Ánh
mắt Liễu Minh chợt lóe, bỗng phất tay lên, kiếm nang ở bên hông nhẹ
nhàng bay lướt qua, ngón tay liên tiếp búng ra mấy đạo pháp quyết đánh
lên trên kiếm nang. Một đoàn ánh sáng màu vàng từ trong kiếm nang bắn
ra, biến thành một thanh kiếm màu vàng dài hơn mười trượng.
Liễu Minh vẫy tay đánh ra một đạo kiếm quyết, thanh kiếm màu vàng mờ đi, bỗng nhiên biến thành bảy tám thanh kiếm màu vàng giống nhau như đúc,
bổ lên phía trên hỏa cầu. Kiếm quang
màu vàng chớp liên tục, chém hỏa cầu màu đỏ thành mấy phần, vỡ vụn ra dễ như trở bàn tay. Nhưng bên trong hỏa cầu lại rỗng tuếch, không thấy
bóng đáng thanh niên tóc đỏ đâu.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia kinh ngạc, sau một khắc sắc mặt lập tức biến sắc, chân nhanh chóng đạp một cái, thân hình bắn ngược về phía sau.
Thân hình Liễu Minh vừa mới bay ngược ra sau, một đám đỏ sậm dày đặc từ
trên đầu đánh xuống, oanh kích đúng vào vị trí hắn vừa mới đứng.
Một tiếng ầm vang!
Một quả cầu màu đỏ chói mắt hiện ra, sau đó nhanh chóng phình to, trong
nháy mắt biến thành một mặt trời cực lớn, giống như bất chợt mọc lên ở
chỗ Liễu Minh đứng khi nãy. Cùng lúc
đó, thân ảnh thanh niên tóc đỏ hiện ra trên không trung, trong tay cầm
một lẵng hoa đỏ thắm, bên trong lượn lờ vô số hào quang màu đỏ sậm, từ
trong đó phát ra ma khí một cách mãnh liệt.
Mắt thấy Liễu Minh tránh né được, sắc mặt thanh niên tóc đỏ trầm xuống,
lập tức cả giận hừ một tiếng, một tay giơ lên cao, từ trong lẵng hoa một lần nữa lại bay ra một mảng những sợi tơ mỏng đỏ sậm, phát ra tiếng xé
gió, giống vô số những hạt mưa bao phủ xuống chỗ Liễu Minh. Mảng tơ mỏng đỏ sậm này bao phủ một diện thích cực lớn, hoàn toàn không có cánh nào trốn tránh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay khuấy động liên tục, đánh ra từng
đạo pháp quyết khiến cho kim quang trên thân Hư Không Kiếm màu vàng đại
phát rồi bỗng nhiên biến thành một cự kiếm hơn trăm trượng, che chắn
trên đầu hắn tiếp đó nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, tạo thành một cái
mâm tròn màu vàng thật lớn.
Thanh niên tóc đỏ thấy vậy, trong mắt hiện ra một tia thần sắc là âm mưu đã thành công. Những tơ mỏng đỏ sậm này là do hắn vận dụng bản nguyên chi khí, kết hợp với
Hoa Lam Ma bảo trong tay, cùng với rất nhiều loại tài liệu trân quý mới
luyện thành Minh Hỏa Phi Châm. Bình thường các tu sĩ thấy công kích bởi
nhiều phi châm như vậy, nhất định cho rằng thứ này lấy số lượng thủ
thắng, uy lực tất nhiên là kém. Nhưng Minh Hỏa Phi Châm này do thủ pháp
chế luyện đặc thù, chuyên phá các loại vòng bảo hộ pháp lực, làm cho
người ta khó lòng phòng bị. Không biết có bao nhiêu tu sĩ ma nhân đối
đầu với hắn mà vì điểm này đã phải ôm hận trước Minh Hỏa Phi Châm, thậm
chí trong đó còn có không ít cường giả Thiên Tượng cảnh.
Đinh đinh đinh!
Tơ mỏng đỏ sậm luân phiên kích đánh vào mâm tròn màu vàng. Tình huống
mâm tròn dễ dàng bị xuyên thấu như thanh niên tóc đỏ đoán trước lại
không có sảy ra, ngược lại phi trâm đỏ sậm lại bị cắt nát bởi sự sắc bén Hư Không Kiếm, biến thành vô số tinh quang đỏ sậm, tia lửa bắn khắp
nơi.
Thanh niên tóc đỏ thấy cảnh này, kêu lên một tiếng xót xa. Số lượng Minh Hỏa Phi Châm cũng không phải vô cùng vô tận, hắn bỏ ra thời gian mấy
trăm năm mới luyện chế ra được hơn ngàn cái, vậy mà trong nháy mắt lại
bị hủy hơn một nửa. Hắn nhanh chóng liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp
quyết, vội vàng thu về những phi trâm còn lại, đồng thời vung tay lên,
từ trên người bay ra một đạo hồng quang, lóe lên rồi biến thành một con
hỏa giao giương lanh múa vuốt, mãnh liệt lao tới.
Kiếm quyết trong tay Liễu Minh cũng biến đổi, vòng tròn kiếm ảnh nhanh
chóng biến mất, một lần nữa hiện ra một thanh cự kiếm màu vàng, bay lên
nghênh đón Hỏa Giao, nhanh chóng quấn lấy xung quanh thân hình Hỏa Giao. Kiếm quang màu vàng lóe lên, ngay cả một tiếng kêu thảm của Hỏa Giao cũng không có, lập tức bị chém thành mấy đoạn.
Thanh kiếm này nhìn giống như một thanh kiếm bình thường, nhưng thật ra
đã trải qua vô số ma luyện mài giũa, hơn nữa còn được nuôi dưỡng gần
trăm năm trong kiếm nang, với tu vi của Liễu Minh bây giờ mà thi triển
thì uy lực to lớn có thể tưởng tượng được.
Trong khoảng khắc mà thanh niên tóc đỏ liên tiếp bị hai lần cho ăn quả
đắng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Bây giờ hắn mới ý thức được đối
phương không đơn giản như vẻ bề ngoài, nên không tiếp tục phát động công kích nữa mà quay đầu nhìn về phía nam tử áo đen đứng bên cạnh.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cũng nhìn lên trên người nam tử áo đen. Lúc
trước khi giao thủ với thanh niên tóc đỏ, hơn phân nửa tâm thần hắn vẫn
chú ý đến người này.
Ở chỗ xa cách ba người, pháp tướng bò cạp khổng lồ màu bạc phía trên
huyệt động không ngừng vung vẩy một đôi càng lớn, hóa thành tầng tầng ảo ảnh màu bạc ngăn cản sấm sét từ bầu trời đánh xuống. Tuy nhiên giờ phút này, kích thước hồ quang điện đánh xuống đã to bằng cánh tay, pháp
tướng bò cạp khổng lồ tuy có thể ngăn cản, nhưng nhìn có vẻ là đã có
chút cố hết sức. Mắt Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm không tránh khỏi có chút nôn nóng.
“Đạo hữu thực lục cao cường, chắc không phải là hạng vô danh, không biết có thể hay không nói ra danh tính?” Nam tử áo đen im lặng trong chốc
lát, mở miệng nói ra.
“Ta là ai điều đó không quan trọng, bây giờ mời hai vị thối lui, vì một
đầu ma sủng, chắc hẳn là không đáng để chúng ta đánh đấm liều mạng như
vậy.” Liễu Minh nhìn nam tử áo đen, lãnh đạm nói.
Hắn mới đi vào Vạn Ma đại lục không lâu, hiểu biết đối với nơi đây chỉ
là nửa vời, nếu như có thể, hắn cũng không muốn gây thù chuốc oán, nhất
là đối với đám Ma Nhân có cảnh giới Thiên Tượng này, chắc chắn không
phải hạng người đơn giản.
Thanh niên tóc đỏ thấy Liễu Minh không thèm để ý tới sự có mặt của mình, trên mặt hiện rõ sự giận dữ, tuy nhiên hắn thấy nam tử áo đen không có
hành động, nên cũng cố nén sự xung động lại.
Ánh mắt nam tử áo đen nhìn thảng vào Liễu Minh, sau một lát, trên mặt bỗng lộ ra vẻ tươi cười:
“Đạo hữu nói cũng đúng, chẳng qua chỉ là một đầu ma sủng mà thôi, chúng
ta không đáng dùng tính mạng để đánh đổi, tại hạ cáo từ, hy vọng sau này ta và ngươi có thể gặp lại.”
Trên mặt Liễu Minh không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng âm thầm thờ phào nhẹ nhõm. Hắn đang muốn nói thêm, bỗng nhiên trong thần hồn hắn
truyền ra thanh âm của Ma Thiên:
“Cẩn thận!”
Lời của Ma Thiên còn chưa xong, trong mắt của Liễu Minh ánh sáng tím lập lòe, Tử Văn Ma Đồng mơ hồ bắt được ở một chỗ trong hư không cách đó mấy trượng, bỗng nhiên xuất hiện một cái Trùng Ảnh màu đen dài hai ba tấc,
thân thể bắn tới, dùng tốc độ bất khả tư nghị đánh tới phần đầu của Liễu Minh.
Liễu Minh thất kinh, đầu hơi ngửa ra sau với tốc độ ánh sáng, đồng thời
ngón tay khẽ cong, búng ra một đạo kim sắc kiếm khí, chém một cách chính xác lên trên Trùng Ảnh màu đen.
Nhưng sau một khắc, kiếm khí lại bay xuyên qua trùng ảnh, nó giống như
hư ảo, hoàn toàn không bị tác động bởi lực. Trong nháy mắt Trùng Ảnh màu đen đã nhào tới trước người Liễu Minh, sau một khắc nữa sẽ tiến vào
trong cơ thể của hắn.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, ánh sáng tím chỗ mi tâm
chợt lóe, nổi lên
một cái ấn ký màu tím, đang chuẩn bị phát lực. Ngay tại lúc này, trên
người Liễu Minh cũng mãnh liệt lao ra một đạo hắc ảnh, chính là Hấp Hồn
Cổ Trùng, hồng quang trong mắt lóe lên, miệng há rộng, lao vào cắn trùng ảnh màu đen. Thân thể trùng ảnh màu đen không ngừng vặn vẹo, cựa quậy, nhưng đáng tiếc không có chút tác dụng nào.
Hấp Hồn Cổ Trùng ngẩng đầu lên, nuốt con tiểu trùng vào bụng.
Thần sắc Liễu Minh khẽ giật mình, Hấp Hồn Cổ Trùng nuốt tiểu trùng màu
đen vào trong miệng, lại mơ hồ phát ra tiếng kêu vui mừng rồi thân thể
nó khẽ động, lại chui vào trong cơ thể Liễu Minh.
Sau một khắc, khoảng không trước người Liễu Minh lóe lên, một vệt đao mang đen cực lớn đột nhiên bổ xuống.
“Muốn chết!”
Trong nội tâm Liễu Minh cười lạnh một tiếng, trong miệng phát ra một
tiếng hét lớn, hào quang lóe lên trước thân hình, xuất hiện ra một cái
bia hai đầu đen trắng, đúng là Hồn Thiên Bia.
Đao mang màu đen ầm ầm trảm lên phía trên Hồn Thiên Bia, hào quang trên
thân bia lập lòe, truyền ra một loạt tiếng kim loại ma sát chát chúa khó nghe, đao mang màu đen nhanh chóng vỡ vụn tán loạn. Liễu Minh chỉ cảm
thấy một cự lực truyền tới, thân thể bị đẩy lùi xa mấy trượng rồi mới
đứng vững lại được.
Phía trước hắn, cách đó không xa, nam tử áo đen đang nắm trong tay một
thanh Quỷ Đầu Đại Đao màu đen, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng ngạc
nhiên, hiển nhiên đao mang vừa mới từ người này đánh ra.
“Không có khả năng, ngươi dùng phương pháp gì, mà có thề bắt Mộng Trùng của ta lại?” Nam tử áo đen gầm lên hỏi.
Cạc cạc!
Bên phía kia đột nhiên vang lên thanh âm như chim hót, trong hư không
bất ngờ xuất hiện một cự cầm đỏ thẫm lớn hơn trăm trượng, lông vũ trên
người phun ra từng đạo hỏa diễm đỏ thẫm, hai cánh mở rộng lớn hơn vài
chục trượng, hỏa diễm phô thiên cái địa, tấn công về phía Liễu Minh.
Giờ phút này, nam tử tóc đỏ cũng phát động công kích của mình.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên, ba khối Sơn Hà Châu bắn
ra, ánh sáng màu vàng đất phóng lớn, ba khối Sơn Hà Châu dung hợp lại
với nhau, biên thành một ngọn núi màu vàng đất lớn hơn trăm trượng,
nghênh đón cự cầm màu đỏ.
Cả hai va chạm giữa không trung, lập tức phát ra một tiếng nổ cực lớn, ánh sáng màu đỏ vàng bắn ra tứ tán.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn lên người tên thanh niên áo bào đen đang vung tay ném Quỷ Đầu Đại Đao gào thét lao tới mình. Ánh hắn mắt lóe lên sát cơ,
trong miệng đọc lẩm bẩm, Hồn Thiên Bia rời khỏi tay, một mảnh hào quang
hai màu hắc bạch từ đó cuồn cuộn bay ra, nhanh chóng cuốn thanh Quỷ Đầu
Đại Đao vào bên trong, không thấy bóng dáng, sau đó dư thế không suy
giảm chút nào quét đến thanh niên áo đen.
Thanh niên áo đen thấy vậy thì kinh hãi, há mồm phun ra một tấm thuẫn
màu đen có phong cách cổ xưa, đồng thời thân bình bắn ngược ra sau.
Nhưng mà vào lúc này, hào quang hai màu đen trắng lại bỗng nhiên biến
đổi phương hướng về phía ngược lại, nhanh chóng tản rộng ra, lập tức mở
ra Huyễn Ma Lĩnh Vực, quang mang đen trắng bao phủ phạm vi lên tới vài
dặm, bao phủ thanh niên tóc đỏ củng với cự cầm không kịp tránh né vào
trong đó.
Thanh niên tóc đỏ bị ánh sáng hai màu đen trắng quét qua, thần sắc trong mặt lập tức bị che mờ, ánh sáng màu đỏ trên người cự cầm lập lòe một
hồi, nhanh chóng rơi vào tình trạng sụp đổ.
Hào quang ngọn núi màu vàng đất tỏa sáng, thừa cơ ép xuống, đập mạnh lên trên người cự cầm. Trong miệng cự cầm phát ra tiếng gào thét, thân thể
ầm ầm vỡ vụn ra, biến thành vô số hỏa diễm bay khắp nơi. Dư thế của ngọn núi màu vàng đất không giảm, kéo theo uy áp cực lớn, đập về phía thanh
niên tóc đỏ.
Tình thế như nghìn cân treo sợi tóc, trong mắt thanh niên tóc đỏ hiện ra một tia thanh tỉnh, trong miệng phát ra một tiếng rống to, trên đỉnh
đầu lóe lên xuất hiện ánh sáng màu đỏ rồi phóng ra một hư ảnh pháp tướng là một cự nhân mặc áo giáp đỏ thẫm. Hai tay cự nhân mặc áo giáp khẽ chống nên, đỡ lấy áp lực từ ngọn núi màu
vàng đất. Tuy rằng trên mặt thanh niên tóc đỏ miễn cưỡng giữ được vẻ
bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn hiện ra một tia thần sắc thống khổ, hiển
nhiên thần trí vẫn còn bị ảnh hưởng bời Huyễn Ma Lĩnh Vực.
Ngay lúc này, hư không phía sau lưng thanh niên tóc đỏ lóe lên, xuất
hiện một viên cầu màu vàng nhạt, rõ ràng đúng là Hư Không Kiếm Hoàn.
Kiếm Hoàn bỗng mơ hồ đi, dạo quanh phần cổ của gã một vòng.
Sắc mặt thanh niên tóc đỏ lập tức cứng lại, sau một khắc đầu lâu nghiêng qua một bên, rơi xuống. Một vệt tinh phách màu đỏ từ trên người thanh
niên tóc đỏ chạy ra, đáng tiếc là chưa chạy được bao xa, lại bị Hư Không Kiếm Hoàn đuổi theo, bỗng chốc đánh tan.
Từ lúc Liễu Minh nén Hồn Thiên Bia ra ngoài, đến lúc đánh chết thanh
niên tóc đỏ, các đòn phối hợp công kích có chừng có mực, dàn xếp hợp lý, có thể nói là làm liền một mạch.
“Hỏa huynh!”
Bên ngoài thân thể nam tử áo đen giờ phút này là tấm thuẫn mang phong
cách cổ xưa, đang phát ra từng đạo hắc quang, bọc lấy thân thể hắn vào
bên trong. Hắn đứng cách đó rất xa chứng kiến tình cảnh thanh niên tóc
đỏ vẫn lạc bèn hét lên thất thanh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc nam tử áo đen phát hiện ra
tình huống không ổn và bắt đầu sinh ra thoái ý, thì hắc quang trước
người lóe lên, một vệt ảo ảnh màu đen giống như thuấn di lao tới, nhanh
chóng xoay tròn vây quanh thân hình hắn.