu, trên gương mặt nàng nở nụ cười rạng rỡ.
"Tam đệ bảo trọng! Nếu không thể thuyết phục các vị tông chủ thì đệ hãy trở về Đan Mộc Môn, về sau đệ là thủ tịch trưởng lão có trách nhiệm dìu dắt tộc nhân.

Tuyệt đối không được để Mộc Linh Tộc và Bách Hoa Tộc chúng ta bị người chèn ép." - Dược Lão khẽ vỗ vai đệ đệ, ánh mắt ông ta nặng trĩu.
"Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nói rồi gã trưởng lão tế ra phi kiếm, trên thân bạo phát linh quang.

Chân đạp phi kiếm lao vút đi, nhưng chưa bay được bao xa thì dưới đáy biển xuất hiện một tiếng gầm giận dữ.
Luồng huyết quang dài hơn trăm trượng phóng vọt lên cao, bao phủ Mộc Trường Sinh vào bên trong, khi huyết quang tiêu tán thì thân ảnh của hắn cũng không còn.
"Tam đệ..." - Dược Lão lông mày co giật, giọng nói run run, hai hàng nước mắt đục ngầu trào dâng.
"Oa! Tam thúc thật là lợi hại, chớp mắt đã biến mất rồi, sau này con phải kêu thúc ấy dạy mình chiêu này mới được." - Bách Hoa tươi cười vui vẻ, trái ngược với dáng vẻ đau buồn của phụ thân.
Dược Lão thấy vậy liền lấy vạt áo lau nước mắt trên khuôn mặt già nua của mình, lão không muốn mất mặt trước con gái, càng không thể để nàng biết thúc thúc của nàng vừa bị Hải Thú giết chết.
"Hoa nhi ngoan, sau này ta sẽ kêu thúc thúc dạy cho con.

Bây giờ thì con đi theo ta, bà bà và mẫu thân đang chờ con ở trong phòng." - Người cha nắm lấy tay cô con gái nhỏ kéo đi.
"Ân...!Để Hoa nhi đưa a di về phòng trước đã." - Bách Hoa vui vẻ trả lời.
Thanh Long Hạm vẫn giống như u linh di chuyển trên mặt biển, cùng đàn Hải Thú chơi trò đuổi bắt.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện