“Trảm!”
Liễu Minh khẽ quát một tiếng sau đó đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho vật thể hình cầu ánh kim quay tít một vòng rồi biến thành một thanh kiếm nhỏ màu vàng óng ánh, mơ hồ biến mất tại chỗ.
Cự thú Xích Viêm nhìn thấy cảnh này, cặp mặt vĩ đại như chuông đồng rốt cuộc hiện lên một tia sợ hãi, thân hình lập tức khẽ động bỏ chạy về phía xa xa nhưng hiển nhiên mọi thứ đều đã quá muộn. Chỉ thấy vị trí mà yêu thú này đang đứng bỗng xuất hiện một đạo Kiếm Khí vàng óng như thiểm điện vờn quanh phần cổ của nó.
Sau một khắc, Kiếm Khí màu vàng lại lần nữa ngưng tụ thành viên châu lóng lánh ánh vàng biến mất vô tung vô ảnh giống như chưa từng xuất hiện. Cự thú Xích Viêm theo đó liền bị nghẹo cổ, đầu lâu khổng lồ lập tức rớt xuống, tạo thành cột máu cự đại phóng thẳng lên trời. Chỉ thấy thân thể của nó lay động vài cái rồi mới ngã lăn ra đất. Ngay đến tinh phách cũng không kịp thoát ra đã bị Kiếm Khí vô cùng sắc bén của Hư Không Kiếm Hoàn tiêu diệt.
Cùng lúc đó, bên trong không gian Minh Ngục, hư ảnh Kỳ Lâm cũng phát ra từng hồi gầm rú tỏ vẻ không cam lòng sau đó ầm ầm bạo liệt rồi biến thành một dòng Nguyên Khí mạnh mẽ như nước lũ. Hắc quang chung quanh cũng theo đó dần dần tiêu biến. Liễu Minh thấy vậy bèn phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến cho mười hai đầu Minh Hà Quỷ Vương trở lại hình dáng ban đầu của Sơn Hà Châu bay về bên người hắn. Sau đó, một viên châu màu đỏ cũng bị bức ra từ thi thể của cự thú Xích Viêm, lọt vào trong tay họ Liễu.
Đúng là Yêu Đan của con thú này.
Lập tức, một luồng khí nóng dị thường bỗng từ viên châu tỏa ra bốn phương tám hướng khiến cho không khí vốn đang ẩm ướt liền trở nên khô nóng một cách nhanh chóng.
“Yêu Đan của Xích Viêm thú, chuyến đi này xem như đã không uổng phí rồi!” Sắc mặt của Lam Tư thoạt nhìn có chút tái nhợt nhưng ánh mắt nhìn về phía đồ vật trong tay Liễu Minh lại trở nên sáng rực, lời nói vui mừng cũng theo đó được thốt ra.
Huyết Lung bên cạnh không biết đang nghĩ cái gì mà không hề lên tiếng.
“Không biết Huyết Lung đạo hữu có mang theo những tài liệu còn lại để luyện chế Xích Viêm đan?” Nhưng vào lúc này, Liễu Minh lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Ngươi hỏi những thứ đó làm gì?” Huyết Lung nghe vậy liền khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
“Chẳng lẽ Liễu huynh lại muốn luyện chế Xích Viêm đan ngay bây giờ?” Lam Tư ở bên cạnh dường như nghĩ đến điều gì bèn hỏi dò một cách kinh ngạc.
“Không sai. Yêu Đan này tuy thật ẩn chứa một tia bổn mạng chi Hỏa của yêu thú Xích Viêm nhưng ta có thể cảm nhận ngay lúc súc sinh này vẫn lạc, sức nóng của Yêu Đan cũng bắt đầu giảm bớt. Nếu phải chờ thêm mười ngày nửa tháng, tuy rằng vẫn có khả năng luyện thành Xích Viêm đan nhưng hiệu quả khi đó chỉ sợ sẽ giảm đi nhiều.” Liễu Minh bình tĩnh đáp lời.
“Còn có việc này!” Lam Tư nghe vậy khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Huyết Lung.
Cô gái kia nghe vậy cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên nàng không hề tính đến điều này. Có điều sau khi sử dụng thần thức quét qua Yêu Đan trên tay đối phương, Huyết Lung cũng đã giật mình nhận ra gì đó thế nhưng sau lúc lâu vẫn không thấy cô gái này trả lời một tiếng. Trong lúc đó, Liễu Minh vẫn đang nắm chặt Yêu Đan trong tay, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Nếu phải luyện chế ở đây, ngươi thật sự nắm chắc mấy phần?” Sau một lúc, Huyết Lúc đành cắn răng hỏi thêm một câu.
“Năm thành.” Liễu Minh trả lời không chút do dự.
Với tạo nghệ hiện nay của hắn trên lĩnh vực luyện đan, mặc dù là lần đầu luyện chế phương thuốc này nhưng ít nhất cũng có thể nắm chắc một hai thành. Cộng thêm trong tay còn Lục Thần Đỉnh và bản thân tài liệu luyện đan đang ở lúc tươi mới nhất, không bị hao tổn chút Linh tính nào, trả lời năm thành là còn cẩn thận quá mức. Huyết Lung nghe vậy tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đã vô cùng cả kinh.
“Tốt, ta sẽ tin ngươi một lần.”
Sau khi suy nghĩ một chút, cô gái này rốt cuộc cắn răng lấy ra một chiếc túi da màu máu may cắt tinh xảo, giao cho Liễu Minh. Vừa tiếp nhận túi da, họ Liễu nhìn cũng không nhìn đã gộp lại một chỗ cùng với Yêu Đan của Xích Viêm Thú.
Thời gian kế tiếp, ba người bắt đầu tìm kiếm một nơi ẩn nấp giữa lòng núi lửa sau đó mở ra hai tòa động phủ liên thông với nhau. Sau khi để cho hai nữ nhân kia lưu lại một tòa động phủ để có thể chữa thương kết hợp quan sát động tĩnh bốn phía, hắn liền sử dụng động phủ còn lại. Đợi khi hoàn thành việc bày biện khí cụ, vài tòa pháp trận loại nhỏ cùng phong bế cửa động, hắn lại dặn dò Hạt Nhi canh giữ xung quanh. Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Minh liền khoanh chân ngồi xuống, lấy ra đan phương luyện chế Xích Viêm đan lấy được từ chỗ Huyết Lung. Đến khi chắc chắn không còn điểm gì sơ hở, hắn mới lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ xanh biếc từ trong Tu Di giới.
…
Thời gian mười ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Trước cửa động phủ của Liễu Minh lúc này là hai thân ảnh thướt tha sóng vai bàn tán gì đó.
“Lam Tư, muội nói xem có phải tiểu tử Liễu Minh luyện chế thất bại nên đến giờ vẫn không dám bước ra gặp mặt chúng ta? Nếu không tại sao đã lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng đều không có, thật sự là khiến người ta sốt ruột muốn chết. Dù có thật sự thất bại, cứ việc đi ra nhận lỗi là xong. Ta đây đường đường là thiếu chủ của tộc Huyết Đằng, há lại vì một viên Yêu Đan của Xích Viêm thú mà tính toán với hắn!” Người nói đương nhiên chính là Huyết Lung.
Lúc này, thần sắc của nàng đã khôi phục vẻ tươi tắn vốn có, hiển nhiên thương thế lúc trước đã sớm hồi phục. Giờ phút này, nàng ta đang bị cấm chế do Liễu Minh bày bố ngăn trở bên ngoài, thần thức lai không có cách nào thăm dò mảy may khiến cho tâm trạng cô gái này trở nên vô cùng nôn nóng.
“Huyết tỷ tỷ, ta hiểu rất rõ Liễu đạo hữu. Nếu như hắn đã đáp ứng vậy nhất định nói được làm được. Hiện giờ chưa thấy xuất hiện chỉ chứng tỏ quá trình luyện chế đang được tiến hành bên trong, chúng ta ráng chờ thêm chút đi.” Lam Tư lên tiếng an ủi.
“Đã mười hai ngày trôi qua, nói không chừng hắn luyện đan bên trong đã đến mức tẩu hỏa nhập ma, không bằng hai ta phá vỡ cấm chế nhìn thử, nói không chừng còn có thể cứu được mạng nhỏ của tiểu tử kia.” Sau khi suy nghĩ một chút, Huyết Lung lại nói ra một câu khiến Lam Tư cười khổ không thôi.
“Huyết tỷ tỷ, trước khi phong bế động phủ, Liễu đạo hữu đã dặn đi dặn lại
mọi người ngàn vạn lần không được quấy rầy quá trình luyện đan của hắn. Vạn nhất hai ta lỗ mãng xông vào lại ảnh hưởng đến một bước quan trọng của quá trình luyện đan…” Lam Tư không còn cách nào khác đành lựa lời giải thích một cách từ tốn cho vị công chúa tộc Huyết Đằng đang phát rồ bên cạnh.
Huyết Lung nghe vậy, cánh tay vừa mới đưa lên lập tức thu về một cách miễn cưỡng. Nhưng vào lúc này, một tiếng động nhỏ bất ngờ truyền từ chỗ sơn động của Liễu Minh. Cửa động vốn đang phong bế bỗng nhiên tỏa ra sương mù màu đen đày đặc. Ngay sau đó, một bóng người màu xanh đã xuất hiện trước mặt hai người Lam Tư. Hắc khí thu vào lộ ra người đứng bên trong chính là Liễu Minh. Sắc mặt của hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy nhưng hai đầu lông mày lại mơ hồ lộ ra vài phần hưng phấn.
“Liễu đạo hữu, huynh… Huynh đã xuất quan.” Lam Tư thấy vậy liền reo lên một cách vui vẻ.
“Người đã xuất hiện nhưng đan dược có được luyện thành hay không thì vẫn khó nói.” Huyết Lung khẽ hừ một tiếng.
“Ha ha, tại hạ may mắn không làm nhục mệnh.” Liễu Minh cười nói ha ha một cách lơ đễnh tiếp đó vươn tay lấy ra một chiếc hộp ngọc có chứa bốn khỏa đan được toàn thân đỏ thẫm, tỏa ra Linh khí nồng đậm.
“Đúng là Xích Viêm đan!” Lam Tư vừa thấy bốn khỏa đan được liền vui vẻ thốt lên.
Giờ phút này, Huyết Lung vẫn liếc nhìn nam tử trước mặt một cách khó tin. Liễu Minh thấy vậy liền không chút do dự lấy ra hai khỏa đan dược lần lượt giao cho Huyết Lung và Lam Tư.
“Phân phối thế này không biết hai vị có ý kiến gì không?” Trong lúc hai nữ tử kia đang ngắm nghía đan dược trong tay, Liễu Minh liền không nhanh không chậm nói ra.
Lam Tư tự nhiên không có ý kiến gì khác. Huyết Lung mặc dù có chút không tình nguyện nhưng chém giết Xích Viêm thú phần lớn là do Liễu Minh xuất lực, người luyện đan thành công cũng là hắn vì vậy nàng không thể đòi hỏi gì thêm. Vì vậy hai nữ tử này liếc mắt nhìn nhau đều có thể nhận ra ánh nhìn vui vẻ của đối phương.
Mục đích của chuyến đi đã đạt được, ba người vì vậy không hề nán lại sơn mạch Luyện Ngục thêm nữa mà dùng Tất Phương phi xa của Huyết Lung để bay trở về Lạc Thành.
…
Hơn mười ngày sau tại một nơi cách quảng trường phía Tây Lạc Thành không xa, sau khi từ biệt hai người Huyết Lung cùng Lam Tư, Liễu Minh liền tung người phi hành về phía Thông Triển Các của Tiểu Hoàn Viên. Sau một lát, hắn đã đến được địa phương này. Chỉ thấy trong đại sảnh không có nhiều người lắm, Liễu Minh thấy vậy bèn tiến tới phía trước ngọc bích. Trên vách đá lúc này, tất cả nhiệm vụ đều được sắp xếp theo mức thù lao ban thưởng từ cao tới cấp. Nằm ở vị trên cùng chính là nhiệm vụ tìm kiếm vị trí của Hàn Hương Kình. Có điều dường như kể từ lúc tuyên bố, nhiệm vụ này đã không được bất luận kẻ nào tiếp nhận. Liễu Minh thấy vậy cũng đành ngao ngán lắc đầu sau đó quay người rời khỏi đại sảnh rồi phóng người bay về động phủ của mình.
Kết quả khi hắn trở về, Càn Như Bình lại không bước ra đón chào như mọi lần. Ngược lại, trong mật thất còn mơ truyền đến một tia động tĩnh khác thường. Sau khi suy nghĩ một chút, nét mặt Liễu Minh liền hiện lên một tia giật mình. Từ những dấu hiệu trước mắt cho thấy, kỳ ngộ đột phá cảnh giới Hóa Tinh của Càn Như Bình rốt cuộc đã tới!
Nghĩ đến đó, họ Liễu lập tức thu hồi thần thức, hơn nữa còn nhanh chóng bố trí một ít cấm chế để tránh quấy rầy Càn Như Bình trong lúc bế quan. Sau khi hoàn thành tất thảy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm trở lại mật thất của mình, đặt tay lên trán nằm ngáy o o. Một tháng nay không ngừng rong ruổi đường xa lại thêm quá trình luyện chế đan được đã khiến thể xác và tinh thần của hắn đều chịu tiêu hao quá lớn dẫn đến nhu cầu cấp bách hiện nay là nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau, khi trời vừa mờ sáng, đang lúc Liễu Minh vừa muốn tới Địa Hỏa phòng để chuẩn bị cho việc luyện chế đan được, cấm chế bên ngoài động phủ lại đột nhiên truyền đến một hồi chấn động.
“Ồ, sao nàng ta lại đến đây!” Sau khi sử dụng thần thức kiểm tra thoáng quá, lông mày Liễu Minh không khỏi nhíu lại.
Tiếp đó, hắn liền chậm rãi bước ra, vung tay mở rộng đại môn. Chỉ thấy ngoài cửa là một thiếu nữ tuyệt sắc thân vận hoa phục bồng bềnh đỏ rực. Không ai khác chính là Huyết Lung. Chẳng qua giờ phút này, nàng đã đổi về trang phục phái nữ, so với biểu hiện nữ giả nam trang khi trước thì có phong độ tư thái kiểu khác.
“Huyết Lung đạo hữu ghé thăm tệ xá không biết là có chuyện gì chỉ giáo?” Liễu Minh âm thầm quan sát phía sau nàng ta, đến khi xác nhận không còn ai khác mới thản nhiên nói ra.
“Như thế nào, Liễu đạo hữu không chào đón Huyết mỗ hay sao? Chẳng lẽ các hạ đã quên sự tình Kim Cương Thối Cốt Đan.” Huyết Lung chắp tay sau lưng, thản nhiên hỏi lại một câu.
“Huyết đạo hữu nói đùa, đường đường thiếu chủ của Huyết Đằng nhất tộc lại ghé qua hàn xá, điều này khiến cho tại hạ vẻ vang còn không kịp.” Liêu Minh nghe đối phương tìm đến vì vấn đề luyện đan liền bày ra tư thế mời.
“Nếu vậy Huyết mỗ cũng không khách khí.” Sau khi tùy ý đáp lễ, Huyết Lung liền nghênh ngang tiến vào đại sảnh của động phủ tiếp đó ngồi cạnh một cái bàn tròn.
Sau khi tùy ý nhìn quanh một vòng, nàng ta liền lấy ra một vài hộp gấm đủ màu:
“Liễu đạo hữu, những thứ này đều là tài liệu tốt nhất để luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan. Chỉ cần đạo hữu có thể luyện ra đan dược đạt chuẩn, ta tự nhiên sẽ giữ đúng lời hứa của mình.”