"Ha ha...!Các nàng đừng hù dọa Bách Hoa nữa, nàng ấy bị hù sắp khóc rồi kìa."
"Ta vừa xem xét kỹ lưỡng rồi, mấy thứ này gọi là Mộc Linh Khôi, là dùng cực phẩm linh mộc chế tác thành.
Thứ này trân quý dị thường, ắt cha mẹ nàng phải rất yêu thương nàng nên mới mua chúng tặng cho nàng chơi." - Ác Quỷ Máu tươi cười nói, bàn tay sờ sờ lên người mấy bức tượng, tỏ ra trầm trồ khen ngợi.
Bách Hoa ngẩng đầu lên nhìn nó một lúc.
"Ngươi nói thật chứ? Đây là đồ chơi đúng không? Phụ mẫu rất yêu thương ta, có thứ gì tốt đều cho ta hết." - Cô nàng nhoẻn miệng cười, đem ba bức tượng thu hồi.
Mấy nữ trưởng lão thấy vậy cũng không nói gì nữa, việc đã đến nước này bóc trần hay che giấu cũng không có gì khác nhau.
Bách Hoa trở lại bên giường, nắm lấy tay của a di thăm dò.
Khí tức của Tam Nương lúc này đã ổn định, thần sắc hồng hào tươi tắn, chỉ là không biết vì lý do gì mà vẫn chưa tỉnh lại.
"Nhị tỷ tam tỷ, hai người đến xem thử đi, a di hình như lại xảy ra chuyện rồi."
Cam Vũ Mộc Lan liền đi đến bên giường, dùng thần thức quét qua người Tam Nương.
"Trường Sinh...!Trường Sinh..." - Khóe môi Tam Nương mấp máy, kêu lên những tiếng yếu ớt, trên trán nàng xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh, thần sắc hoang mang sợ hãi.
"Hình như là cô cô đang mơ ngủ, đang đi tìm tam thúc thì phải." - Mộc Lan nghi hoặc nói.
"Trường Sinh! Chàng đừng đi! Đừng bỏ rơi thiếp!" - Bỗng Tam Nương hét lên thất thanh, trên gương mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Tay chân nàng quơ quào về phía trước, giống như đang cố níu kéo một thứ gì đó trong tuyệt vọng.
"A di, a di! Người sao rồi? Đừng làm con sợ, người mau tỉnh lại đi." - Bách Hoa khóc nậc lên, dùng tay ôm lấy Tam Nương.
Ác Quỷ Máu thấy tình hình không ổn cũng tiến lại gần, áp một tay lên trán mỹ nhân.
Bàn tay nó phát ra huyết quang nhàn nhạt dung nhập vào trong não bộ.
Tam Nương liền an tĩnh trở lại, nhưng tay chân lại rũ rượi không còn chút sức sống.
"Ngươi! Ngươi làm cái gì? Không được hại a di!" - Bách Hoa hoảng sợ hỏi.
"Im miệng! Không muốn nàng ấy chết thì đừng làm rộn!" - Ác Quỷ Máu bất ngờ quay mặt trừng Bách Hoa, sắc mặt của nó lúc này nghiêm túc đến đáng sợ.
Mộc Lan thấy tình hình không ổn liền tiến lên phía trước, kéo Bách Hoa tránh sang một bên.
Ác Quỷ Máu cẩn thận thăm dò thức hải của Tam Nương, sắc mặt nó càng lúc càng khó coi.
Sau một hồi lâu nó mới thu tay về, từ trong lỗ mũi thở hắt ra một hơi.
"Đạo tâm tan vỡ bị vây trong mộng cảnh, nếu ba ngày nữa Tam Nương không tự mình thoát ra được thì linh hồn sẽ tiêu tán, hóa thành một người thực vật." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói rõ bệnh tình.
Sắc mặt bốn nữ lập tức trở nên sa sầm, đặc biệt là Bách Hoa thì ngã luôn xuống đất, may là có Mộc Lan níu nàng lại.
"Ngươi nói cái gì? Linh hồn tiêu tán? Đó là cái gì? Không phải ngươi nói ngươi có thể cứu chữa cho a di sao? Sao bây giờ lại như thế này?" - Bách Hoa tức giận hỏi.
"Tiểu môn chủ, cái này không trách công tử được.
Dù là thần y cũng chỉ có thể chữa vết thương bên ngoài, còn vết thương trong lòng chỉ có thể tự mình vượt qua." - Mộc Lan vỗ vỗ vai Bách Hoa.
Mộc Lan hiểu rất rõ việc này, từ khi còn là tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì nàng đã có đạo lữ.
Chỉ là phu quân của nàng tư chất không tốt, không thể cùng nàng tiếp tục tu hành nên mới hơn năm ngàn năm đã hao hết thọ nguyên mà chết.
Nàng lúc đó rất đau khổ, nhưng một vạn hai vạn năm trôi qua thương hải tang điền bế quan tu luyện, bây giờ ngay cả gương mặt đạo lữ nàng cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ trước kia từng rất vui vẻ.
Tu tiên giả khi tu vi còn thấp thì rất là hăng hái nông nổi, thích yêu đương tìm kiếm đạo lữ.
Nhưng theo thời gian trôi qua hoặc là bị đạo lữ phản bội, hoặc là một trong hai người chết trước.
Người còn lại sẽ vẫn tiếp tục sống, nhưng tình cảm trong lòng cũng sẽ không còn.
Đây cũng là một phần lý do vì sao tu sĩ cấp cao đều là kẻ vô tình bạc nghĩa chỉ xem trọng lợi ích, là bởi vì tình cảm của bọn họ đã bị thời gian làm cho chai lì đến mức trở nên vô tình, lúc này trong mắt bọn họ chỉ còn tu vi và thọ mệnh.
"Mọi người cũng không cần lo lắng quá, nói không chừng lần này lại là phúc duyên của cô cô.
Chỉ cần người có thể vượt qua tình kiếp, đạo tâm sẽ ngưng kết thành tinh thể.
Nói không chừng khi tỉnh lại sẽ đột phá Độ Kiếp hậu kỳ." - Cam Vũ lạc quan an ủi.
"Muội thấy không dễ như vậy đâu, cô cô đối với tam thúc rất trọng tình trọng nghĩa, bây giờ hôn mê không tỉnh e là muốn đi theo thúc ấy."
"Tam thúc cũng thật là đáng trách, bao nhiêu công pháp không luyện lại luyện Trường Xuân Công.
Lần trước không phải có cô cô mua đan dược khôi phục huyết khí thì e đã biến thành một gốc cây chết."
"Lần này lại xung phong nhận nhiệm vụ truyền tin, tu vi của thúc ấy còn thua kém chúng ta, e là đã lành ít dữ nhiều." - Lời nói của Lộ Linh hơi có chút cay nghiệt.
"Tứ muội! Đừng nói như thế! Tam thúc nếu xảy ra chuyện gì thì cũng là vì môn phái mà hy sinh, muội cẩn trọng lời nói một chút." - Mộc Lan lườm Lộ Linh một cái.
"Hừ! Cái này thì chưa chắc, tam thúc là kẻ ham sống sợ chết.
Thúc ấy nhận nhiệm vụ báo tin có khi là vì muốn chạy trốn một mình.
Nước xa không cứu được lửa gần, đợi khi thúc ấy dẫn cường giả đến cứu viện thì chúng ta cũng chết sạch cả rồi."
"Muội chỉ là nói sự thật, người cứu chúng ta là Tà Huyết công tử, không phải mấy vị trưởng bối vô dụng kia." - Lộ Linh bĩu môi nói, đối với việc bị trưởng bối vứt bỏ khiến nàng oán hận trong lòng.
"Cũng không thể nói như vậy, nếu lúc đó Bách Hoa không ở lại giao đấu thì đã có thể bỏ trốn một mình.
Nhưng chẳng phải muội ấy đã ở lại cùng chúng ta kề vai sát cánh sao?" - Cam Vũ uyển chuyển nói.
"Ở lại thì cũng có ích gì, cũng chỉ là chết chung với nhau.
Muội cảm thấy chúng ta tốt nhất là nên tìm một chỗ dựa vững chắc, một người sẽ không vứt bỏ chúng ta vào lúc khó khăn hoạn nạn."
Mấy nữ trưởng lão bởi vì trong lòng lo lắng nên lời nói cũng trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa thì đã cãi vã với nhau.
"Khục...!Ta đối với linh hồn tương đối thông hiểu, biết một loại bí thuật đi vào mộng cảnh của người