Lam Tư thấy Liễu Minh không có ý kiến gì liền bắt đầu lẩm nhẩm niệm lên những lời chú tối nghĩa khó hiểu, đồng thời hai tay nàng múa may không ngừng, những cây con đỏ rực như lửa trong hộp gỗ bay tản ra như mưa khắp bốn phương tám hướng rồi lũ lượt chui xuống đất biến mất không còn tăm tích.
Tiếp đó, pháp quyết trong tay Lam Tư biến đổi, nàng há miệng, một vầng sáng màu lam từ trong miệng nàng bay ra, xoay tít một vòng rồi hóa thành một cái ấn lớn có phong cách cổ xưa lập lòe ánh sáng lam ngưng lại trước người nàng.
Đây chính là chí bảo của tộc Lam Mộc, có tên là ấn Lam Mộc.
Một tiếng "Ầm" vang dội phát ra từ cái ấn lớn, đồng thời với âm thanh đó là từng vầng sáng màu lam nhạt lấy cái ấn này làm trung tâm và tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Lam Tư cũng theo đó dần dần trở nên tái nhợt vô huyết, có thể thấy việc thúc dục bảo ấn này cũng làm cho pháp lực của nàng hao tổn đáng kể.
Một khắc sau đó, mặt đất xung quanh vốn im lìm như chết bỗng cựa quậy tự như vừa sống lại.
Tiếp đó, từng gốc cây toàn thân đỏ chót chồi lên và lớn dần với một tốc độ điên cuồng, khi dài được chừng nửa trượng thì bừng lên ánh sáng đỏ và biến mất tại chỗ.
Cứ như thế, một khắc sau, Lam Tư thu ấn Lam Mộc lại rồi quay lại nói với hai người Liễu Minh và Huyết Lung:
"Đã bố trí xong đại trận Mộc Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể thúc dục được nó rồi."
"Tốt! Nhiệm vụ dụ Xích Diễm thú ra cứ giao cho ta đi, Lam Tư muội muội ở đây nghỉ ngơi chốc lát, hễ thấy nó ra ngoài hãy thúc dục đại trận vây khốn nó lại. Còn Liễu đạo hữu chỉ cần hộ pháp cho Lam Tư muội muội là được." Trải qua chuyện vừa rồi, Huyết Lung cũng không dám coi thường Liễu Minh nữa, nhưng có vẻ vẫn còn hơi chút không phục.
Vừa nói dứt lời, Huyết Lung liền hóa thành một bóng đỏ lặng lẽ bay sát mặt đất về phía sơn động dưới chân ngọn núi khổng lồ.
Liễu Minh thấy vậy cũng hơi bất ngờ, vốn dĩ hắn định đề nghị phụ trách nhiệm vụ dụ địch này, không ngờ Huyết Lung lại tranh trước, hơn nữa lại bay đi ngay như sợ hắn cướp công không bằng.
Nhưng mà như vậy hắn lại càng nhẹ người, hắn vung một tay lên, trên người xuất hiện một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, khí tức của hắn lập tức biến mất, mà thân hình hắn dần dần mờ đi rồi biến mất.
Lam Tư nhìn về phía Liễu Minh có chút kinh ngạc, nhưng cũng ngay lập tức cúi đầu niệm chú, ánh sáng lam sáng lên khắp người rồi nàng cũng theo đó biến mất.
Sau khi hai người lần lượt ẩn nấp thân hình, bãi đất trống trước ngọn núi khổng lồ đỏ rực ngoại trừ những cơn sóng nhiệt cuồn cuộn như trước ra thì mọi thứ đều trở nên yên lặng, như thể ba người Liễu Minh chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.
Song chỉ sau khoảng thởi gian nửa bữa cơm, từ phía dưới ngọn núi khổng lồ nơi xa bỗng truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mà theo đó, cả ngọn núi cũng rung động kịch liệt.
"Vèo" một tiếng!
Một bóng người màu đỏ lao ra từ trong sơn động, cửa động vỡ tung tóe, một đám mây lửa chói mắt cuồn cuộn tuôn ra đuổi theo sát bóng người màu đỏ không buông.
Lúc này Liễu Minh thi triển bí thuật Xa Hoạn ẩn mình đi, mặc dù người ở trong tối, không phóng thần thức ra dò xét nhưng ánh sáng đen trong hai mắt không ngừng lóe lên, chẳng mấy chốc đã nhìn rõ đám mây lửa kia là cái gì.
Ở trong đám mây lửa là một con thú khổng lồ toàn thân đỏ rực như lửa, cao chừng hai ba mươi trượng, thoạt nhìn có vẻ hơi giống như yêu thú loại sư hổ, thân thể được phủ một bộ lông màu đỏ mang theo lửa tiên, trên hai cặp chân rắn chắc trải đầy lân phiến sáng ngời, móng vuốt lại sắc bén dị thường như móng loài ưng trảo vậy.
Ở cổ và sau gáy con thú này còn có mấy chục cái gai xương màu đen lập lòe ánh sáng đen sâu thẳm, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ sắc bén.
"Đây là Xích Diễm thú!" Liễu Minh thấy vậy, hai mắt hơi híp lại.
Nếu chỉ đánh giá từ ngoại hình thì Xích Diễm thú có phần giống với thánh thú kỳ lân trong truyền thuyết, lúc này nó phóng ra từng đợt khí tức hung lệ, hung quang bắn ra từ đôi mắt vĩ đại như cặp chuông đồng, nó đang nhìn chằm chằm vào bóng người màu đỏ phía trước mình.
"Hống!"
Bỗng, Xích Diễm thú gào lớn một tiếng, đồng thời miệng nó phun ra một cột cửa màu đỏ đánh về phía bóng người màu đỏ phía trước với một tốc độ nhanh vô cùng.
Ánh lửa lóe lên, một cột lửa lớn chừng hơn một trượng liền đánh về phía sau lưng bóng người màu đỏ với tốc độ cực nhanh, gần như thuấn di.
Bóng người màu đỏ cũng phản ứng cực nhanh, cúi thấp thân hình xuống, cột lửa gần như lao qua sát sạt ngay sau lưng.
"Ầm" một tiếng.
Cột lửa đánh lên mặt đất khiến mặt đất lập tức sụt lún xuống, chỉ trong chớp măt đã tạo thành một cái hố đen sâu hoắm lớn chừng mấy trượng.
Một khắc sau đó, mặt đất bỗng nổ tung tóe, một cột lửa không lồ lớn tới mấy trượng lại phóng lên cao, lửa và đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Lửa của con Xích Diễm thú này quả nhiên lợi hại kinh khủng.
Bóng người màu đỏ mặc dù tránh được cột lửa nhưng vì vội vã nên vẫn bị gió lốc màu đỏ quét trúng, không khỏi rên lên một tiếng đau đớn, thân hình hơi chậm lại một chút.
Xích Diễm thú gầm nhẹ một tiếng, vừa há miệng lại có một cột lửa phun ra.
Cột lửa lần này vừa ra khỏi miệng liền nổ tung rồi biến thành mấy trăm con chim lửa màu đỏ lũ lượt đánh về phía bóng người màu đỏ.
Huyết quang Huyết Lung lúc này vì ngăn cản gió lốc màu đỏ nên đã biến mất hơn nửa, lại thấy lũ chim màu đỏ ùn ùn đánh tới bỗng tỏ ra có phần bối rối, có điều cái khó ló cái khôn, một tay nàng vội vã ném ra một ngọc bội màu máu.
Ngọc bội vỡ vụn ra "bụp" một tiếng, từ đó một vầng sáng màu máu tuôn ra bao quanh người nàng, một màn sáng màu máu lại bừng lên.
Tiếp đó, một người gỗ màu đỏ như máu cao chừng bảy, tám trượng chui ra từ trong một cái chuông đồng trong tay Huyết Lung.
Người gỗ màu máu tay cầm một thanh khảm đao màu máu cao xấp xỉ bằng hắn, miệng gầm nhẹ một tiếng, tay vung vẩy thanh đao, một dải bóng đao tựa như sóng dữ tuôn trào ra, hóa thành một tấm lưới đao bao vây lấy mấy trăm con chim lửa màu đỏ đang lao đến.
Lũ chim lửa màu đỏ tức giận kêu rống, lại há mồm phun ra vô số hỏa cầu lớn cỡ đầu người để phản kích, móng vuốt của chúng cũng vạch ra từng vệt đan xen lẫn nhau.
Lưới đao màu máu rung động kịch liệt, chỉ kiên trì được một hai hơi liền bị
xé rách.
Có điều, tận dụng chút thời gian ngắn ngủi này cũng đủ cho Huyết Lung thoát khỏi hiểm cảnh, nàng biến thành một bóng đỏ tiếp tục lao về phía trước.
Ngay khi người gỗ màu máu vung khảm đao khổng lồ trong tay đánh nhau với đám chim lửa màu đỏ thì bỗng trên đỉnh đầu nó bị một bóng ma bao phủ, tiếng xé gió vang lên, một ưng trảo lớn chừng vài trượng ầm ầm lao xuống.
Răng rắc một tiếng, người gỗ không hề có sức chống cự, thân hình bị ép thành một đống mảnh vụn trong nháy mắt.
Xích Diễm thú cũng không để cảnh vừa rồi vào mắt, hung quang trong mắt lóe lên, mây đỏ bên ngoài cơ thể quay cuồng kịch liệt, lập tức tốc độ tăng lên đáng kể, tiếp tục đuổi theo Huyết Lung.
Huyết Lung cảm nhận được sức nóng càng lúc càng gần ở sau lưng mình liền kinh hãi vô cùng.
Theo tình báo mà nàng có được thì ở đây phải là một con Xích Diễm thú Thiên Tượng sơ kỳ mới đúng, nhưng con Xích Diễm thú này rõ ràng đã đạt đến Thiên Tượng trung kỳ rồi.
Kể từ Chân Đan cảnh trở đi, cách biệt về thực lực giữa các cảnh giới càng lúc càng rộng ra, biến cố này khiến cho lòng nàng rối loạn, những gì chuẩn bị lúc trước tỏ ra còn chưa đủ.
Thấy mình sắp bị đuổi kịp, nàng quýnh lên, vừa phi độn vừa lật bàn tay lấy ra một lá bùa màu đỏ thẫm, chuẩn bị bóp chặt lấy.
Nhưng đúng lúc này, Xích Diễm thú đang bay bỗng ngừng lại, con ngươi to lớn nhìn chằm chằm vào mảnh đất trống phía trước, khuôn mặt tỏ ra ngờ vực.
Huyết Lung thấy vậy thở phào một hơi, nhân cơ hội này bay tiếp mấy trăm trượng về phía trước, tới một vùng hư không phía trên sơn cốc, đây chính là nơi Lam Tư bố trí đại trận Mộc Linh.
Huyết Lung vừa dừng lại liền quay lại nhìn Xích Diễm thú khổng lồ, một tay vỗ lên người, ánh sáng màu máu lại sáng lên, trên người nàng lại xuất hiện một bộ giáp mây màu đỏ như máu.
Đồng thời, một cây trường thương màu đỏ như máu dài hơn một trượng cũng xuất hiện trong tay khác của nàng.
Mà Xích Diễm thú lại chỉ đứng ở xa nhìn ngắm bốn phương, tựa như trong mắt không hề thấy Huyết Lung vậy.
Huyết Lung tỏ ra giận dữ, cổ tay khẽ run lên, trường thương trong tay linh hoạt múa thành một luồng ánh sáng màu máu.
Trong bóng thương phát ra tiếng rít, một loạt bóng thương màu đỏ chi chít bắn ra, ầm ầm lao về phía Xích Diễm thú.
Xích Diễm thú quay lại nhìn về phía Huyết Lung, hung quang trong mắt bừng lên, thân hình tiếp tục hóa thành một đoàn lửa mãnh liệt lao về phía Huyết Lung.
Nhưng trong khoảnh khắc, không gian sau lưng Xích Diễm thú bỗng dao động, một bóng người màu xanh từ đó hiện ra.
Bóng người vung tay lên, hai quả cầu màu vàng đất rời khỏi tay bay ra ngoài đánh tới Xích Diễm thú.
Hai quả cầu thoạt tiên chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng trong lúc bay không ngừng lớn dần, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành hai quả cầu khổng lồ to tới mấy trượng, một luồng linh áp to lớn mãnh liệt tỏa ra từ đó.
Xích Diễm thú bỗng giật mình, xoay người lại nhìn.
Có điều lúc này hai quả cầu khổng lồ màu vàng đất đã rơi xuống sát người nó, muốn tránh cũng đã muộn.
"Hống!"
Xích Diễm thú gầm lên giận dữ, nó lập tức há mồm phun ra một cái bóng màu đỏ đánh tới bóng người màu xanh trong không trung, đồng thời hai chân trước của nó đột nhiên đánh tới, trên móng vuốt hiện lên một tầng ánh lửa.
Mỗi bàn chân này lại đánh tới một quả cầu màu vàng đất.
Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, ánh sáng hai màu đỏ vàng đan vào nhau lóe sáng không ngừng, nhưng ngay sau đó lập tức nổ tung ra, hai luồng sóng khí hai màu từ nơi phát nổ tuôn trào cuốn đi khắp nơi.
Bóng thương của Huyết Lung lúc này đã đâm tới người Xích Diễm thú nhưng lại bị sóng khí cuốn vào, lập tức vỡ nát.
Trong mắt Xích Diễm thú tỏ ra giật mình, nó chỉ cảm thấy một luồng lực lượng truyền tới từ hai bàn chân, luồng lực lượng này không ngờ lại có thể đánh bay thân thể của nó lên ngược vào trong sơn cốc.
Thân hình nó còn chưa rơi xuống, ánh sáng đỏ xung quanh đã hiện lên, ở trên mặt đất bỗng xuất hiện vô số cây nhỏ đỏ rực, những cây này nhanh chóng lớn lên, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một khu rừng rậm màu đỏ cao hơn mười trượng, cành của các cây này tựa như xúc tu, thoáng mơ hồ một cái đã không ngừng quấn lên người Xích Diễm thú.
Xu thế rơi xuống của Xích Diễm thú hơi chậm lại, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh sợ!
Mặc dù nó bị Liễu Minh bất ngờ đánh bay bằng Sơn Hà châu, nhưng thân thể cũng không bị thương tổn quá nhiều, có điều nó không ngờ rằng ở gần đây lại còn có mai phục.
Xích Diễm thú thấy càng ngày càng có nhiều cây cối quấn lấy người nó, hung quan trong mắt càng nhiều, nó ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, ánh sáng đỏ trên người bừng sáng lên, một ngọn lửa cao vài chục trượng không biết từ đâu bỗng hừng hực bốc lên.
Nhưng những cây màu đỏ quấn trên người nó không biết là cái giống gì mà ở trong ngọn lửa hừng hực như vậy nhưng lại không có dấu hiệu gì là bị thiêu hủy mà ngược lại ngày càng quấn chặt hơn.