"Liễu tiểu tử, ngươi nói như vậy là có ý gì?" Giọng Ma Thiên thóang trầm xuống nói.
"Ha ha, tiền bối hà tất phải giả hồ đồ, trước đó ngươi cố hết sứcgiật
dây ta tế luyện chuôi Ma Tủy Thanh Ma Nhận này, chính là vì cái nghĩa
trang nàya. Ma Tủy Toản bồi luyện thêm cho Thanh Ma Kim luyện chế ra đến Pháp Bảo Phi Đao, nói sắc bén tất nhiên là sắc bén, nhưng tác dụng thật sự của nó chính là vì khắc chế đám Cổ Ma Thi này!" Liễu Minh vuốt vuốt
Phi Đao màu xanh trong tay, ngữ khí nhàn nhạt trả lời, nói đến câu cuối
thì thần sắc có chút nghiêm trọng và lạnh lùng.
Ma Thiên nghe vậy thì im lặng không nói gì, có vẻ như không phản đối.
"Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu,
nên bây giờ nếu ngươi không nói ra sự thật thì Liễu mỗ sẽ lập tức quay
lưng, tuyệt không bước vào Ma Uyên Tháp nữa bước.” Liễu Minh lạnh lùng
cười nói.
"Được rồi, ta thừa nhận việc bảo ngươi luyện chế Thanh Ma Nhận là có
dụng tâm sâu xa, đúng như ngươi dự đoán nó là vì mấy con Cổ Ma Thi này.
Bất quá việc này cũng không hề bất lợi đối với ngươi, mà là vì Ma Thi
Châu bên trong Ma Thi." Ma Thiên khẽ thở dài nói.
"Ma Thi Châu?" Liễu mỗ có nghe nói chuyện đó, đuôi lông mày hắn nhảy lên nói.
"Ma Thi Châu là do Thượng Cổ Ma Thi hấp thu Thi khí trải qua vô số tuế
nguyệt mà thành, cô đọng lại trong đầu lâu của nó, xét cho cùng thì nó
cũng có phần giống với Chân Đan của tu sĩ bình thường, chỉ là bên trong
đó có tinh hoa của Thi Ma giúp ta nhanh chóng khôi phục pháp lực, hơn
nữa đối với chuyện ta cô đọng thân thể cũng rất có ích.” Ma Thiên chậm
rãi nói ra.
Liễu Minh nghe chuyện đó, ánh mắt một hồi chớp động, ngón tay cong lại,
phi đao màu xanh léo lên nhẹ nhàng chém đầu lâu của Ma Thi làm hai.
Hắn phất tay một chiêu, một hạt châu to bằng nấm đấm từ trong đầu của Ma Thi bay ra.
Toàn thân hạt châu là màu ố vàng, đồng thời mặt ngoài cũng tản ra từng
đạo Hắc Văn, từng trận mãnh liệt Thi Ma Khí phát ra, bất quá trong đó
cũng xen lẫn một tia đàn hương.
Triệu Thiên Dĩnh lẳng lặng đứng ở một bên, thấy Liễu Minh bộ dáng như
thần du vật ngoại, thì biết hắn đang cùng Ma Thiên trao đổi, nên không
có mở miệng quấy rầy, lúc này thấy hành động kỳ quái của Liễu Minh,
trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên một tia kinh ngạc.
Liễu Minh nhìn Ma Thi Châu trong tay, chợt cười nhạt một tiếng, cong
ngón tay búng ra, thi châu hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng bay về
phía Ma Thiên.
"Ngươi làm vậy là ý gì?" Ma Thiệp chụp Ma Thi Châu vào trong tay, có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
"Ngươi khôi phục một ít thực lực cũng tốt, nếu không dùng thực lực ngươi bây giờ trong Ma Uyên Tháp căn bản triển khai không được bao nhiêu tác
dụng." Liễu Minh thản nhiên nói.
Ma Thiên hắc hắc cười khan vài tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, thân hình nhoáng một cái chui vào rồi trong cơ thể Liễu Minh.
"Trận chiến vừa rồi động tĩnh quá lớn, chúng ta nên nhanh chóng ly khai
nơi này thôi." Liễu Minh thấy vậy thì quay đầu nhìn Triệu Thiên Dĩnh
nói.
Vừa dứt lời, trong sương mù gần đó bắt đầu mơ hồ truyền đến tiếng bước
chân, tựa hồ đang tiến đến nơi này, hiển nhiên là vì chấn động pháp lực
của trận chiến vừa rồi mà đến.
Hai người vội vàng động thân, nhắm về một hướng nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
Trong quảng trường ở một chỗ kiến trúc cũ nát, nơi đó có một bức tường
cũ kỹ đi sâu vào trong nghĩa trang, nhưng nếu muốn trung tâm thì có phần chênh lệch.
"Các ngươi mem theo bờ tường này mà đi, nếu như Ma Thi trong nghĩa trang mấy vạn năm phân bố không có phát sinh biến hóa quá lớn, thì đi dọc
theo tường thành sẽ an toàn hơn một chút đấy" thanh âm Ma Thiên chợt lại vang lên bên tai hai người Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên một cái thoáng trầm ngâm, rồi nhìn qua Triệu
Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, hai người thoáng đổi phương hướng một chút, dọc
theo tường thành gấp rút bay đi.
Sau khi Hai người rời khỏi không đến nửa khắc chuông, một đoàn hồng ảnh từ xa bay đến hạ xuống quảng trường.
Bên trong Hồng ảnh rõ ràng là đoàn người Liễu gia cùng Khổng Tường thế gia.
Liễu Tung Dương nhìn qua mặt đất nhìn thấy Thượng Cổ Ma Thi đang nằm bất động, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thân hình hắn khẽ động, hắn lập tức rời khỏi màng khói đỏ do bốn đầu
Cương Thi tạo ra, hạ xuống bên cạnh đầu lâu của Ma Thi bị Liễu Minh chém giết tìm kiếm một hồi, lúc này sắc mặt có chút khó coi.
"Đáng giận, lại bị người đi trước đoạt mất. . ." Trong miệng Liễu Tung Dương thì thầm mắng nhiếc.
Nhìn vào bên trong màn khói đỏ Khổng Tường Tư lại quay nhìn Liễu Tung Dương trong mắt hào quang có chút máy động.
Đoạn đường vừa qua, bọn họ vì có bốn đầu Cương Thi màu đỏ hộ vệ che đậy
khí tức, cho nên cũng giống như bọn Liễu Minh, hầu như không có bị phát
hiện.
Không chỉ như vậy, thỉnh thoảng Liễu Tung Dương còn ra tay công kích một ít Ma Thi đơn lẻ, làm cho Khổng Tường Tư không khỏi âm thầm kinh ngạc,
dò hỏi nguyên nhân, Liễu Tung Dương thì cứ hả hả cười rồi hàm hồ trả lời mà thôi.
Trong lòng Khổng Tường Tư nghi hoặc không thôi, có chút ít tức giận,
nhưng vì bây giờ đang bị ước hẹn quản chế, cho nên không thể phát tác
tức giận, trong lòng chỉ có thể mắng to đám người Liễu gia, rồi lại tự
trách mình tại sao lại vì một chút lợi ích mà hồ đồ kết minh với bọn
chúng.
Bất quá bây giờ muốn đi cũng đã muộn, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Oanh long long!
Phía ngoài sương mù màu đỏ truyền ra tiếng bước chân càng lúc càng gần,
một tiếng quát lên, sương đỏ ở hai bên cuộn lên, một đầu Ma Thi cao hơn mười trượng hiện ra, nhắm Liễu Tung Dương nhào tới.
Những người khác được sương mờ màu đỏ bao phủ nên khí tức không có phát ra, tự nhiên không có bị mấy đầu Ma Thi phát hiện.
"Hừ!" Liễu Tung Dương có chút ít không cam lòng hừ một tiếng, bất giác
nhìn thấy mấy tên Ma Thi xuất hiện thì sắc mặt không thay đổi chút nào,
trong tay hắc quang lóe lên hiện ra một khối Ma Kính.
Ma Kính lớn hơn một xích, bề mặt kính mờ nhạt âm u, phía rìa kính còn có cái đồ án hình rồng, hắc quang lượn lờ, hiển nhiên là một kiện dị bảo
hiếm có .
Nhoáng một cái, bên trên Ma Kính lập tức phun ra một đạo cột sáng màu
đen, vô cùng nhanh lẹ trực tiếp oanh kích lên trên người Ma Thi, đem nó
cứng rắn đánh bay ra ngoài.
Ma Thi đâm vào một bờ thành đổ nát, nhưng cũng không có bị thương mà nhanh chóng đứng dậy.
Liễu Tung Dương không có ý định cùng nó dây dưa, nên vừa xong một kích hắn lập tức đi vào màn sương màu đỏ bên cạnh.
"Đi!"
Hắn quát một tiếng, đoàn người lập tức hóa thành một đạo hồng ảnh, nhanh chóng phi độn rời đi, trong nháy mắt đã biến mất bên trong sương
mờ.
. . .
Hai người Liễu Minh tự nhiên không biết những chuyển vừa xảy ra ở phiến
quảng trường vừa rồi. Một khắc qua đi, hai người đã đi đến gần cuối bức
tường thành.
Trên đường đi vì có Hồn Thiên Bia che lấp khí tức nên không có đụng phải đầu Ma Thi nào, càng không có tao ngộ cuộc chiến nào.
Đến nơi này, sương mù màu đỏ ở chung quanh đã trở nên rất nhạt, cũng
không còn nghe thanh âm đi lại của đám Ma Thi, tựa hồ sắp thông qua
nghĩa trang.
Triệu Thiên Dĩnh tựa hồ cũng nghĩ đến khả năng này, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.
Bất quá vào lúc này, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, hai bên tai hiện ra nhàn nhạt tử quang, khẽ run lên.
"Làm sao vậy?" Liễu Minh thấy vậy, không khỏi lo lắng mở miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ là ở phía bên kia cách đây hơn hai mươi dặm, có một
tràn chiến đang xảy ra mà thôi." Tử quang bên tai Triệu Thiên Dĩnh tan
đi, ánh mắt lóe lên đưa tay chỉ về một hướng rồi nói.
"Chắc là người của các thế lực khác đã tiến vào đến đây, mặc kệ không
liên quan đến chúng ta." Liễu Minh suy nghĩ một chút nhẹ gật đầu, rồi
nói với giọng địu không quan tâm.
"Theo ta thấy thì trong tràn chiến bên kia có mặt Âu Dương Minh." Triệu Thiên Dĩnh chợt mở miệng nói tiếp.
"Cái gì, là hắn sao?" Liễu Minh biến sắc, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
"Từ thanh âm mà phán đoán, thì hình như hắn đang bị hai cỗ Ma Thi lợi hại quấn lấy.” Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nói.
"Vậy chúng ta đi qua đó xem, thực lực Âu Dương Minh không kém, ba người
chúng ta liên thủ, thì thực lực của chúng ta sẽ tăng không ít." Liễu
Minh ngẩng đầu lên trả lời.
Lúc trước hắn cùng Âu Dương Minh đã có ước định, cũng biết được mục đích của chuyến này, qua đó hợp tác với hắn thì cũng không có thua thiệt gì.
Đôi mắt Triệu Thiên Dĩnh lóe lên nhẹ gật đầu.
Tiếp theo trên người Liễu Minh tuôn ra mảng lớn hắc khí, vây kín thân
thể hai người lại, theo hướng Triệu Thiên Dĩnh chỉ mà rời đi.
Vì tình hính đặ biệt nên lúc này hai người bọn hắn cũng không thi pháp ẩn ấp thân hình, trực tiếp bay đi.
Hai ba mươi dặm chỉ đảo mắt là đến, thân hình hai người nhoáng một cái đã đứng trên một ngọn bảo tháp màu đen củ kỹ đổ nát.
Bên trong tháp, từng đợt pháp lực chấn động mạnh, thanh âm va chạm không ngừng vang lên, ngẫn nhiên có mấy đạo công kích đánh lên tường làm ngọn tháp rung chuyển không thôi.
Trung tâm khu kiến trúc, một trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng trên
người hắc khí phủ kín, đang cùng hai đầu Ma Thi cao hai ba chục trượng
hỗn chiến.
Đuôi lông mày Liễu Minh nhảy lên, trung niên áo bào màu vàng không phải ai xa lạ, chính là Âu Dương Minh.
Hai đầu Ma Thi cùng Âu Dương Minh kịch chiến so với Ma Thi khác có chút
bất đồng, gương mặt chúng xấu xí trên người mọc đầy cương châm màu đen
giống như bộ giáp lông, tay chân dài ngoằn, thoạt nhìn giống như hai con Cự Viên vậy.
Hai đầu Ma Thi cử động vô cùng linh mẫn, hoàn toàn không chậm chạp giống những Ma Thi khác, Âu Dương Minh mấy lần muốn đánh một kích rồi quay
đầu chạy trốn nhưng không được, bọn chúng đã nhanh chóng ngăn lại.
"Liễu đạo hữu, chúng ta có ra tay không?" bờ môi Triệu Thiên Dĩnh khẽ nhúc nhích,truyền âm hỏiLiễu Minh.
"Cứ xem một chút rồi tính." Liễu Minh ánh mắt chớp lên cũng truyền âm trả lời.
Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, hai người lặng yên không một tiếng động rơi ẩn nấp một góc quan sát.
Lúc này trên chiến trường, Âu Dương Minh tay phải cầm hai cái vòng tròn
Pháp bảo màu đen, huyễn hóa ra từng đạo hoàn ảnh, đem bản thân bảo vệ
chặc chẽ, đồng thời cũng thừa dịp hai con Ma Thi Viên Hầu sơ hở thì công kích nó.
Bất quá, thân thể hai đầu Ma Thi Viên Hầu cực kỳ cứng rắn, hoàn ảnh màu
đen đánh lên người nó tuy rằng có thể đẩy nó lui vài bước, nhưng mà
không cách nào tạo thành lớn tổn thương cho nó, hơn nữa thân hình chỉ
nhoáng một cái, liền giống như giòi trong xương tiếp tục lao tới cuồng
chiến.
Ánh mắt của hắn nhìn sương mù chung quanh, trong mắt hiện ra thần sắc lo lắng.
Hắn đã bị hai con Ma Thi này cuốn lấy một thời gian rồi, nếu không thể
thoát thân trong thời gian ngắn nhất, chỉ sợ sẽ hấp dẫn them nhiều Ma
Thi khác tới thì sẽ phiền phức to.
Vừa nghĩ đến đây sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, trong miệng nói lẩm bẩm,
vòng tròn màu đen trong tay hào quang tỏa sáng, lần nữa đánh hai đầu Ma
Thi lui ra ngoài.
Tiếp theo trong miệng vang lên tiếng chú ngữ khó hiểu, trên người mãnh
liệt nổi lên một tầng hắc quang, sau lưng hắc quang cũng lóe lên, một
cái ma ảnh màu đen cao chừng trăm trượng hiện ra.
Ma ảnh dần dần hiện rõ, thình lình hiện ra tám cái dầu, bên dưới thì
mười sáu cánh tay đang cuồng vũ không ngớt, chính làma ảnh của Bát
Hoang Phạm Ma Công.