Liễu Minh phát lạnh trong lòng, hắn vung một tay lên, một viên Sơn Hà
châu xuất hiện trước người tỏa ánh sáng vàng rồi hóa thành một màn sáng
màu vàng đất bảo vệ thân hình hắn.
Ùng!
Ánh sáng đen sắc nhọn đâm vào màn sáng khiến nó rung động kịch liệt,
trên bề mặt xuất hiện vô số vết nứt, nhưng rốt cục vẫn ngăn cản được.
Cổ Ma Thi rít lên, hai mắt đỏ long sòng sọc, đang định tấn công thêm lần nữa thì chợt thấy có gió mát dưới cổ, một ánh đao màu xanh không biết
từ đâu chui ra lặng lẽ chém xuống một nhát.
Cổ Ma Thi muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Nó quát to một tiếng, ánh sáng đen bừng lên khắp cơ thể, đồng thời trên cổ hiện ra từng cái vẩy khổng lồ đen bóng.
Ánh đao màu xanh vòng quanh cổ nó như tia chớp, sau vài tiếng leng keng rất nhỏ liền bay trở về bên cạnh Liễu Minh.
Cái đầu Cổ Ma Thi dổ sang một bên rồi rơi xuống đất, tiếp đến hai đầu
gối nó khuỵu xuống đất, rồi đến cả thân thể khổng lồ như một ngọn đồi
cũng đổ sấp xuống làm bụi đất bắn lên tung tóe.
Rõ ràng là nó đã đánh giá thấp uy lực phá hoại của chuôi Thanh Ma Nhận này của Liễu Minh.
Liễu Minh lạnh nhạt phất tay đánh ra hai đạo pháp quyết thu Sơn Hà châu về trong tay áo.
Cổ Ma Thi vừa chết thì pháp tướng thi khí đang giằng co với Triệu Thiên
Dĩnh và Âu Dương Minh cũng ầm ầm tan rã, rồi hóa thành từng đốm sáng
nhanh chóng tiêu tán trong không trung.
"Liễu huynh."
"Liễu đạo hữu."
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh giãn ra, mỗi người đều tự mình thu pháp tướng lại, nhún người bay đến cạnh Liễu Minh.
"Vừa rồi đã phiền hai vị ngăn cản Cổ Ma Thi này rồi." Liễu Minh gật đầu với hai người, nói.
"Đây chỉ là việc rất nhỏ mà thôi! Phải rồi Liễu đạo hữu, chẳng lẽ chỉ
trong có một lát vừa rồi mà huynh đã chém giết tên áo đen kia sao, nếu
tại hạ không nhìn lầm thì gã đó phải là ma nhân Thông Huyền cảnh của một thế gia nào đó đúng không?" Âu Dương Minh khoát tay áo, rồi ngày lập
tức chuyển sang chủ đề khác.
"Âu Dương đạo hữu đoán không sai, gã đó có tu vi Thông Huyền, nhưng mà
có lẽ lúc trước hắn đã chiến đấu rất lâu với con Cổ Ma Thi này nên pháp
lực trong cơ thể chỉ còn chưa đầy một nửa, nhờ vậy Liễu mỗ mới may mắn
giết được hắn." Liễu Minh cười ha hả, thản nhiên nói.
Âu Dương Minh nghe vậy liền tỏ ra đăm chiêu.
Mặc dù hoàn cảnh đặc thù của bí cảnh Ma Uyên khiến cho ma nhân Thông
Huyền cảnh không thể phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng bất kỳ một
tên Thông Huyền nào cũng không phải loại mà lũ ma nhân Thiên Tượng tầm
thường có thể bì được, bất kể là về kiến thức hay về ma bảo trên người
đi nữa.
Ngay cả trong tình huống bị thương hoặc không đủ pháp lực đi nữa, nếu
tên đó muốn chạy trốn thì bản thân hắn cũng không thể nào làm gì được
chứ đừng nói tới chuyện đánh chết tên đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Do vậy có thể thấy thực lực của Liễu Minh có lẽ còn mạnh hơn cả hắn dự liệu.
Có điều nghĩ lại, bây giờ có được đồng minh mạnh mẽ thế này đi cùng thì
lần này đi tới tháp Ma Uyên lấy Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn sẽ càng có thêm
nhiều hy vọng.
Nghĩ đến đây, trong mắt Âu Dương Minh bất giác tỏ ra mừng rỡ.
Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, có điều suốt
chặng đường đồng hành vừa rồi Liễu Minh đã khiến nàng kinh ngạc không ít nên lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ có điều ánh mắt khi nhìn về
phía Liễu Minh lại thêm vài phần khác thường.
Liễu Minh nhìn thấy rõ biểu hiện của cả hai, nhưng hắn cũng không muốn
giải thích nhiều mà quay người nhìn về phía đầu Cổ Ma Thi trên mặt đất,
hắn búng ngón tay, ánh sáng xanh lóe lên, Thanh Ma Nhận bổ đôi cái đầu
lâu ra một cách dễ dàng.
Đúng như dự đoán, bên trong đầu lâu là một viên Thi Ma châu.
"Đi thôi, trước mắt chúng ta hãy cứ tiếp tục lên đường, nơi này không
phải chỗ ở lâu, những dao động pháp lực vừa rồi không cẩn thận đã khiến
cho đám ma thi xung quanh để ý đến rồi." Liễu Minh nhìn xung quanh vài
lần và nói.
Hai người Triệu Thiên Dĩnh cũng gật đầu.
Sau đó, ba người lại tiếp tục đi vào sâu trong nghĩa trang dưới sự bao bọc của quầng sáng màu tro bạch do Hồn Thiên Bia phát ra.
Quãng đường kế tiếp thuận lợi ngoài dự đoán, ba người không những không
bị ma thi công kích nữa mà ngay cả thi khí vốn ngập tràn trong không khí cũng nhạt đi không ít.
Một canh giờ sau, rốt cuộc ba người đã đến một dải đất lầy lội màu vàng nâu.
Đất trong nghĩa trang có màu đen, đi tới nơi này đã chuyển sang màu vàng nâu.
Nhìn về phía xa, trên khoảng đất này mọc đầy những cây hoa cao lớn trông hết sức cổ quái, cây nào cây nấy đều cao đến vài trượng, từ trong mỗi
nhụy hoa dường như có sương mù màu đỏ nhạt trôi ra, trôi nổi về phía
nghĩa trang.
Thoạt nhìn, nơi này có vẻ là một vườn hoa thì phải.
Nhìn xuyên qua màn sương màu đỏ nhạt có thể thấy thấp thoáng ở sâu trong vườn hoa là một vật gì đó có hình trụ to lớn, xông thẳng lên trời cao.
Sau khi ba người Liễu Minh tới đây bất giác đều dừng lại, đánh giá hoàn cảnh xung quanh với ánh mắt kinh ngạc.
"Chẳng lẽ ở đây đã không còn nằm trong nghĩa trang nữa sao, lẽ nào chúng ta đã đi qua khu vực nghĩa trang rồi?" Âu Dương Mình nhìn mấy lượt,
cũng không dám khẳng định.
Liễu Minh nhìn xung quanh, hơi nheo mắt lại, cũng không nói gì.
"Rất có thể, thi khí ở đây đã vô cùng nhạt rồi, hơn nữa nhìn nơi này có
vẻ là một vườn hoa khổng lồ, còn vật hình trụ mà các người nhìn thấy
phía trước rất có thể là tháp Ma Uyên rồi." Ngón tay Triệu Thiên Dĩnh
chỉ vào vật hình trụ như ẩn như hiện ở sâu trong vườn hoa, nói có chút
hưng phấn.
Âu Dương Minh đương nhiên cũng phát hiện thứ mà ngón tay Triệu Thiên
Dĩnh đang chỉ, hắn lập tức lẩm bẩm gì đó trong miệng, ánh sáng đen lóe
lên trong lòng bàn tay, một cái chìa khóa đen nhánh hiện ra, chính là
chìa khóa Ma Uyên.
Chìa khóa Ma Uyên vừa hiện ra lập tức rung động hướng về phía vật chọc
trời ở phía xa, như thể đang muốn thoát khỏi tay Âu Dương Minh và bay về phía dó.
"Không sai, chìa khóa Ma Uyên có biểu hiện thế này thì hẳn nơi đó là
tháp Ma Uyên rồi." Âu Dương Minh lật tay thu chìa khóa Ma Uyên lại, hưng phấn nói.
"Nói vậy xem ra là đúng rồi." Liễu Minh chớp chớp mắt, hắn cũng đã thử
dùng chìa khóa Ma Uyên trong cơ thể thử dò xét một lần, thấy quả đúng là như vậy.
"Liễu đạo hữu, đã vậy thì giờ chúng ta lập tức đến đó đi, để tránh đêm
dài lắm mộng." Âu Dương Minh nhìn sang phía Liễu Minh, nói.
Triệu Thiên Dĩnh cũng không tò
mò nhìn về phía xa nữa mà quay sang nhìn Liễu Minh.
Trong tiểu đội ba người này, Liễu Minh dường như bỗng trở thành thủ lĩnh.
"Được. Có điều trước hết, Triệu cô nương, với thân phận của cô chắc là
biết không ít về tháp Ma Uyên này mới phải chứ. Đến lúc này rồi cũng nên nói cho chúng ta biết chứ nhỉ?" Liễu Minh gật đầu, rồi ngay lập tức
quay đầu về phía Triệu Thiên Dĩnh, nói với vẻ sâu sắc.
Mặc dù hắn biết nàng này chính là công chúa của Trung Ương hoàng triều,
nhưng ngoài điều này ra thì chẳng còn biết thêm gì cả. Trên đường đi hắn cũng không cố ý dò xét, có điều giờ đã không còn cách tháp Ma Uyên xa
nữa, có một số việc cần phải làm rõ trước để tránh trường hợp luống
cuống tay chân khi có cấm kỵ hoặc hạn chế gì đó không biết.
"Ồ? Không ngờ Triệu Tiên Tử lại hiểu biết về tháp Ma Uyên như vậy đấy?"
Âu Dương Minh nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên, đồng thời trong mắt cũng
cho thấy đôi chút nghi hoặc.
"Xin lỗi, tiểu nữ còn chưa nói rõ với Âu Dương đạo hữu. Tiểu nữ là Triệu Thiên Dĩnh, đồng thời cũng là con gái Ma Hoàng của Trung Ương hoàng
triều hiện tại." Triệu Thiên Dĩnh cũng hiểu Liễu Minh đã nói đến nước
này thì nàng cũng không cần phải cố giấu giếm làm gì, nên nàng thi lễ
với Âu Dương Minh rồi nói.
"Ồ... Thật không ngờ Triệu tiên tử lại có thân phận như vậy, tại hạ thật có chút thất kính. Có điều mặc dù tại hạ không biết nhiều về Trung Ương hoàng triều cho lắm, nhưng vẫn nhớ mang máng là Ma Hoàng hiện giờ hình
như có họ kép là Hoàng Phủ mới phải chứ nhỉ." Âu Dương Minh có vẻ đã
hiểu ra, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ, hỏi.
"Ha ha, tiểu nữ không theo họ cha." Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, khẽ thở dài.
"Thì ra là vậy..." Liễu Minh gật đầu, như thể đã giải tỏa được một mối nghi ngờ trong lòng.
Mà khi Âu Dương Minh hết kinh ngạc thì trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp.
Cảm giác của con gái Sa Sở Nhi của hắn ở đại lục Trung Thiên xa xôi kia chẳng phải cũng thế sao?
Nhìn nét mặt của nàng này, có thể biết được ở đây còn ẩn chứa một đoạn cố sự chua xót không muốn ai biết được.
Có điều có thể thấy nàng không muốn nhắc tới việc này nên hai người Liễu Minh đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
"Liễu huynh, mặc dù tiểu nữ là người của Hoàng Phủ thế gia, nhưng chuyện về tháp Ma Uyên cũng là việc bí ẩn cực kỳ trong tộc, nên ngoại trừ phụ
hoàng và mấy trưởng lão Thông Huyền cảnh ra thì những người khác cũng
không biết được nhiều lắm. Ta cũng đã phải rất vất vả mới có thể hỏi
thăm được một vài điều từ sư tôn, nói thật là cũng không biết nhiều hơn
các vị là mấy." Triệu Thiên Dĩnh khẽ mỉm cười nói.
Liễu Minh nghe vậy liền nheo mắt lại, thản nhiên cười một tiếng nhưng
cũng không nói gì. Trong lòng hắn không thể nào tin tưởng những gì Triệu Thiên Dĩnh vừa nói, nhưng nàng đã nói vậy rồi, có cố hỏi tiếp cũng
chẳng có tích sự gì.
"Có điều nếu Triệu tiên tử là người của Hoàng Phủ thế gia, hơn nữa địa
vị lại không thấp như vậy vì sao lại không vào đây với người nhà mình mà lại đi cùng với chúng ta vậy?" Âu Dương Minh nhìn chằm chằm Triệu Thiên Dĩnh, hỏi.
Trước khi tiến vào tháp Ma Uyên, chính mắt hắn đã thấy người của Hoàng Phủ thế gia.
Triệu Thiên Dĩnh nghe nói vậy không khỏi liếc nhìn Liễu Minh một cái.
Liễu Minh nhướn mày, hơi tỏ ra giật mình, chuyện này vốn dĩ là bởi hắn
ra tay bắt Triệu Thiên Dĩnh làm tù binh nên ba người mới đồng hành, có
điều cái này lại dính dáng tới Ma Thiên, hắn cũng không tiện giải thích
rõ với Âu Dương Minh.
"Hoàng Phủ thế gia chúng ta mặc dù là hoàng tộc, nhưng thật ra cũng chỉ
có hai cái chìa khóa Ma Uyên, danh sách tiến vào Ma Uyên chỉ có mười
người. Tiểu nữ vừa tiến giai Thiên Tượng, thực lực còn yếu nên không đủ
điều kiện vào trong danh sách, bởi vậy ta mới tới thành Quảng Hàn thử
thời vận... Nói đi cũng phải nói lại, lần này có thể tiến vào Ma Uyên
cũng phải đa tạ Âu Dương đạo hữu rồi." Triệu Thiên Dĩnh thi lễ với Âu
Dương Minh, nói.
"Hóa ra là vậy, Triệu tiên tử cũng không cần khách khí đến thế." Âu
Dương Minh nghe vậy, mặc dù cơ bản là tin, bởi nói gì thì nói tu vi nàng này đúng là không cao, thậm chí có thể nói là một trong số những người
có tu vi thấp nhất trong số những người tiến vào Ma Uyên hiện giờ rồi."
Xét từ góc độ nào đi nữa thì Hoàng Phủ thế gia cũng không thể đồng ý để nàng tiến vào Ma Uyên được.
Vừa nghĩ vậy, Âu Dương Minh nhìn Liễu Minh một cái, như tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Liễu Minh lại quen biết với nàng này vậy.
Liễu Minh vẫn nhìn hắn, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Không khí bỗng có phần trở nên nhạt nhẽo.
Lại nói, trên suốt chặng đường vừa rồi, ba người dắt tay nhau mà đi vượt qua nhiều khó khăn, vậy mà giờ đây thấy sắp tới tháp Ma Uyên, không khí giữa ba người bỗng có phần trở nên khó nói.