Lam y thanh niên cùng hắc y mỹ nhân đương nhiên là Cường cùng Vũ Thế
Nguyệt. Chỉ khác đó là Vũ Thế Nguyệt đã tỉnh, bất quá nàng giống như xảy ra di chứng nào đó, không những nhìn trẻ hơn một chút mà khí chất cũng
càng thêm huyền bí thâm sâu, ngoài ra nàng tu vi vốn chỉ có Thánh tổ
bước thứ năm đỉnh phong mà thôi, lúc này lại sinh sinh được đẩy lên
Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ, nếu có thể giải thích, có lẽ cũng chỉ có
bí ẩn lam y thanh niên Cường mà thôi.
Vũ Thế Nguyệt nhảy vào vòng chiến chắn lại cái kia dùng kiếm thanh niên
thanh y thì Cưỡng vẫn đứng tại chỗ, hai tay để sau lưng đứng giữa không
trung lạnh nhạt cười cười nhìn quanh mấy cái không có tỏ rõ thái độ gì,
bất quá có mấy chỗ nơi hắn nhìn đến đều có mấy người con ngươi co rụt
nhìn lại sau đó hơi chút chắp tay lùi lại một bước, dĩ nhiên là tỏ rõ
thái độ sẽ không nhúng tay ngăn cản hai kẻ đang đột phá kia.
Ở đó đương nhiên là mấy vị không kém chút nào mấy vị đang muốn ngăn cản
hai tên kia đột phá, tu vi đều có Thánh tổ bước thứ chín trở lên, những
kẻ này giống như nhận ra Cường nên hắn mới nhìn lại tỏ thái độ, về phần
còn có mấy kẻ còn không nhận ra hắn thì đương nhiên không nhân được điều này, dĩ nhiên, mấy kẻ nhận ra Cường đều là ngậm miệng không nói, bọn
hắn biết lam y thanh niên nhìn như bình đạm này chính là kẻ đánh giết Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất hung thú giống như ăn cơm uống nước, liền Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai hung thú cũng giết qua một con!
“Thông minh!”. Cường đứng đó cười cười lạnh nhạt phun ra hai chữ sau đó
lại nhìn chỗ vòng chiến đang tạm thời dừng lại. Bất quá hắn không biết
mình hành động lại khiến một đám thiên kiêu hiểu lầm nghiêm trọng.
“Hai tên kia là ai? Vậy mà có thể mời đến quái vật này bí ẩn tiềm hành ở đây hộ pháp, không lẽ là muốn một lần tập trung tiêu diệt hết kẻ đối
địch?”. Một cái thiên kiêu kinh dị thầm nghĩ. Bọn hắn có cái còn chưa
nhận ra hai kẻ đang đột phá là ai.
“Quả nhiên là Nhị tà bên trong Nhất hoàng Nhị tà của nhân tộc đang ở đây đột phá, lấy tên này cùng Vũ Thiên Quân có quan hệ có lẽ sẽ giúp Băng
thần tọa trấn cũng không phải không có khả năng!”. Có kẻ đã nhận ra âm
thầm lẩm bẩm.
Thí luyện giả bên trong hầu như đều biết đến Vũ Thiên Quân cũng bí ẩn
lam y thanh niên nguyện ý cũng Hư thiên bí cảnh bản dân đại năng hợp tác phá vỡ Hư thiên bí cảnh quy tắc khiến cho những Bản dân có thể một lần
nữa hàng lâm tinh không vô tận. Điều này đối với Bản dân đương nhiên là
một cái kinh thiên hỉ sự, bọn hắn bao đời bị nhốt ở đây có khi nào lại
không muốn đi ra? Có ai không muốn tại một nơi thiên địa rộng rãi hơn
vùng vẫy? Thế nhưng đối vói những Thí luyện giả thì đây lại là một cái
không tốt tin tức.
Hư thiên bí cảnh đối với tất cả Thí luyện giả chính là một cái bảo địa
vô cùng có lợi, ở đây không những giúp bọn hắn đạt được không ít cơ
duyên mà còn có khả năng nắm được đột phá Hỗn độn cảnh huyền bí, bị phá
đi với bọn hắn liề là một loại mất mát không thể nói hết. Mặt khác đối
với không ít Thái cổ chủng tộc cũng tính là một cái chuyện xấu, những
bản dân này cơ bản chính là tội nhân hậu duệ, để bản dân thoát khỏi Hư
thiên bí cảnh kiềm chế thì một ngày kia những bản dân này cũng có khả
năng đột phá Hỗn độn cảnh, khi đó những tộc Thái cổ kia sẽ lại có thêm
kẻ địch cường đại. Vì lẽ đó có rất nhiều kẻ không muỗn chứng kiến cảnh
này, dị tộc có, nhân tộc cũng có không ít!
“Nhân tộc?”. Đông Phương Giang Hạ có chút kinh ngạc nhìn Vũ Thế Nguyệt
sau đó liền thu hồi ánh mắt âm trầm nhìn sang thanh y thanh niên. “Ngươi đã là nhân tộc thánh địa truyền nhân tại sao lại ngăn cản bọn ta đột
phá?”.
“Làm sao? Hắc! Nếu hôm nay ta đột phá chỉ sợ các ngươi cũng muốn ngăn
cản một hai, không cần dối mình lừa người!”. Thanh y thanh niên lạnh
nhạt nói. “Người khác sợ các ngươi tứ đại hoàng triều chứ bọn ta Thục
sơn chưa biết sợ!”. Hắn có chút tự ngạo nói sau đó nhìn sang Vũ Thế
Nguyệt. “Cho dù cô không kém ta bao nhiêu nhưng ở đây không chỉ có bốn
chúng ta muốn ngăn cản hai kẻ này đột phá, ta biết cô không có chút quan hệ nào với ba kẻ này, nhân lúc sự tình còn chưa bung bét, mong cô nương hãy rời đi, tính mạng bọn hắn chúng ta cũng không có ý định chém, chỉ
muốn ngăn cản bọn hắn đi trước một bước xa mà thôi!”.
“Hắc! Tốt một cái Thục sơn!”. Đông Phương Giang Hạ con ngươi co rút. Hắn có chút nghi ngờ nhưng lúc này mới triệt để tin tưởng, quả nhiên thanh y thanh niên chính là Thục sơn truyền nhân, cũng chính là một trong tam
thánh môn bí ẩn của Thập nhị thế lực đỉnh phong Nhân tộc!
“Mặt khác ngươi nói nàng cùng bọn ta không có quan hệ thì sai rồi đó
Thục sơn truyền nhân!”. Hắn lại tiếp tục nói sau đó chỉ về phía hắc trụ
quang mang. “Nếu tính ra thì nàng cũng là Cô cô của Băng thần, đến cả
chuyện này các ngươi cũng không biết?”. Hắn lời nói lạnh lẽo vang lên.
“Cô cô?”. Vũ Thế Nguyệt hơi chút kinh ngạc nhìn sang Đông Phương Giang
Hạ sau đó nhíu mày giống như không hiểu sau đó lắc đầu nhìn cái kia thục sơn truyền nhân. “Bản tỷ tỷ ngứa mắt các ngươi hành vi, ỷ đông hiếp yếu ta liền không thích, tỷ tỷ ta thích quản, không đánh liền rời khỏi!”.
Nàng bá đạo chỉ mấy cái thiên kiêu nói.
“Băng thần? Vậy ra cũng là huynh đệ của Vũ huynh? Bất quá khí tức này so với Vũ huynh thì đúng là khác biệt!”. Đang đứng xa xa Cường nghe được
cũng hơi chút kinh ngạc, con ngươi lấp lóe không biết nghĩ gì. “Trước
xem có mấy cái ngu ngốc muốn náo động!”. Hắn khóe miệng khẽ câu lên lạnh nhạt lẩm bẩm. “Lộ diện đi...”.
“Đủ bá đạo! Tiểu nương bì, ca ca ta muốn thu ngươi làm đệ nhất phu
nhân... Ha ha ha ha!”. Đột nhiên một tiếng nói bá đạo ầm ầm vang lên,
một tràng cười khiến cho nhiều Thí luyện giả màng nhĩ cũng phải run lên
kinh hãi. Một cái khuôn mặt cuồng dã thân hình cao lớn thanh niên, cơ
bắp nổi lên cuồn cuộn đạp không đi đến, tu vi thả ra lại có Thánh tổ
bước thứ chín đỉnh phong!
“Vốn nghĩ ngoài hai tên kia ra đã không có kẻ có thể cùng ta sánh vai,
xem ra hôm nay liền gặp một cái, bản tọa Thần Khư, các hạ tên là gì?”.
Một giọng nói khác cũng nhàn nhạt vang lên, hư không tách ra một cái
bạch y phong thần như ngọc thanh niên.
“Tiềm lực đệ nhất Thần tộc mới có thể có tên một chữ, đời này lại xuất
hiện một cái, quả thật còn không nhận biết, Ma Vũ!”. Cuồng dã thanh niên cũng cười cười nói. Dứt lời Ma khí liền từ người hắn tỏa ra khắp một
vùng thiên địa khiến cho xung quanh thí luyện giả một mảnh kinh sợ lùi
lại.
“Thần Khư? Ma Vũ? Bọn hắn đã hiện thân, Hải Hoàng ngươi còn trốn cái
gì?”. Lại một giọng nói lanh nhạt vang lên. Một cái hắc y thanh niên tỏa ra hung lệ khí tức đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa.
“Hừ! Quỷ Anh ngươi lại muốn cùng bổn Hoàng tranh đấu, đến đây!”. Một
tiếng hừ lạnh vang lên, hơi nước khắp nơi nổi lên sinh sinh hình thành
một cái hải dương rộng lớn, một cái toàn thân một màu nước biển thanh
niên đứng trên sóng lạnh lùng nói.
“Bọn này xem ra lại là mấy cái ngu ngốc...”. Đột nhiên lại xuất hiện
thêm bốn cái cường giả hư hư thực thực áp đảo những thiên kiêu khác
khiến một đám kinh hãi đến không nói nên lời, bốn kẻ này giống như còn
chưa lần nào xuất hiện trước mặt thế nhân vô cùng bí ẩn, bọn hắn giống
như vừa vào Hư thiên bí cảnh đã tự dấu bản thân không lộ diện, có vẻ như cường đại vô cùng. Bất quá đối với một số kẻ nhận ra Cường thì lại nghĩ khác, kẻ này hung danh không tính hiển hách, hắn cũng không đồ sát
nhiều sinh linh nhưng đều là cường giả đại năng ah, mấy tên này có lẽ
đúng là đỉnh cấp yêu nghiệt xưng tụng vô địch nhưng gặp phải một cái
chuyên săn giết đại năng thì chưa hẳn đã là kẻ thông minh, biết đâu
chính là ngu ngốc... Dĩ nhiên, bọn hắn đều là không nói gì, một đám chỉ
im lặng lùi lại. Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv(.)com
“Chúng ta dù sao cũng chỉ ngăn cản thoáng một hai hai kẻ này đột phá
thôi, ngày khác lại cùng ngươi đánh giết!”. Gọi là Quỷ Anh lạnh nhạt nói sau đó liếm liếm môi nhìn sang Thần Khư cùng Ma Vũ cười nhạt.
“Ta nghe nói Thần tộc chọc giận Vũ Thiên Quân bị hắn đánh trọng thương
mấy cái thiên kiêu, đến cả Hỗn độn ấn ký cũng phải dùng đến mới có thể
chạy trốn, Thần huynh cũng đủ nhường nhịn nha!”. Giọng nói dĩ nhiên
chính là tràn đầy mỉa mai.
“Nếu không phải ta đang có đại sự thì làm sao để hắn lộng hành? Sớm muộn cũng tìm hắn một trận chiến!”. Thần Khư con ngươi rách ra sát khí băng
lãnh nhìn Quỷ Anh nói.
“Ha ha ha, ta sau đó cũng muốn tìm Vũ Thiên Quân một trận chiến, nghe
nói hắn còn cùng Thái cổ Ma tộc ta có liên quan đây!”. Ma Vũ cười lớn
nói.
“Chậc! Chỉ vì ngăn cản hai tên này đột phá mà liền mấy người chúng ta
xuất động, hai tên này đủ vinh dự chứ!”. Hải Hoàng nhìn sang hai cột
sáng đen cùng tím kia tặc lưỡi nói sau đó nhìn sang Đông Phương Giang Hạ cùng Vũ Thế Nguyệt. “Hai ngươi không kém nhưng muốn cản một mình ta thì còn không được, thu tay đi thôi, bọn ta cũng không giết được hai tên
kia!”.
“...”. Đông Phương Giang Hạ từ khi nhìn thấy mấy kẻ đến thì mặt đã âm
trầm
như nước, ba kẻ trước hắn tự tin có thể ngăn cản đến khi hai tên
kia đột phá thành công thế nhưng bốn kẻ này hắn có thể cảm nhận được,
một cái thôi cũng không dưới hắn, ngăn cản một cái đã rất khó, hai cái
đã không có khả năng, bốn cái cùng lên chỉ e hai tên kia phải lập tức
ngừng lại đột phá... Chỉ là hắn quanh thân long ảnh vờn quanh, kim quang kiếm khí như muốn đâm thủng thiên địa cũng lan tràn khắp nơi.
“Hai kẻ này tu vi còn muốn so với chúng ta thấp, muốn đột phá ngay lấp
tức còn không được, còn cần đợi chút thời gian mới được!”. Ma Vũ cũng
nhàn nhạt nói. “Tiểu bì nương, ngươi muốn hay không cùng ta song túc
song phi...”. Nói đoạn lại nhìn Vũ Thế Nguyệt trêu nghẹo, bất quá liền
nhanh chóng dừng lại.
“Ngươi muốn chết!”. Vũ Thế Nguyệt cắn răng ngọc hét lên. Thần hình hóa thành hắc quang đánh về phía Ma Vũ.
“Ha ha, càng như vậy ta lại càng thích!”. Ma Vũ lại là không chút sợ hãi cười lớn, bàn tay thô rộng vươn ra chắn trước mặt, hắc quang cũng bị
hắn một bàn tay đơn giản này cản lại. Hắc quang bị cản lại thì dần dần
hiện ra Vũ Thế Nguyệt thân thể, nàng tay kiếm chỉ đang đâm vào lòng bàn
tay Ma Vũ, chỉ là lại không hề tiến thêm được một chút nào.
“Da dày thịt béo!”. Vũ Thế Nguyệt giống như bị làm cho tức giận không
nhẹ hừ lạnh nói. “Âm cực thiên khí!”. Nàng nũng nịu hô lên một tiếng,
quanh thân lại tỏa ra hắc khí lạnh lẽo, về màu sắc liền giống như Ma khí của Ma Vũ nhưng về bản chất đương nhiên là khác biệt.
“Huh?’. Ma Vũ kinh ngạc một tiếng tay chợt dùng lực đẩy ra Vũ Thế
Nguyệt, thân hình cũng không tự chủ lui lại một bước kinh nghi bất định
nhìn Vũ Thế Nguyệt. Không những là hắn, Thần Khư, Quỷ Anh, Hải Hoàng
cũng là kinh dị nhìn Vũ Thế Nguyệt. Nếu là những kẻ tầm thường đương
nhiên đều sẽ cười nhạo Ma Vũ chủ quan suýt nữa ăn cái thiệt thòi thì bọn hắn đều không chút để ý mà chỉ nghiêm nghị nhìn Vũ Thế Nguyệt.
“Đây là cái gì lực lượng? Lại có thể thôn phệ cả Thái cổ Ma khí của
ta?”. Ma Vũ nhíu mày nhìn Vũ Thế Nguyệt trầm giọng nói, hắn ta lúc này
một thân khí tức nội liễm, đã không còn như trước cuồng dã bá đạo.
“Hừ! Lúc này mới biết tỷ tỷ lợi hại? Đã chậm! Chọc giận ta ngươi cũng
nên gánh lấy hậu quả!”. Vũ Thế Nguyệt không ý định trả lời mà hừ lạnh
nói. Tay lại hóa chỉ kiếm đâm về phía mi tâm Ma Vũ.
“Chỉ có chút quỷ dị mà thôi, cô còn không phải đối thủ của ta!”. Ma Vũ
lúc này lại là lạnh nhạt nói, hai tay để sau lưng sau đó lùi lại, Vũ Thế Nguyệt cũng vẫn giữ nguyên tư thế đâm kiếm về phía mi tâm của hắn, một
lùi một tiến dĩ nhiên có chút kỳ quái. Bất quá Ma Vũ con ngươi đen kịt
thâm thúy nhìn lấy kiếm chỉ của Vũ Thế Nguyệt như đang tìm hiểu, dĩ
nhiên là không có chuyện hắn sợ hãi Vũ Thế Nguyệt.
“...”. Không những Ma Vũ mà còn có Thần Khư, Quỷ Anh, Hải Hoàng con
ngươi đều như sáng rực nhìn lấy kiếm chỉ của Vũ Thế Nguyệt, bọn hắn hồn
nhiên quên đi hai tên kia đang trong quá trình đột phá, mấy cái thiên
kiêu khác cũng như nhận ra dị thường đều tập trung nhìn lấy một kiểm chỉ này của Vũ Thế Nguyệt.
“Hắc! Lại có ý định lĩnh ngộ lực lượng của ta? Mấy tên này là ngại sống
chưa đủ sao?”. Cường đứng một bên đương nhiên cũng có thể nhìn ra bọn
hắn ý nghĩ nhưng cũng không có ý định ngăn cản. Vũ Thế Nguyệt lúc này
còn không phải đối thủ của tên Ma Vũ kia, tên kia chỉ đang muốn lợi dụng nàng thôi.
“Hừ! Thái âm thiên cảnh!”. Vũ Thế Nguyệt đuổi một đường không thành
đương nhiên cũng nhận ra dị thường chợt hừ lạnh một tiếng, cả một vùng
mấy chục trượng đột nhiên bị một loại kỳ dị ý cảnh vây lại, Ma Vũ cũng
đang ở trong đó đương nhiên cũng bị ảnh hưởng, thân thể hơi chút đình
trệ, một kiếm chỉ liền muốn điểm lên mi tâm của hắn.
“Hả?”. Ma Vũ kinh ngạc một tiếng sau đó mày khẽ nhíu, kinh thiên lực
lượng liền từ thể nội hắn truyền ra, lực lượng khủng bố khiến cho hư
không cũng phải run lên kịch liệt tách ra những khe hở li ti đồng thời
cũng đẩy ra Vũ Thế Nguyệt kiếm chỉ. Một bàn tay thô to cũng chụp về phía nàng cổ, dĩ nhiên là muốn tại chỗ trực tiếp khống chế nàng.
“Ta cũng muốn nghiên cứu một hai!”. Một giọng nói nhàn nhạt vang lên,
một bàn tay thon dài trắng noãn cũng từ hư không thò ra chụp về phía eo
Vũ Thế Nguyệt.
“Các ngươi việc gì phải vội như vậy?”. Một cái quỷ ảnh nho nhỏ cũng chợt hiện liền muốn thôn phệ lấy Vũ Thế Nguyệt.
“...”. Một bàn tay từ nước cũng lăng không thò ra muốn bắt nấy nàng,
chớp mắt nàng bị đẩy lùi cả bốn cái thiên kiêu đều đột nhiên xuất thủ
muốn bắt lấy nàng. Vũ Thế Nguyệt đương nhiên còn không ngờ được bốn tên
này vậy mà cường đại vượt quá tưởng tượng, miệng hơi chút há ra.
“Huh...”. Cường cũng nhận ra nhưng phản ứng lại có chút chậm, khóe miệng khẽ co giật. Hắn giống như cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ầm!”. Bốn đại chiêu đều muốn bắt giữ Vũ Thế Nguyệt thế nhưng ngay khi
bọn hắn chạm vào nàng thì đột nhiên thanh quang chợt lóe, một bông hoa
thanh liên tám cánh không có nhụy từ thể nội nàng lao ra ngăn cản bên
ngoài thân thể nàng, bốn đại chiêu liền cùng thanh liên va chạm. Cả bốn
kẻ kia đều có chút phản ứng không kịp. Một tiếng nổ lớn vang lên, lực
lượng cuồng bạo vô cùng liên đới Hư không cũng bị phá toái, khắp một
vùng bị lực lượng bừa bãi tàn sát không nhìn thấy bên trong.
Truyện được đăng tại TruyenCv[.]com
“Ta đã nói với muội ta không được nghịch ngợm rồi mà, thấy không, lúc
này liền mệt!”. Một giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng cưng chiều vang
lên bên trong hư không loạn lưu.
“Hix! Tại tên đáng ghét kia a!”. Một giọng nói nũng nịu cùng tức giận
vang lên. “Ca ca mau đánh cho hắn một trận, đừng để cha mẹ hắn nhìn ra
hắn là nhi tử!”.
“Đành vậy đi! Chọc giận Tiểu Nguyệt đương nhiên không được tha thứ!”. Giọng nói trước lại vang lên có chút bất đắc dĩ.
Lực lượng tàn sát bừa bãi dần tan đi, hư không cũng khép lại nhanh
chóng, nguyên bản chỉ có năm người Vũ Thế Nguyệt, Ma Vũ, Thần Khư, Hải
Hoảng, Quỷ Anh ở đây thì lúc này thêm ra một cái lam y thanh niên đang
bế ngang Vũ Thế Nguyệt đặt ngang ngực mình cười cười cùng nàng trò
chuyện, bốn cái còn lại thì đang mặt mũi âm tình bất định nhìn hai cái.
“Thương thiên hoa...”. Ma Vũ là cái đầu tiên há miệng nghiêm nghị nói.
Chỉ một sát na nhưng bọn hắn đều có thể khẳng định, vật đột nhiên xuất
hiện bảo vệ Vũ Thế Nguyệt chính là Thương thiên hoa.
“Các hạ nhưng là bí ẩn lam y kia?”. Hải Hoàng cũng là nghiêm nghị nói.
Hư thiên bí cảnh có hai cái song song nổi danh, một cái khắp nơi đánh
giết, một cái liền là bí ẩn vô cùng.
“Bí ẩn lam y?”. Cường ngẩng đầu nhìn Hải hoàng cười cười. “Ta không muốn các vị cản hai tên kia đột phá liệu các vị có thể nể mặt là rời đi?”.
Hắn nhìn cả bốn người một chút lãnh túc nói.
“Huh! Như vậy e là khó nói!”. Quỷ Anh liếm liếm môi nói.
“Bọn hắn lúc này còn chưa thể đột phá!”. Hải Hoàng cũng là lắc đầu nói.
“Vậy là các vị không nể mặt rồi!”. Cường nét cười càng đậm nói. “Như vậy không thể tránh được một lần mệt mỏi ah!”. Hắn quanh thân lực lượng
cũng bắt đầu kéo lên. “Ngoài Vũ huynh ra các vị liền là mấy cái khiến ta có hứng thú!”. Hai con ngươi như chưa đựng cả tinh không của hắn lấp
lóe tỏa sáng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com