Lúc này Tam Nương đã được đưa về phòng, Cam Vũ và Lộ Linh một người ngồi trước một người ngồi sau, đem mộc linh khí truyền vào người Tam Nương giúp nàng ổn định thương thế.
"A di sao rồi? Vết thương không nghiêm trọng hơn chứ?" - Bách Hoa vừa chạy vào phòng đã lên tiếng hỏi, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.
"Vẫn còn tốt, muội có hỏi mượn được đan dược không?" - Lộ Linh bình tĩnh đáp lời, xem tình hình cũng không phải quá nghiêm trọng.
"Không có! Mộc Lan tỷ tỷ nói mấy hôm trước đã dùng rồi, hiện tại đã không còn." - Bách Hoa lắc đầu.
"Ai...! Như vậy thì chúng ta chỉ đành chia nhau ra, mỗi người dùng mộc linh khí chữa trị cho cô cô một ngày, giúp người ổn định vết thương chờ khi trở về môn phái lại tính tiếp."
"Tỷ với Cam Vũ đã kiểm tra kỹ vết thương, tim của tam nương bị rạn nứt bên trong.
Loại vết thương nội tạng thế này rất khó chữa trị, e là cần phải có đan dược đặc thù chứ chỉ tẩm bổ bằng linh lực thì không thể khỏi." - Lộ Linh trước tiên thu hồi thuật pháp rồi thông báo tình hình.
"Hừ! Nếu cha mẹ và thúc thúc của muội còn ở đây thì tốt rồi, bọn họ nhất định sẽ có cách." - Cam Vũ khẽ cảm thán.
Vừa nghe nhắc đến trưởng bối thì sắc mặt Lộ Linh đỏ lên.
"Tỷ! Đừng nhắc đến bọn họ! Mấy vị trưởng bối này thật là hết nói nổi! Bình thường thì sai bảo chúng ta làm việc, lúc xảy ra chuyện thì vứt bỏ chúng ta âm thầm bỏ trốn."
"Đợi khi trở về muội nhất định sẽ cho họ đẹp mặt!" - Lộ Linh nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm nghiến răng nói.
"Nói đến cũng thật là kỳ quái, bình thường cô cô bá bá xem Bách Hoa như bảo bối, cho dù có bỏ trốn thì cũng phải mang theo muội ấy chứ?"
"Tỷ đứng ở bên ngoài boong thuyền cùng Long Mộc tổ tiên điều khiển trận pháp, cũng chưa từng thấy họ xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ hóa thành ma rồi?" - Cam Vũ tặc lưỡi nói, ánh mắt liếc nhìn Bách Hoa đầy vẻ thâm ý.
Chuyện trưởng bối mất tích đối với bọn họ quá mức bí ẩn, cứ như là đột nhiên tan biến trong không khí.
Bỗng phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Mộc Lan và Ác Quỷ Máu bước vào bên trong phòng.
Vừa nhìn thấy nó thì gương mặt Lộ Linh Cam Vũ sáng lên, tươi cười tiến đến chào hỏi.
"Lộ Linh, Cam Vũ tham kiến ân công! Ơn cứu mạng của người bọn muội suốt đời không bao giờ quên."
Hai nữ gương mặt giống như hoa nở, giọng nói oanh yến khác hẳn với vẻ mặt lãnh đạm vừa nãy.
"Ha ha...!Hai nàng không cần khách sáo như vậy.
Ta cứu các nàng cũng chỉ là tiện tay nên không cần báo đáp gì cả."
"Đúng rồi, Bách Hoa nói Tam Nương đột nhiên ngất xỉu nhưng các nàng lại không có đan dược."
"Nhưng Tam Nương là trưởng lão của Thiên Đan Môn, chẳng lẽ trên người nàng ấy cũng không có đan dược? Mọi người không thử tìm kiếm sao?" - Ác Quỷ Máu chậm rãi tiến vào trong phòng, đi đến bên cạnh giường.
Tam Nương gương mặt giống như tờ giấy trắng, bờ môi tím tái khí sắc yếu ớt đến cực điểm, tình trạng của nàng còn thê thảm hơn lúc bị đám Hải Yêu vây đánh.
"Bên trong túi trữ vật của cô cô nhất định là có đan dược, nhưng túi trữ vật của người vô cùng đặc thù, là loại chuyên dùng để chứa bảo khố của môn phái."
"Loại túi trữ vật này là nhỏ máu nhận chủ có thể phân biệt được thần hồn của chủ nhân, nếu người khác cưỡng ép mở ra thì sẽ phát nổ." - Lộ Linh lên tiếng giải thích.
"Thì ra là vậy...!Ta mặc dù không tài giỏi gì, nhưng cũng là biết chút y thuật, hay là các nàng để ta thử cứu chữa xem sao?" - Ác Quỷ Máu từ tốn hỏi.
"Chuyện này..." - Lộ Linh Cam Vũ liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Bách Hoa.
"Ngươi đừng dài dòng nữa, chỉ cần ngươi cứu được a di, sau này ngươi có yêu cầu gì ta cũng đồng ý." - Vị tiểu môn chủ nghiêm giọng nói.
"Công tử, cô cô của bọn muội là bị thương nội tạng, trái tim không biết vì lý do gì mà rạn nứt.
Khó khăn lắm bọn muội mới giữ cho thương thế ổn định, công tử cẩn thận đừng để vết thương vỡ ra." - Cam Vũ liền nhắc nhở.
Hóa Thương Thuật của Mộc Linh Tộc nổi tiếng khắp thiên hạ, loại vết thương hai nàng không chữa trị được thì e người trong thiên hạ cũng không ai chữa được.
"Các nàng yên tâm, ta rất tự tin vào khả năng của mình, đừng nói là trọng thương sắp chết mà cho dù thực sự chết rồi, chỉ cần linh hồn chưa tan biến thì ta có thể hồi sinh." - Ác Quỷ Máu đắc ý khoe khoang.
Nó tiến lại bên cạnh giường bệnh, bàn tay khẽ đảo xuất hiện một lọ ngọc máu.
Sắc quỷ đổ ra hai viên thuốc nhỏ, lại dùng ngón tay tách miệng của Tam Nương.
Hai viên ngọc máu được đưa vào bên trong, tay Ác Quỷ Máu sáng lên huyết quang điều khiển năng lượng sống lan tỏa.
Sau đó dẫn truyền năng lượng về phía trái tim, chậm rãi tu bổ những vết nứt.
Tốc độ chữa trị của nó rất chậm, nhưng hiệu quả cũng rất tốt.
Theo thời gian trôi qua thì gương mặt của Tam Nương cũng dần hồng hào trở lại, khí tức trên người dần dần ổn định.
"Xong rồi! Các nàng kiểm tra thử xem, ta là nam nhân cũng không tiện đụng chạm thân thể nàng ấy." - Ác Quỷ Máu thở phào một hơi.
Hai người Lộ Linh Cam Vũ liền tiến đến bên giường, mỗi người nắm lấy một tay Tam Nương để kiểm tra.
Lúc đầu gương mặt bọn họ rất căng thẳng, sau đó liền biến thành vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc.
"Nhị tỷ tứ tỷ? A di thế nào rồi? Người sẽ không sao chứ?" - Bách Hoa lo lắng hỏi.
"Y thuật của công tử thật là thần kỳ, tâm tạng của cô cô vậy mà hoàn toàn lành lại." - Cam Vũ tấm tắc khen ngợi.
Tu sĩ bình thường sợ nhất chính là bị thương nội tạng và kinh mạch, loại thương thế này khó chữa vô cùng.
Chí ít cũng cần bế quan trăm năm mới có thể chữa khỏi, còn xui xẻo thì trở thành thương tật cả đời, con đường tu luyện về sau cũng bị đứt gãy.
"Ha ha, chuyện nhỏ ấy mà.
Đợi thêm một lát nữa nàng ấy sẽ tỉnh lại, mọi người không cần quá lo lắng." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.
Tự mình ngồi xuống ghế trong phòng, mấy nữ nhân khác cũng ngồi xuống cùng nó uống trà nói chuyện, chỉ riêng Bách Hoa là trong lòng vẫn rất lo lắng.
Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nắm chặt lấy bàn tay của a di.
Thời gian lại trôi qua thêm một canh giờ nhưng Tam Nương vẫn hôn mê không tỉnh.
"Ngươi nói