Hắc hắc...!Xem ra đám máy móc này cũng không khó đối phó, chờ tóm được ả nữ thần công nghệ kia, ta sẽ đưa hết đám này về gác cửa." - Ác Quỷ Máu đá cái đầu lăn đi xa, một lần nữa biến trở về hình dáng ma nhân.
Cậu Vàng lúc này cảm thấy sóng yên biển lặng, liền chui lên từ đống băng vụn.
Nó run lẩy bẩy, bốn cái chân kim loại trở nên cong vẹo, toàn thân móp méo đến là thê thảm.
"Gâu...!Chủ nhân..." - Cậu Vàng lăn người như quả bóng đến bên cạnh Kiều Ngọc, thè cái lưỡi nhỏ xíu liếm láp gót chân nàng lấy lòng.
"Đồ vô dụng! Bảo ngươi đi dò đường, ngươi lại để cho bị đánh bầm dập, thật là đồ vô tích sự." - Kiều Ngọc dường như rất tức giận với biểu hiện của Cậu Vàng, nàng một cước đá văng chó nhỏ.
"Gâu...Không phải là chủ nhân cũng đánh không lại hay sao?" - Cậu Vàng bị đá giống như quả bóng, lăn trái lăn phải va đập khắp nơi nhưng cũng chỉ có thể ấm ức nghĩ thầm trong đầu.
Nó vội vàng chạy đến dưới chân Ác Quỷ Máu, ve vẩy cái đuôi nhỏ lấy lòng.
Mặc dù rất ghét tên sắc quỷ này, nhưng tình hình trước mắt chỉ có thể cúi đầu.
"Gâu...!Gâu ...!" - Cậu Vàng sủa nhẹ hai tiếng, ánh mắt long lanh cầu cứu.
"Khục...!Đừng giả vờ đáng yêu nữa, làm ta nổi cả da gà..." - Ác Quỷ Máu vỗ lên đầu chó nhỏ, sau đó đặt nó lên vai.
Khi Ác Quỷ Máu định nói tốt cho Cậu Vàng mấy câu thì thấy Kiều Ngọc đang lục lọi thi thể của mấy tên người máy.
"Bảo bối...!Nàng làm gì vậy? Hai tên này không có hạch tâm đâu." - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
"Thiếp tìm lõi động cơ của chúng, nói không chừng sau khi nghiên cứu có thể chế tạo ra khôi lỗi tương tự." - Kiều Ngọc vừa trả lời vừa tìm kiếm.
Ác Quỷ Máu thấy vậy cũng giúp đỡ nàng, một lúc sau đã lôi ra năm sáu cái bảng mạch sáng lấp lánh.
Sức mạnh của khoa học có thể nói là vô cùng thần kỳ, chỉ dựa vào mấy miếng kim loại mà có thể chế tạo ra đủ loại máy móc không tưởng, biến đống sắt vụn thành những sinh vật có sức mạnh sánh ngang với thánh thần.
Kiều Ngọc đem mấy khối lõi công nghệ bỏ vào trong nhẫn trữ vật, thu hồi lại linh giáp và đống pháp bảo trên người.
"Lần này không tệ, may mắn vừa nãy chàng không phá hủy lõi của chúng, trở về có thể tạo ra hai khôi lỗi Độ Kiếp hậu kỳ." - Kiều Ngọc cười khúc khích.
"Ta trước giờ tưởng nàng chỉ thích buôn bán với luyện khí? Không ngờ nàng còn nghiên cứu khoa học." - Ác Quỷ Máu tấm tắc khen ngợi, cảm thấy lần này triệu hồi Kim Ngọc rất đúng.
"Khúc khích...!Chỉ là sau khi chàng chết thiếp có chút rãnh rỗi buồn chán nên đã học một ít, năng lực chiến đấu của thiếp không tốt cũng chỉ có thể dựa vào khôi lỗi để bảo vệ thần quốc." - Kiều Ngọc liền giải thích.
Lần này Kiều Ngọc cũng không bắt Ác Quỷ Máu bế nàng nữa, nàng cảm thấy đã đến khu vực nguy hiểm nên cảnh giác cao độ.
Hai người tiếp tục đi hơn một dặm thì cũng đến cuối động băng, trước mắt là một cái hố có đường kính hơn trăm trượng.
Ác Quỷ Máu không cần suy nghĩ nhiều, nó vòng tay ôm lấy Kiều Ngọc rồi nhảy xuống hố.
Tiếng gió thổi rít qua tai nghe vun vút, sau đó cả thế giới trở nên sáng rỡ như ban ngày.
Mở ra trước mắt Ác Quỷ Máu là một thành phố lớn, chu vi phải mấy chục dặm.
Khắp nơi là những tòa lầu cao hàng chục hàng trăm tầng, nhìn sơ qua lối kiến trúc trông khá giống với thành phố trong thế giới ảo, nhưng dường như tiên tiến hơn rất nhiều.
Trên bầu trời là hàng triệu con Băng Tinh Điệp đang ngủ say, chúng đậu trên mặt băng giống như một chiếc ô khổng lồ bao phủ lấy thành phố.
Ác Quỷ Máu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy nơi này chính là thành phố cuối cùng của nền văn minh cổ xưa kia, sau khi địa cực thay đổi thì nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, tuyết rơi dày đặc khiến cả thành phố bị chôn vùi.
Tuy có rào chắn năng lượng giúp nó không bị phá hủy, nhưng sau khi năng lượng cạn kiệt thì dần trở nên hoang tàn, cuối cùng biến thành như hiện tại.
"Không ngờ dưới lòng đất Băng Nguyên lại là một thành phố cổ." - Kiều Ngọc kinh ngạc thốt lên.
"Hắc hắc...Mấy cái di tích này thường có rất nhiều báu vật, ta nhớ ở trung tâm thành phố có một nhà kho rất lớn, nói không chừng đám người máy vẫn còn ở trong đó." - Ác Quỷ Máu chỉ tay vào tòa nhà cao nhất thành phố, không cần nghĩ cũng biết nó chính là đầu não của tòa thành.
Trên đường là vô số máy móc trong trình trạng đóng băng nằm ngổn ngang, những chiếc xe hơi kỳ quái chẳng hề có bánh xe.
Cây cối trong thành phố đều sớm đã chết khô, bởi vì thời tiết lạnh giá khiến chúng chẳng thể phân hủy mà biến thành những cây băng thụ trơ cành.
Nơi này yên ắng đến lạ thường, bởi vì mọi thứ đều đóng băng nên có cảm giác thời gian ở đây đã ngừng lại.
Ác Quỷ Máu nhìn qua những cửa hàng, bên trong đồ đạc đều đã biến mất, có vẻ người dân vẫn kịp chuẩn bị để di tản trước khi thế giới bị diệt vong.
Ở trung tâm quảng trường thành phố là một cổng dịch chuyển rất lớn, hai cánh cửa sắt cao hơn trăm trượng, phía dưới là một bệ kim loại khắc vô số vi mạch.
Ác Quỷ Máu dẫn Kiều Ngọc đi về phía doanh trại quân đội của thành phố, tòa nhà này có hình chữ nhật, bốn phía quây hàng rào có lá chắn từ trường.
Nhưng bởi vì năng lượng của nhà máy đã cạn kiệt từ lâu, chỉ còn mấy hàng rào kẽm gai nằm trơ trọi.
Trước cổng nhà máy là một cánh cửa sắt cao ba mươi trượng, bề ngang đến năm mươi trượng, nhìn qua vô cùng nặng nề.
Đây là loại cửa tiên tiến nhất, sử dụng công nghệ mã từ để xác nhận danh tính, chỉ những kỹ sư bậc S mới có thể mở, còn không thì bom công phá hạng nặng cũng không thể phá hủy nó.
"Hừm...!Cánh cửa này và giáp của người máy là cùng một loại chất liệu, muốn phá vỡ nó e là phải sử dụng Thương Tần, nhưng vừa nãy ta đã sử dụng nó rồi, muốn dùng tiếp phải đợi ba canh giờ." - Ác Quỷ Máu khẽ gõ tay lên cánh cửa rồi đưa ra nhận xét.
"Huyết...!Để thiếp thử xem..." - Kiều Ngọc nghe vậy liền khẽ cười, suốt đoạn đường này nàng không giúp được gì nhiều, hiện tại đã đến lúc để nàng trổ tài.
Cô nàng lùi cách xa cánh cửa hơn trăm trượng, bàn tay nhỏ khẽ búng tế ra chiếc ấn bằng vàng.
Một tay nàng bắt pháp quyết, miệng niệm động chú ngữ.
Ấn nhỏ theo sự điều khiển của Kiều Ngọc mà không ngừng biến lớn, cuối cùng hóa thành một chiếc ấn khổng lồ to như ngọn núi, trên thân phù văn chằng chịt nhìn qua uy lực mười phần.
"Chấn Kim Ấn! Phá cho ta!" - Kiều Ngọc hô to rồi chỉ tay về phía cánh cửa.
Chấn Kim Ấn xoay vài vòng rồi lao thẳng đến, húc mạnh vào cửa kim loại.
"Boong!!!" - Âm thanh như tiếng chuông đồng vang lên, Ác Quỷ Máu đứng gần đó cũng bị sóng xung kích làm cho quay cuồng, phải vội vàng tạo ra lồng phòng hộ.
Cậu Vàng bình thường rất thích ra vẻ, nhưng kỳ thực lá gan rất bé, nó bị dọa cho co rúm lại, bốn chân bấu chặt vào vai sắc quỷ, nhưng bởi vì sức mạnh của rung chấn quá lớn khiến cho nó tuột tay rơi cái bịch xuống đất.
"Gâu...!Trời sập...!Trời sập..." - Cậu Vàng hốt hoảng chạy vòng quanh, mặt đất dưới chân cứ rung lên bần bật khiến nó khiếp sợ vô cùng.
"Đồ thỏ đế!" - Kiều Ngọc liếc mắt nhìn chó nhỏ, cảm thấy lần này