Trừ những cái đó, khuôn mặt cùng cánh tay trần trụi của Âu Dương Minh đều
bị từng vòng Ma văn đen xì bao phủ. Thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Liễu Minh từ xa nhìn thấy hư ảnh pháp tướng sau lưng Âu Dương Minh,
trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Uy lực của Bát Hoang Phạm Ma công mà y thi triển tại Thúy Trúc cư khi trước rõ ràng không thể so với lúc này.
Uy áp do ma ảnh màu đen phát ra khiến nội tâm họ Liễu âm thầm cảm thấy
hoảng sợ. Thế nhưng hai cỗ Ma Thi lại không chút nào để ý đến chấn động
pháp lực mãnh liệt của đối phương. Hoặc vốn dĩ đám quái vật này không hề biết sợ hãi là gì. Chúng mang khuôn mặt lạnh tanh, gào rống vài tiếng
rồi vung tay đánh tới.
“Hừ!”
Sau khi thi triển Bát Hoang Phạm Ma công, tính tình của Âu Dương Minh
tựa hồ xảy ra một chút biến hóa. Chỉ thấy y hừ lạnh một tiếng, ma ảnh
khổng lồ liền bay ra nghênh chiến hai đầu Ma Thi. Tiếp đó, bốn cánh tay
của hư ảnh mơ hồ đánh ra rồi huyễn hóa thành vô số chưởng ảnh đan xen mờ ảo, đột nhiên một phân thành hai lần lượt chụp về phía hai cỗ Ma Thi.
Oanh long long!
Hai cỗ Ma Thi chỉ cảm thấy một cỗ man lực mạnh mẽ không thể ngăn cản như thủy triều vọt tới, đập lên vòng hộ thể Thi khí tạo thành từng hồi vỡ
vụn keng keng hơn nữa còn khiến thân thể của chúng bị chấn văng ra xa.
Theo từng tràng chú ngữ cổ quái dồn dập truyền ra từ miệng Âu Dương
Minh, ma ảnh sau lưng y liền há to miệng, phun ra một đạo xiềng xích vừa thô vừa to, nhanh chóng quấn lấy đối phương. Tiếp theo, tròng mắt ma
ảnh lại lóe lên ánh sáng màu đỏ, trên tay nó cũng có hào quang tỏa sáng, ngưng tụ thành hình các loại vũ khí như chùy, kiếm, đao, thương,...
Vù vù vù!
Mười mấy cánh tay khổng lồ của Ma ảnh đột nhiên vung lên, mang theo đạo
đạo kiếm ảnh đổ xuống hai đầu Ma Thi đồng thời bao phủ bọn chúng vào
trong. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên nhưng rất nhanh đã im bặt.
Âu Dương Minh thấy vậy liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết thu hồi
Bát Hoang Phạm Ma công thành hắc khí cuồn cuộn chui vào bên trong Thiên
Linh cái của y. Lúc này, hai đầu Ma Thi đã bị biến dạng hoàn toàn, thân
thể cứng rắn bị cắt thành vài đoạn, sớm đã không thể kêu la được nữa.
Ngay khi đáp xuống, thân thể Âu Dương Minh khẽ lảo đảo, sắc mặt có chút
tái nhợt. Hiển nhiên một phen thi pháp vừa rồi đã khiến y hao tổn không
ít. Sau khi ăn vào một khỏa đan dược, Âu Dương Minh không dám lưu lại
nơi này quá lâu bèn hóa thành một đạo hắc quang vội vã bay về phía
trước.
"Đi, chúng ta theo sau." Ánh mắt Liễu Minh loé lên, gọi Triệu Thiên Dĩnh một tiếng rồi bay theo.
"Nguy rồi! Phía trước có vài đầu Ma Thi dạng viên hầu đang lao tới!" Triệu Thiên Dĩnh biến sắc, hoảng sợ nói.
Nàng vừa dứt lời thì màn sương bên kia liền truyền tới một tiếng gầm
quái dị. Dưới màn sương cuộn trào, bốn đầu Ma Thi Viên Hầu cao vài chục
trượng thoạt nhìn còn lớn hơn nhiều hai đầu kia lảo đảo đi tới.
Rống!
Bốn đầu Ma Thi khổng lồ lao như tên bắn, chỉ trong khoảnh khắc đã chặn
đứng đường đi của Âu Dương Minh. Thấy vậy, Âu Dương Minh sắc mặt đại
biến, bay cực nhanh sang một hướng khác. Một đường vất vả đi tới đây,
làm cho pháp lực của y đã hao tổn nhiều. Hiện giờ dù có là hai đầu Ma
Thi như vừa rồi cũng chưa chắc đã đối phó nổi, huống chi là tới bốn đầu. Thế nhưng chưa chờ y bay xa thì nơi đỉnh đầu chợt tối sầm lại, một ma
trảo màu đen mang theo hắc diễm cuồn cuộn đột nhiên chộp tới. Sắc mặt Âu Dương Minh hơi đổi, chỉ thoáng liếc một cái, thì thấy một đầu Ma Thi đã đuổi gần tới nơi. Đây chính là đầu Ma Thi lớn nhất trong số bốn con mới tới. Nơi đỉnh đầu nó, ngoài bộ lông đen thui còn có thêm những sơi lông vàng óng, dáng người tuy cao lớn, nhưng tốc độ lại nhanh, chỉ sau mấy
cái chớp động đã tới sát lưng y. Âu Dương Minh tự biết không ổn, thân
hình đột nhiên nhoáng một cái, cố gắng tránh khỏi ma trảo khổng lồ kia.
Đúng lúc này, không gian gần đó đột nhiên chấn động, tiếp đó một cỗ man
lực chợt hiện ra, đè chặt lấy y, làm cho động tác của y đều trở nên chậm chạp vô cùng. Chỉ tranh thủ một lát này, ba đầu Ma Thi kia đã xông tới, có điều tốc độ hình như kém đầu Ma Thi lông vàng kia rất nhiều.
Bóng đen loé lên, ma trảo kia chợt chộp lấy thân hình Âu Dương Minh,
thấy vậy, hung quang trong mắt đầu Ma Thi hiện ra, ma trảo nắm chặt lại. Chỉ nghe 'Phanh' một tiếng, thân thể Âu Dương Minh liền tan vỡ.
Thấy vậy, đầu Ma Thi liền lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn. Nhưng đúng
lúc này, hư không chừng mười trượng bên ngoài chợt dao động, hiện ra
thân ảnh Âu Dương Minh, có điều sắc mặt đã có chút tái đi, dường như
Nguyên khí đã hao tổn nhiều. Ngọc bội bên hông y chợt sáng lên rồi vang
lên mấy tiếng 'Răng rắc', phút chốc đã vỡ vụn.
Ma Thi lông vàng thấy vậy thì giật mình, miệng gầm lên mấy tiếng, thân thể to lớn xé gió tiếp tục nhào tới.
Ánh mắt Âu Dương Minh liền lạnh đi, miệng hừ một tiếng, tay chà xát vào
nhau, một vòng tròn đen nhánh liền bay ra. Tiếp đó y lại phun ra một
ngụm máu tươi, lập tức ngấm vào trong vòng tròn đen, vòng tròn liền sáng rực lên, hơn nữa còn phóng to ra, phát ra những thanh âm 'Ô' 'Ô' rồi
lao vào Ma Thi lông vàng.
Đầu Ma Thi lông vàng này đang trên không trung, hai ma trảo giơ lên,
mười móng vuốt dài hơn một trượng liền hiện ra, chộp tới vòng tròn đen.
Kết quả chỉ nghe 'Phốc' một tiếng, móng vuốt đen kia liền xuyên thủng
qua bóng đen mà vòng tròn thả ra. Một khắc sau, hắc quang trên người Ma
Thi lông vàng liền hiện ra, lập tức bao phủ toàn thân Ma Thi. Âu Dương
Minh tiếp tục đọc chú ngữ, hào quang màu đen liền sáng lên, hơn nữa còn
từ từ thu nhỏ lại, siết chặt lấy nhục thể Ma Thi. Đầu Ma Thi lông vàng
đau đớn, gầm lên một tiếng sợ hãi, ra sức giãy dụa, nhưng cũng không có
ích gì, hắc khí quanh người nó cũng không tản đi, mau chóng
bị vòng tròn đen hấp thụ.
Cách đó không xa, Liễu Minh thấy Âu Dương Minh tế ra Cấm Ma Hoàn, trong mắt liền hiện ra một thoáng kinh ngạc.
Âu Dương Minh nhẹ nhàng thở ra, bất quá lông mày vẫn nhíu chặt lại. Tuy
rằng y đột nhiên thúc giục Cấm Ma Hoàn vây khốn đầu Ma Thi này nhưng
cũng chỉ có một chiếc mà thôi, mà dựa vào năng lực thôn phệ của nó thì
không thể đánh chết được. Hơn nữa, ba đầu Ma Thi gần đó đã gần lao tới.
Thấy vậy, ý niệm trong đầu y liền xoay chuyển liên tục, chỉ thấy y cắn
mạnh răng một cái, liền định bỏ lại Cấm Ma Hoàn, tiếp tục bỏ chạy.
Ma Thi lông vàng bị kiềm chế, tốc độ ba đầu Ma Thi còn lại đều kém hơn
y, vậy nên nếu y lại dùng thêm chút Nguyên khí thúc giục bí thuật thì
chắc rằng vẫn có thể chạy trốn được.
Tuy rằng lúc này chạy trốn như vậy sẽ có thể kéo tới những Ma Thi khác,
nhưng thực sực giờ đây y chẳng còn tâm sức quan tâm tới những điều đó
nữa.
Thế nhưng đúng lúc này, dị biến chợt xảy ra. Bên cạnh Ma Thi lông vàng
hiện ra một đạo thanh quang, từ đó loé lên một bóng đao xanh biếc dài
vài trượng. Chỉ thấy bóng đao xanh biếc kia chuyển động cực nhanh qua cổ của Ma Thi. Ngay sau đó, thần sắc đầu Ma Thi này liền cứng lại, cố
nghiêng đầu một cái, làm cho cái đầu lập tức rơi xuống.
Âu Dương Minh thấy cảnh này, há to miệng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh
hãi. Đầu Ma Thi này cường hãn ra sao y là người rõ nhất, vậy mà lại bị
đạo đao quang này đơn giản cắt xuống như vậy.
Ngay sau đó, hai bóng người liền bay vụt ra, dừng lại gần Âu Dương Minh, chính là Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh.
"Liễu đạo hữu, là ngươi!" Âu Dương Minh khẽ giật mình, cười nói.
"Âu Dương đạo hữu." Liễu Minh liền đảo tay, thu lại Ma Tủy Thanh Ma
Nhận, khẽ giật mình với Âu Dương Minh, không kịp nói thêm gì vì đã có
thêm ba đầu Ma Thi lao tới. Chúng vừa thấy thi thể của Ma Thi lông vàng
thì gào lên những tiếng quái dị, đều bỏ qua Âu Dương Minh, nhào về phía
Liễu Minh.
Những thanh âm xé gió và vô số móng vuốt đen bắn ra, mạnh mẽ tránh khỏi
tấm lưới, hung hăng chụp xuống đầu Liễu Minh. Liễu Minh khẽ hừ một
tiếng, phất tay tế ra ba viên Sơn Hà Châu, mang theo hào quang rực rỡ
màu vàng đất hóa thành một đám mây vàng óng lao tới.
Vô số móng vuốt nhọn hoắt va vào đám mây vàng, sau một trận tiếng nổ liên tục đã trở về như lúc đầu.
Cùng lúc đó, Liễu Minh lại tiếp tục thả ra Thanh Ma Nhận, hóa thành một
đạo đao mang xanh biếc, kéo theo một vòng cung bay ra. Đồng thời bên
kia, Triệu Thiên Dĩnh cũng lẩm bẩm mấy tiếng, tế ra một chiếc đỉnh lớn
màu tím, từ đó bắn ra vô số sợi tơ mỏng tím đậm, cuốn về một đầu Ma Thi
khác.
Âu Dương Minh phản ứng cũng không chậm, một tay thu lại Cấm Ma Hoàn, hóa thành vô số ảo ảnh, lại bay về tên Ma Thi còn lại.
Nhưng đúng lúc này, đám mây vàng kia liền cuộn lại, che phủ toàn thân ba người.
Một khắc sau, vô số thanh âm bạo liệt truyền ra, đem theo từng trận tiếng gào rú thảm thiết.
Chỉ một lát sau, không gian chợt im lặng lại, màn sương vàng tản ra,
hiện ra thân ảnh ba người Liễu Minh. Còn ba đầu Ma Thi Viên Hầu kia đã
nằm la liệt trên đất, đầu thân chia lìa. Nơi cổ mỗi một đầu Ma Thi đều
có một vết thương sắc gọn, chính là dấu vết của Ma Tủy Thanh Ma Nhận.
Lúc này, ba người cũng không ai bị thương nặng, có điều sắc mặt Âu Dương Minh có chút tái nhợt, mau chóng lấy ra một viên đan dược ăn vào.
"May mà có Liễu đạo hữu và vị cô nương này hỗ trợ, nếu không sợ rằng hôm nay tại hạ sẽ vẫn lạc tại đây." Âu Dương Minh ôm quyền thi lễ với hai
người Liễu Minh một cái.
"Âu Dương đạo hữu khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi. Lúc trước ta và
huynh định đi cùng nhau, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên phải
tách ra. Không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây, quả nhiên là hữu duyên."
Liễu Minh khoát tay áo, vừa cười vừa nói.
Âu Dương Minh gật đầu, trên mặt còn có vài phần cảm khái.
Hai người cũng hỏi thăm đối phương một chút rồi chợt Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Triệu Thiên Dĩnh.
"Liễu đạo hữu, vị cô nương này nhìn khá lạ mặt, là bạn của ngươi sao?" Âu Dương Minh hỏi, tuy rằng pháp lực của cô gái này khá yếu, thế nhưng
trong lúc chiến đấu vừa rồi, Ma bảo của nàng cũng khá sắc bén, không thể coi thường được.
"Tiểu nữ tử họ Triệu, thực ra chính là đại hán áo đen cùng đi vào Ma
Uyên với mọi người. Có điều lúc đó lại bị kẻ thù đuổi giết, hơn nữa đối
phương còn ở trong số người tiến vào Ma Uyên, vậy nên ta mới biến đổi
thân hình. Kính xin Âu Dương đạo hữu chớ trách." Triệu Thiên Dĩnh liếc
mắt nhìn Liễu Minh một cái, rồi quay người thi lễ với Âu Dương Minh, mỉm cười nói.