Sau khi đưa Tam Nương về phòng, Bách Hoa theo phụ thân đến phòng tu luyện.
Lúc này Mộc lão lão và Bách Thảo Tiên Cô đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cỏ, sắc mặt hết sức trang nghiêm.
"Hoa nhi...!Con lại đây, bà bà có chuyện cần nói với con." - Mộc lão lão khẽ gọi cháu gái.
Bách Hoa liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà lão, dụi chiếc nhỏ và gương mặt xinh đẹp vào lòng bà.
Mộc lão lão khẽ vuốt ve mái tóc của cháu gái, ánh mắt hiền dịu nhu hòa.
Đây là lần cuối bà có thể ôm Bách Hoa trong lòng, nên muốn nhìn nàng thật kỹ.
"Hoa nhi, trước giờ mẫu thân thường xuyên bận việc đồng áng không thể chăm sóc tốt cho con.
Bây giờ con đã là một thiếu nữ rồi, phải biết tự chăm sóc cho mình." - Bách Thảo run run nói.
"Mẹ! Con đã ba vạn tuổi rồi, đã là người lớn từ rất rất lâu rồi, con có thể tự chăm sóc cho mình mà." - Bách Hoa khẽ mím môi, trong lòng có chút tức giận khi mọi người cứ xem nàng như trẻ con.
"Ha...!Khụ...!Khụ...!Hoa nhi của bà từ lâu đã là một đại môn chủ xinh đẹp rồi.
Bà bà cũng đã già, không thể cứ tranh quyền mãi được.
Sau này Đan Mộc Môn sẽ do con quản lý, con nhất định phải lãnh đạo môn phái phát triển thịnh vượng." - Mộc lão lão vừa cười vừa ho khan, trong mắt bà vừa buồn bã lại vừa vui mừng.
Ngày hôm nay có thể xem là đại họa đối với bọn họ, nhưng có khi lại là một đại cơ duyên của Bách Hoa.
"Được rồi, Bách Hoa con nghe rõ những lời phụ thân nói.
Hôm nay bọn ta sẽ dạy con một pháp môn bí thuật, có thể giúp con tăng cường tu vi đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong."
"Nhưng bí thuật này hung hiểm vô cùng, một khi thi triển thì không được phép ngừng lại.
Dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng phải tiếp tục vận chuyển công pháp, nếu để công pháp bị đánh gãy thì sẽ hại chết bọn ta."
"Con có nghe rõ chưa?" - Dược Lão nghiêm giọng hỏi, gương mặt của lão âm trầm đến mức đáng sợ.
Bách Hoa bị dọa cho giật mình, một lúc lâu sau nàng mới khẽ gật đầu.
"Phu quân, chàng không muốn cùng Hoa nhi nói cái gì sao? Dù sao sau này chúng ta cũng..." - Bách Thảo bỏ lửng câu nói của mình.
"Không cần! Lão phu không phải người câu nệ tiểu tiết.
Chỉ cần sau này Hoa nhi có thể sống thật tốt, Đan Mộc Môn sẽ như đại thụ sừng sững không bao giờ đổ." - Dược Lão khẽ than nhẹ.
Bách Hoa nhận từ tay ông một tấm thẻ gỗ, bên trong là phần công pháp Mộc Quy Nguyên nhưng đã bị xóa bỏ đi vài chi tiết, nhằm ngăn Bách Hoa biết được sự thật về công pháp này.
"Phụ thân, đây là bí thuật gì vậy? Sao chỉ có pháp quyết mà không có mô tả? Bình thường cha nói chỉ được tu luyện công pháp chính tông cơ mà? Tu luyện tàn thiên này sẽ không sao chứ?" - Bách Hoa sau khi đọc xong nội dung bên trong liền nghi hoặc hỏi.
"Con yên tâm, đây là bí thuật của Mộc Linh Tộc ta, là vô thượng thần thông có thể nghịch thiên cải mệnh chế tạo cường giả.
Con an tâm tu luyện đi, lát nữa bà bà và cha mẹ sẽ giúp đỡ con luyện nó đại thành." - Mộc lão lão khẽ cười trấn an cô cháu gái.
Bách Hoa nghe vậy thì không nghi ngờ gì nữa, bà bà và cha mẹ luôn luôn yêu thương nàng, họ chắc chắn sẽ không làm hại nàng.
Cô nàng ngoan ngoãn ngồi vào bồ đoàn, bắt đầu vận chuyển linh khí theo cách thức ghi trong mộc giản.
Mộc Quy Nguyên cũng không hề khó luyện, chỉ yêu cầu người tu luyện phải là tu sĩ Mộc Linh Tộc hoặc linh mạch trong cơ thể có hình dạng giống như rễ cây.
Thứ hai là giữa người nhận và người truyền tu vi phải có quan hệ huyết thống thân cận, tốt nhất là có cùng loại linh căn cùng tu luyện một môn công pháp.
Như vậy người nhận sẽ dễ dàng hấp thu lượng tu vi vừa nhận được.
Còn nếu như không có cùng huyết mạch, cũng không cùng một loại công pháp thì khi hấp thu tu vi sẽ sinh ra lực lượng bài xích, khiến thân thể người nhận nổ tung.
Bách Hoa mặc dù ngây thơ nhưng nàng lại thông tuệ vô cùng, bí thuật Mộc Quy Nguyên tương đối đơn giản nên nàng chỉ vận chuyển linh khí vài vòng đã luyện thành công.
"Ngoại tổ mẫu, con học xong rồi." - Cô nàng khẽ mở mắt, trên gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện nụ cười thơ ngây rạng rỡ.
"Tốt lắm, con bắt đầu vận chuyển công pháp đi, bà bà sẽ ở phía sau hỗ trợ."
"Công pháp này luyện thì dễ nhưng lúc thi triển lại hung hiểm vô cùng, dù có chuyện gì xảy ra con cũng không được phép ngừng lại." - Mộc lão lão nhắc nhở thêm một lần nữa.
"Con biết rồi, con sẽ không làm mọi người thất vọng." - Bách Hoa gật đầu chắc nịch, quả thực nàng chưa từng làm cha mẹ và bà ngoại thất vọng bao giờ.
Cô nàng ngồi xếp bằng trên tấm nệm cỏ, bên trong độn vô số loại thảo dược quý giá có tác dụng thanh tĩnh đầu óc và tăng tốc độ tu luyện.
Dược Lão và thê tử ngồi hai bên con Mộc lão lão ngồi phía sau lưng.
Cả ba liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Bọn họ đồng thời nhấc một tay lên, động tác nhịp nhàng vô cùng, tay còn lại liên tục bắt pháp quyết điều động chân nguyên trong người.
Chỉ một lúc sau bàn tay của bọn họ cùng dâng trào một luồng linh khí xanh nhạt, mang theo hương vị tươi mát của rừng cây.
Thứ năng lượng này chính là Mộc Nguyên Lực, do cường giả Độ Kiếp Kỳ dùng tu vi và sức sống của mình để tạo ra.
Lúc này Bách Hoa cũng đã vận chuyển xong công pháp, toàn bộ linh mạch trên người nàng giống như rễ cây thèm khát dưỡng chất và nước ngọt.
Cả ba người Mộc lão lão đồng thời đặt tay lên lưng và vai nàng, đem Mộc Nguyên Lực rót vào bên trong.
Bách Hoa tâm thần khẽ rung lên, cơ thể nàng trong chốc lát ngập tràn năng lượng.
Nàng dễ dàng nhận ra thứ năng lượng tươi mát này chính là chân nguyên của cha mẹ nàng.
"Đây là gì? Mình đang hấp thu chân nguyên của cha mẹ sao? Làm như vậy sẽ không sao chứ?" - Bách Hoa thoáng khựng lại, trong lòng hiện lên một tia suy nghĩ.
"Hoa nhi! Không được dừng lại, mau vận chuyển công pháp." - Mộc lão lão cảm nhận được sự thẫn thờ của cô cháu gái, liền truyền âm nhắc nhở.
Bách Hoa nào dám lơ đễnh nữa, vội vàng đem toàn bộ Mộc Nguyên Lực hấp thu.
Nguyên thần của nàng vừa giống như một đứa trẻ lại giống như một bông hoa, khẽ vươn bàn tay là một chiếc lá lên hứng lấy dòng chảy năng lượng.
Đôi môi nhỏ xíu hé mở hút dòng nước thanh mát vào bên trong người.
Tu vi của nàng chậm rãi tăng lên, tốc độ nhanh chóng vô cùng, nhanh hơn nàng tự mình tu luyện hàng trăm vạn lần, dù là lúc ăn cực phẩm đan dược cũng không sánh bằng.
Chẳng mấy chốc tu vi của nàng đã chạm đến bình cảnh, còn cách Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong chỉ một bước ngắn.
Loại bình cảnh này kỳ dị vô cùng, nó phẳng phất chỉ như tờ giấy mỏng, nhưng đôi khi lại giống như một núi cao ngàn trượng đè nặng lên vai tu sĩ.
Có người chỉ cần tu luyện mấy ngàn hơn vạn năm là có thể đột phá, nhưng