Sắc mặt Ma Thiên khẽ động, sâu trong đồng tử hiện lên một tia âm hối, chợt thản nhiên nói:
“Trước kia trên người ngươi tuy có một chút ma khí nhưng dù sao ngươi
vẫn không phải là Ma tộc. Lại nói Hồn Thiên Bia dù sao cũng là Động
thiên Pháp Bảo của Ma tộc. Ngoài ra khi ấy ngươi cũng không biết phương
pháp tế luyện nên không cách nào luyện hóa thì có gì là kì quái chứ?"
“A, thật sự là chỉ có hai nguyên nhân này sao? Trước kia ngươi đã từng
nói Hồn thiên bia là bổn mạng pháp bảo của ngươi nhưng vì sao lúc ta thử sử dụng lại có thể thuận lợi như vậy? Xin Ma thiên tiền bối giải đáp
giúp tại hạ nghi hoặc này” Liễu minh thản nhiên nói.
Ma thiên sau khi nghe Liễu minh nói chợt trầm ngâm một lát mới thở dài nói ra:
“Đúng là cái gì cũng không thể dễ dàng qua mắt được tiểu tử ngươi. Không tệ, sở dĩ ngươi có thể sử dụng hồn thiên bia một cách linh hoạt là vì
lúc trước đem Chân Ma chi huyết dung nhập vào cơ thể ngươi ta đã đem một bộ phận huyết mạch của chính mình dung nhập vào cơ thể của ngươi. Cũng
như lời ngươi vừa nói, Hồn Thiên Bia vốn là bổn mạng pháp bảo của ta,
nếu muốn sử dụng nó thì ngươi phải có được lực lượng huyết mạch của ta”
"Ngươi làm như vậy rốt cục là có mục đích gì đây?” Liễu Minh nghe lời nói ấy, sắc mặt trở nên tái xanh.
“Ta có thể có mục đích gì chứ? Chỉ vì để cho ngươi thuận lợi khống chế
Hồn Thiên Bia mà thôi. Vì ta và ngươi đã cùng nhau cộng sinh, về sau khó khăn và nguy hiểm sẽ vượt xa ngươi tưởng, nếu không nhanh chóng nâng
cao thực lực, chúng ta có nhiều khả năng vẫn lạc tại đây đấy." Thần sắc
Ma thiên không thay đổi nói ra.
Liễu Minh nghe lời ấy vô số ý niệm trong nội tâm xoay chuyển.
Hắn tất nhiên không tin vào lý do mà đối phương đưa ra, có điều với kiến thức của hắn nếu đem so sánh với Ma thiên thì căn bản là không thể đoán được y đang nghĩ gì.
“Chỉ một lần này thôi, tiếp theo nếu tiền bối lại làm vậy đối với ta một lần nữa, vãn bối cho dù phải đồng quy vu tận cũng không từ bỏ đâu."
Liễu Minh hít sâu một hơi, nói ra từng chữ một.
“Đạo hữu đã quá lo lắng rồi, ta và người bây giờ cùng sống cùng chết, ta sẽ không cầm tính mạng của mình ra đùa giỡn đâu”. Ma Thiên cười mà
không cười nói ra.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, đánh ra một dãy ánh sáng đen hình lưới bọc thân ảnh của Ma Thiên.
Ánh sáng đen lóe lên, Ma Thiên bị Liễu Minh cưỡng ép lôi trở lại thân
thể đồng thời đánh ra mấy đạo phong ấn đem hồn lực Ma Thiên trói lại. Nhưng dù sao Ma Thiên cùng hắn bây giờ hồn lực tương liên điểm ấy cấm chế chỉ có thể hạn chế thân ảnh do Ma Thiên huyễn hóa ra chứ không cách nào đem hắn giam cầm một cách triệt để.
Ma Thiên trong cơ thể Liễu minh không thèm để ý chỉ cười nhẹ sau đó trở nên im lặng. Liễu minh cũng im lặng một hồi lâu, sắc mặt sau một hồi âm tình bất định,
thở dài một tiếng. Nếu đem hắn so sánh với Ma Thiên đã sống không biết
bao nhiêu năm lại là một Ma đầu kiệt xuất thì bất kể là trí lực hay kiến thức đều kém quá xa, hôm nay bản thân lại đang ở đại lục Vạn Ma, hắn có cảm giác mình đang bị dắt mũi dẫn đi nhưng lại không thể làm gì. Việc
đã đến nước này chỉ còn có cách tăng thêm vài phần đề phòng đối với đối
phương mà thôi.
Cũng may, đúng như Ma Thiên nói hắn đã nắm giữ sơ bộ động thiên pháp bảo này, thực lực đúng là đã tăng lên không ít.
Ánh mắt hắn nhìn vào Hồn Thiên Bia, sau một lát, thân hình khẽ động bay
xuống phía dưới huyệt động nhằm tiếp tục tế luyện bảo vật này nhằm tăng
cường một ít thực lực.
Liền tại lúc này, huyệt động phía dưới chợt chấn động kịch liệt, một đạo vừa thô vừa to hào quang màu bạc từ đó bắn thẳng lên trời, trong đó còn kèm theo từng trận thanh âm gào thét.
Thiên Địa nguyên khí giữa không trung cũng trở nên nhộn nhạo, bầu trời
phía trên huyệt động, nhiều mảng mây đen lớn lăng không hiện ra, nhao
nhao hướng về trung tâm, rất nhanh đã ngưng tụ thành một vòng xoáy hơn
mười dặm, che khuất bầu trời, khiến cho không gian huyệt động phía dưới
trở nên u ám.
Ngay lúc đó một cỗ hấp lực từ vòng xoáy màu đen truyền đến, đem thiên
địa nguyên khí trong phương viên trăm dặm hội tụ lại, bên trong vòng
xoáy điện mang lập lòe, phát ra từng trận tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Liễu Minh gặp tình cảnh này khẽ giật mình nhưng rất nhanh khuôn mặt lộ ra thần sắc cuồng hỉ.
Một màn trước mắt vốn cũng không xa lạ gì với hắn, bởi vì cách đây không lâu hắn cũng đã từng trải qua, Hạt Nhi cuối cùng đã bắt đầu tiến giai
Thiên Tượng cảnh sau một thời gian dài kẹt tại cảnh giới Chân Đan đại
viên mãn.
Vòng xoáy màu đen cực lớn càng chuyển càng nhanh, đồng thời từng mảng lớn linh vân màu đen nhao nhao rơi xuống huyệt động. Mỗi khi có một đóa linh vân rơi xuống khí tức Hạt Nhi bên dưới lại mạnh hơn một phần.
Tình huống trước mắt xem ra lần này Hạt nhi đột phá bình cảnh tương dối
thuận lợi, cũng không lâu lắm đã có hơn non nửa linh vân rơi xuống.
Liễu Minh nhìn tốc độ linh vân giữa không trung rơi xuống mới nhẹ nhàng
thở ra, ánh mắt lập tức quét ra xung quanh, thân hình hắn khẽ động, bay
đến đỉnh núi phụ cận, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Thanh thế lớn như vậy, không thể nào che dấu được, tuy đây là sâu trong
sơn mạch Đông Lô nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng không đưa đến sự chú ý của người khác. Bất quá dựa vào thực
lực của hắn hiện giờ chỉ cần không phải đối đầu với tu sĩ thông huyền,
hắn tự tin bản thân có đủ khả năng đối phó. Nghĩ như vậy, Liễu Minh
khoanh chân ngồi xuống, thần thức tỏa ra, tra xét xung quanh.
Thời gian dần dần qua đi, linh vân màu đen trên không trung rốt cuộc cũng rơi hết xuống huyệt động phía dưới.
Một tiếng rít từ huyệt động truyền ra, ngay sau đó trong huyệt động tỏa
ra từng mảng lớn linh quang màu bạc. Những linh quang này ẩn chứa thiên
địa nguyên khí cực kì tinh thuần, đất đá xung quanh bắt đầu kịch liệt
rung động kèm theo quang mang sáng ngời.
Ánh sáng màu bạc điên cuồng gào thét giữa không trung dần dần đan vào
nhau ngưng tụ thành một pháp tướng Bò cạp khổng lồ lớn khoảng mười
trượng.
Hai cái cự ngao của nó liên tục huy động, vô
số vòng xoáy pháp lực cực
lớn khuếch tán mà ra, bầu trời một lần nữa nỗi lên mảng lớn mây đen.
Bất quá lần này mây đen cùng lần trước khác nhau rất lớn, tản ra một cỗ
khắc nghiệt chi ý. Bên trong mây đen truyền ra từng tiếng sấm rền, từng
tia lôi điện màu vàng xuyên qua mây đen chờ chực như muốn đánh xuống
ngay tức khắc.
“Kim lôi kiếp...”. Liễu minh chứng kiến lôi vân trên bầu trời sắc mặt
khẽ trầm xuống, có chút lo lắng nhìn về pháp tướng bọ cạp khổng lồ.
Nhưng hư ảnh pháp tướng Bò cạp khổng lồ đối mặt với lôi vân không chút
nào sợ sệt, ngạo nghễ giơ cự ngao lên, ngẩng đầu gào rú từng trận bất
khuất.
Lôi vân trên bầu trời càng tụ lớn, điện quang màu vàng càng trở nên hung hăng, vô số điện quang từ trong mấy đánh xuống, bổ về phía pháp tướng
bò cạp khổng lồ.
Pháp tướng Bò cạp khổng lồ phát ra một tiếng gào rú, hai cự ngao mãnh
liệt vung lên, mảng lớn ánh sáng bạc từ đó quét ra ngưng tụ thành một
dòng sông màu bạc, chắn trước đỉnh đầu.
Điện quang màu vàng đã đánh vào phía trên dòng sông bạc phát ra từng âm
thanh tư tư, nhìn vân hà tưởng như đơn giản như lại cực kỳ cứng rắn đem
quang điện ngăn cản tất cả.
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này sắc mặt buông lỏng.
Đột nhiên, ánh mắt hắn khẽ động, quay đầu nhìn về một hướng xa xăm,
trong mắt hiện lên hào quang màu tím, hắn vừa sử dụng Tử văn ma đồng.
Ngoài mấy trăm dặm, hai đạo cầu vồng một tím một đen đang bay đến nơi này.
Hai đạo độn quang này tản ra chấn động Ma khí cực kỳ mãnh liệt, thình lình đều là Ma nhân đẳng cấp Thiên Tượng.
Ý niệm trong đầu Liễu Minh nhanh chóng xoay ngược, miệng niệm chú ngữ,
sau một khắc thân ảnh hắn trở nên mờ ảo hòa vào không khí, biến mất
không một tiếng động.
Mấy hơi thở qua đi, hai đạo độn quang đã đến gần, quang hoa thu vào để lộ thân ảnh hai tu sĩ Ma tộc.
Trong hai thân ảnh này, một người là thanh niên nam tử mặc áo bào hồng,
lông mày nhỏ, mắt híp, trên mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo. Tên còn lại là một gã nam tử áo đen, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, trên
cằm còn có một chòm râu dài một tấc, thoạt nhìn có chút nho nhã.
Hai người chứng kiến pháp tướng Hạt nhi đang ngăn chặn lôi kiếp trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Dạ huynh, lần này chúng ta đến Đông lô sơn mạch thu hoạch không nhiều
lắm, không nghĩ đến giờ phút này lại gặp một Ma thú tiến giai Thiên
tượng cảnh. Hắc hắc ta vừa vặn còn khuyết thiếu một Ma sủng đắc lực, đợi ta đem nó trở về liền có thể hảo hảo khoe khoang một phen.” Thanh niên
tóc đỏ cười ha ha , thân hình khẽ động liền muốn ra tay.
“Chờ một chút." Nam tử áo đen thò tay ngăn cản trước người thanh niên
tóc đỏ, bỗng lập tức vung tay lên, một đạo hào quang màu tím nhanh chóng kích bắn ra hướng về một chỗ hư không.
Ầm ầm. Hào quang màu tím đột nhiên vỡ vụn.
Trong hư không hiện ra mảng lớn hắc quang, bóng người hoa lên lộ ra một thân ảnh nam tử mặc áo bào xanh, đúng là Liễu Minh. Sắc mặt thanh niên tóc đỏ bỗng trở nên cực kì khó coi, Liễu Minh đang đứng
cực gần hai bọn hắn, nếu vừa rồi hắn mạo muội ra tay đánh lén, chỉ sợ
giờ phút này đã bị đối phương hạ sát.
“Đạo hữu là người phương nào, vì sao lại mai phục hai người bọn ta.”
Nam tử áo đen tiến lên trước một bước, đánh giá Liễu minh một chút, trầm giọng nói ra.
“Ha ha những lời này ta phải hỏi hai vị mới phải, Ma sủng của ta đang độ Lôi Kiếp ở chỗ này, hy vọng hai vị không nên đánh chủ ý vào nàng.” Liễu minh nhìn về phía nam tử áo đen trong mắt hiện lên một tia dị sắc, cười nhạt một tiếng nói ra.
Thanh niên tóc đó đồng dạng với hắn đều là tu vi Thiên tượng sơ kỳ, nam
tử áo đen thì sao với hắn cao hơn, đã đạt đến tu vi Thiên tượng trung
kỳ. Nhưng mà hắn có thể phát giác khả năng ẩn nấp của đồ đằng xa hoạn
thì tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
“Ma sủng của ngươi? Ha ha, các hạ có bằng chứng gì?” Nam tử áo đen trong mắt lóe sáng, tay dấu ra phía sau lưng, rồi vung nhẹ ra, nhản nhiên
nói.
Khi đang nói chuyện, lòng bàn tay hắn hiện ra một điểm màu đen như hạt đậu nhỏ, vô thanh vô tức tiêu tán giữa hư không.
“Dạ huynh, cần gì phải cũng người này nói nhảm! Cứ đánh thằng nhãi này
ra bả rồi cướp lấy ma sủng là được.” Trên mặt thanh niên tóc đỏ hiện ra
vẻ bạo ngược, không đợi nam tử áo đen mở miệng, trên người hắn nổi lên
mảng lớn hỏa diễm, toàn bộ thân ảnh của hắn bỗng nhiên biến thành một
khối hỏa cầu cực lớn, bổ nhào về phía Liễu Minh.
Hỏa cầu còn chưa bay đến một cỗ cảm giác khô nóng mãnh liệt đã ập đến.
Hỏa diễm này tưởng chừng như bình thường, vậy mà ẩn chưa nhiệt độ cao
khó có thể tưởng tượng. Những nơi mà nó đi qua, hư không liền bị đốt
cháy đến vặn vẹo.