"Nếu ngươi cho rằng dựa vào cái này liền có thể vây khốn bổn tôn, quả thực
là người si nói mộng!. Ta sẽ cho tiểu bối nhà ngươi thấy cái gì gọi là
Linh Vực thật sự.” Cao Hách Yểm hét lớn một tiếng, hắc sắc điện trên
trên trường bào trên người hắn tỏa sáng.
Lập tức hai tay nhoáng lên, trên đỉnh đầu Hư Ảnh Pháp Tương hắc sắc điện hồ một hồi đùng đoàn loạn hưởng, hóa thành một đội cánh màu đen gian
rộng đến mấy trăm trượng, vô số hắc sắc điện hồ quấn quanh ở phía trên
cánh, nhìn giống như Lôi Thần.
Đồng thời một tia Lôi Điện Pháp Tắc mơ hồ phát ra từ trong hai cánh, Liễu Minh thấy vậy trong lòng có chút kinh hoàng.
Lông cánh màu đen khẽ vẫy thì một tràng tiếng sấm sét vang lên, dùng
thân thể Pháp Tướng làm trung tâm, một linh vực tia chớp màu đen từ hai
bên nhanh chóng mở ra, muốn phá vỡ linh vực hai màu trắng đen của Liễu
Minh.
Một hồi Lôi Điện nổ vang, linh vực hai màu trắng đen bị linh vực hắc sắc điện hồ không ngừng oanh kích, thì nổi lên một hồi run rẩy giống như
sắp bị phá vỡ.
Trong mắt Liễu Minh tinh quang lóe lên, phun ra một cỗ tinh huyết, hai
tay liên tục bấm quyết, tinh huyết một phân thành hai, lóe lên rồi phân
biệt chui vào bên trong hai hư ảnh Pháp Tướng trắng đen.
Quanh thân hai Pháp Tướng trắng đen quang mang sáng ngời, lĩnh vực trắng đen lập tức ổn định vài phần.
Liễu Minh cũng không đình chỉ động tác, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm,
tia sáng màu vàng đất chớp liên tục, mười hai khối Sơn Hà Châu hiện
ra.
Hắn vung tay lên, Sơn Hà Châu lóe lên quang mang sau đó nhao nhao sáp nhập vào trong hư không, không thấy bóng dáng.
Cao Hách Yểm trông thấy cử động của Liễu Minh thì biến sắc, trong miệng
nhanh chóng tụng đọc chú ngữ, hai tay kết quyết tạo thành một cái thủ ấn cổ quái.
Chung quanh hắn linh vực hắc sắc điện hồ quang mang sáng ngời, tiếp theo trong miệng Hư Ảnh Pháp Tướng truyền ra một tiếng gào thét.
Lập tức có bốn đầu hắc sắc điện Long cực lớn bất ngờ xuất hiện bên trong linh vực.
Sâu trong ánh mắt Cao Hách Yểm chợt hiện lên vẻ thống khổ, bất quá trên
mặt hắn lại không có biểu lộ mảy may, hắn hít một hơi thật sâu, hai tay
mười ngón giống như bánh xe liên tục biến hóa.
Bốn đầu hắc sắc điện Long giương nanh múa vuốt bay ra, hung hăng cắn lấy lĩnh vực hai màu trắng đen ở bên ngoài.
Điện Long bất ngờ dùng sức cắn xé, lĩnh vực trắng đen kịch liệt run lên, những chỗ Lôi Điện đi qua thì linh vực giống như giấy trắng, từng khúc
vỡ vụn tạo thành những lỗ nhỏ như tổ ong.
Hư Ảnh Pháp Tướng ở hai bên cũng tùy thời trở nên mờ nhạt không rõ.
Nhưng bốn đầu Điện Long cùng Hư Ảnh Pháp Tương sau một kích đó cũng bởi Pháp Lực không chống đỡ nỗi mà lập tức ầm ầm tiêu tán.
Thân thể Cao Hách Yểm có chút dao động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui
mừng, trường bào màu đen trên người bất ngờ lóe lên hắc quang, từ một
chỗ thủng của linh vực trắng đen vội vàng chui ra ngoài, độn quang lóe
lên muốn lập tức rời đi.
Bất quá hắn vừa mới bay ra tầm hơn mười trượng, chung quanh Hư Không đột nhiên ánh sáng màu vàng đất lóe lên, vài tòa núi màu vàng đất hiện
ra, tiếp theo hoàng quang lóe lên bao bọc hắn vào bên trong.
Cao Hách Yểm thấy thân thể bỗng dưng trầm xuống, giơ tay nhấc chân đều
trở nên chậm chạp dị thường, trong mắt rút cuộc hiện lên một tia vẻ kinh hoàng.
"Ngươi không cần vọng tưởng nữa, nếu ở ngoại giới, ta tự nhiên kiêng kị
ngươi vài phần, nhưng lúc này đây ngươi tu vi bị áp chế, Pháp lực cũng
hầu như hao hết, kiên trì không được bao lâu nữa rồi." Thân hình Liễu
Minh nhoáng một cái xuất hiện ở chính giữa hai cổ Hư Ảnh Pháp Tướng có
chút tàn phá, mắt liếc nhìn Cao Hách Yểm, trong miệng nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, hai cỗ Pháp Tướng lóe lên chui vào trong cơ thể hắn, không thấy bóng dáng.
Diện mạo Cao Hách Yểm có chút anh tuấn, lúc này trên mặt hiện lên một cỗ điên cuồng khí sắc, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, sau đó mười ngón
liên tục biến đổi, pháp quyết liên tục đánh ra.
Giữa không trung máu huyết bỗng nhiên một phân thành.
Tiếp theo hai tay lăng không một trảo, phía trên hai luồng tinh huyết
hiện ra từng trận Lôi Quang màu đen, một chút biến ảo đã hóa thành hai
bàn tay máu khổng lồ, nhắm về phía Liễu Minh hung hăng trảo một cái.
Hào quang màu vàng đất chung quanh không cách nào ngăn cản.
Liễu Minh đứng nguyên tại chỗ, một tay phất lên, một tòa núi màu vàng
đất lớn hơn trăm trượng lập tức hiện ra chắn lại công kích của bàn tay
khổng lồ kia.
Hai bàn tay máu đột nhiên rung lên, bên ngoài bất ngờ hiện ra thêm một tầng hắc sắc điện quang.
Oành!
Giữa không trung ba màu hoàng quang, hắc sắc lôi điện cùng với huyết
quang lóe lên, bất ngờ ngọn núi màu vàng đất bị đánh bật về phía sau.
Nhưng không chờ Cao Hách Yểm vui mừng hoàng quang quanh đó lại cuộn lên
tạo ra hai ngọn núi màu vàng đất khác, phân biệt đánh tới hai bàn tay
máu khổng lồ.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Bàn tay khổng lồ phát ra một tiếng gào thét, lập tức bạo liệt, Cao Hách
Yểm cũng phún ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người cực kỳ uể oải.
Trường bào màu đen trên người lôi quang lập lòe như muốn tắt, nhưng hắn
cũng là một người kiên cường, sau mấy hơi thở ổn định lại tinh thần hắn
lập tức thẳng người lên hai tay vừa nhấc đang muốn triển khai gì đó.
Thì ngay lúc này, một cái thanh mang quỷ dị từ trong sương mù màu vàng bắn ra, một cái mơ hồ xuất hiện ở gần cổ Cao Hách Yểm.
Sắc mặt Cao Hách Yểm đại biến, vội vàng nghiêng đầu muốn né qua, nhưng đã muộn !.
Ánh đao màu xanh như thiểm điện quấn quanh đầu Cao Hách Yểm, thần sắc
hắn trở nên trì trệ, đầu lâu nhanh như chớp lăn xuống đất, thân thể ầm
ầm ngã ra sau.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cánh tay một trảo, một cái bàn tay màu đen giữa hư không hiện ra chộp tới đầu lâu Cao Hách Yểm.
Đột nhiên, hai đạo hắc quang từ hai bên thái dương hắn bắn ra, tránh
được một trảo của hắc thủ, nhắm về hai hướng khác nhanh, nhanh chóng phi độn rời đi.
Một trong hai đạo hắc quang là một tiểu nhân màu đen, nhìn dáng dấp mặt mũi thì chính là Nguyên Thần của Cao Hách Yểm.
Một đạo hắc quang khác lại là một cái chìa khóa, không sai chính là chìa khóa Ma Uyên.
Liễu Minh không quản cái chìa khóa Ma Uyên đi đâu, tâm niệm hắn vừa
động, một hư ảnh con rắn màu đen hiện ra, lóe lên lao ra đuổi theo
Nguyên Thần Cao Hách Yểm, chỉ đảo mắt một cái đã đuổi kịp, con rắn há
miệng cắn lấy tiểu nhân màu đen.
Tiểu nhân màu đen phát ra tiếng kêu hoảng sợ có phần thảm thiết, tựa hồ
đối với Hấp Hồn Cổ của Liễu Minh cực kỳ sợ hãi, trên người hắc quang
chớp động giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng thân thể Hấp Hồn Cổ Trùng chỉ uốn éo mấy cái, thân hình đã quấn
quanh Nguyên Thần Cao Hách Yểm, miệng há lớn cắn đầu tiểu nhân nuốt vào
trong bụng.
Thần sắc Hấp Hồn Cổ có vẻ hài lòng, thân hình khẽ động, đã bay trở về chui vào trong tay áo Liễu Minh.
Lập tức, từng cỗ tinh thuần tinh thần lực từ trong cơ thể Hấp Hồn Cổ truyền ra, sáp nhập vào trong thần thức hải
của Liễu Minh.
Thân thể Liễu Minh chấn động, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ kéo tới, ở bên trong thần thức hải của hắn đã có thêm Tinh Thần Lực không hoàn
chỉnh trong Nguyên Thần Cao Hách Yểm.
Đây là lần thứ nhất hắn đánh chết Thông Huyền Cảnh Ma Nhân, không nghĩ
tới đối với ngưng tụ Nguyên Thần cũng có giúp ích không nhỏ.
Sắc mặt hắn vui vẻ, nhưng lập tức lắc lắc đầu, bởi bây giờ không phải là lúc nhận thức những điều này.
Hắn phất tay, phát ra một cỗ hắc khí đem thi thể Cao Hách Yểm, tính cả
lục lạc rơi xuống đất tất cả đều thu lại. Sau đó lại đánh ra một đạo
pháp quyết, Sơn Hà đại trận lập tức tiêu tán, lần nữa biến thành mười
hai khối Sơn Hà Châu, bay trở về bên cạnh hắn.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía xa xa, sắc mặt khẽ buông lỏng.
Phía xa xa, hai người Triệu Thiên Dĩnh vẫn còn cùng Cổ Ma Thi quần chiến không ngớt, lúc này đây trên người Cổ Ma Thi toát ra Thi khí màu xám
đen, ngưng tụ thành một cái giống như Hư Ảnh Pháp Tướng, không ngừng
công kích về phía Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh.
Triệu, Âu Dương hai người cũng riêng phần mình hiện ra Hư Ảnh Pháp Tướng.
Pháp Tướng của Âu Dương Minh là một Cự Nhân nhiều đầu nhiều tay, mà Pháp Tướng của Triệu Thiên Dĩnh là lần đầu tiên nhìn thấy, Pháp Tướng của
nàng lại có màu tím bộ dạng nữa người nữa thú.
Hai người liên thủ, đối mặt với Cổ Ma Thi cũng không rơi xuống hạ phong.
Liễu Minh thở nhẹ ra một hơi, một tay nhấc lên, một tiếng kiếm rít như
tiếng sét đánh vang lên, Hư Không Kiếm hóa thành một đạo Kim sắc quang
mang cực lớn, lóe lên rồi nhắm về phía Cổ Ma Thi kích bắn tới.
Mấy trăm trượng khoảng cách đối với Hư Không Kiếm Hoàn mà nói chẳng qua
là một cái chớp mắt, chỉ thấy đỉnh đầu Cổ Ma Thi kim quang lóe lên, một
thanh Kim sắc Cự Kiếm tầm hơn mười trượng bất ngờ hiện ra, sau một khắc
kim sắc cự kiếm tức thì chém xuống đầu Cổ Ma Thi.
Triệu Thiên Dĩnh cùng Âu Dương Minh thấy vậy, trong lòng biết đại hỉ, thế công trong tay nhanh hơn vài phần.
Trong miệng Cổ Ma Thi phát ra một tiếng gầm nhẹ, Thi khí Pháp Tướng của
nó đang bị Pháp Tướng Triệu, Âu Dương hai người gắt gao cuốn lấy, lúc
này đây đành phải vung cánh tay lên, một cái ma trảo phát ra nồng đậm
hắc quang, đầu ngón tay bắn ra móng vuốt nhọn hoắt màu đen cao vài
trượng, trực tiếp chộp lấy Hư Không Kiếm.
Một tiếng giòn vang truyền đến!
Kim sắc kiếm quang chặt đứt móng vuốt của ma trảo, nhưng đối với ma trảo lại không có tạo thành bao nhiêu tổn thương, chỉ mấy cái chớp động ma
trảo đã bắt được thân kiếm.
Tiếng xé gió truyền đến, một cái ma trảo khác cũng cầm lấy một chổ khác trên thân kiếm.
Cổ Ma Thi cánh tay vậy sức, muốn đem Hư Không Kiếm bẻ gãy làm hai khúc.
Nhưng vào lúc này, Hư Không phía sau hắn lóe lên, thân ảnh Liễu Minh lại quỷ mị hiện ra, hai khỏa Sơn Hà Châu từ trong tay bắn ra, lóe lên hóa
thành hai tòa núi màu vàng đất, mang theo tiếng xé gió cấp bách đánh
về phía Cổ Ma Thi.
Mặt ngoài Hư Không Kiếm kim quang lóe lên, nhanh chóng thu nhỏ lại,
trong nháy mắt biến thành một thanh tiểu kiếm thoát khỏi ma trảo của Cổ
Ma Thi bay ra ngoài.
Cổ Ma Thi khẽ giật mình, Hư Không Kiếm đột nhiên biến mất, hai tay vừa dùng lực bất ngờ bị mất đà, thân thể thoáng chao đảo.
Chỉ một lát công phu, hai tòa cự núi cũng đã đánh tới phía trên đỉnh đầu của nó.
Cổ Ma Thi phát ra một tiếng gầm rú, hai cái ma trảo nhanh chóng nắm
thành quyền, hai nắm đấm cực lớn nhắm vào hai ngọn núi trên không hung
hăng đánh tới.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trong tay từng đạo pháp quyết bắn ra, chui vào bên trong ngọn núi màu vàng đất.
Trên ngọn núi màu vàng đất hoàng quang lóe lên, lại phồng lớn hơn vài phần, bề mặt ngọn núi lại hiện ra từng mảnh lớn phù văn màu vàng, thoạt nhìn vô cùng khí thế.
Ở một chỗ không ai ngờ đến, lúc này như ẩn như hiện một cái ảo ảnh màu xanh, bất ngờ đánh tới sau lưng Cổ Ma Thi.
Ầm ầm! nắm đấm Cổ Ma Thi cùng ngọn núi màu vàng đấtmột đen một vàng
quang mang phát ra không ngừng đan xen vào nhau, phát ra những tiếng
Thiên Băng Địa Liệt.
Thực lực Cổ Ma Thi quả nhiên làm cho người ta sợ hãi, hai tòa Sơn Hà
Châu biến thành hai ngọn núi khổng lồ vậy mà hắn với hai bàn tay không
mà đánh cho hai ngọn núi nghiêng trái ngã phải.
Bất quá hai ngọn núi cũng không chút ngừng lại, liên tục đánh xuống làm
cho Cổ Ma Thi có chút chật vật, thân thể to lớn của nó lắc lư hai cái,
hai chân bất giác cũng lui lại phía sau vài bước, thân hình mới đứng
vững lại được.
Cổ Ma Thi lúc này đây tựa hồ bị đám người Liễu Minh khơi dậy hung tính,
trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, con mắt giữa trán phát ra hào
quang chói mắt, từ trong đó bắn ra từng đạo hắc quang bén nhọn.
Hắc quang lóe lên, giống như Thuấn Di đã đến trước người Liễu Minh.