Liễu Tung Dương nhíu mày nhìn sang ngôi mộ bên cạnh. Tiếp đó lão vẫy tay,
bắn ra một tia sáng đen, một tấm thuẫn đen liền xuất hiện trong tay.
Đồng thời lão lầm bầm đọc từng tràng chú ngữ, mặt thuẫn lập tức phóng
đại lên hơn mười lần, chắn trước ngôi mộ, phù văn đen bên trên hiện ra
rõ nét, chuyển động liên tục.
Một âm thanh trầm đục vang lên!
Lam sắc băng diễm lao vào tấm thuẫn, vang lên một tiếng 'Xoẹt', mặt
thuẫn được phủ bởi băng diễm lập tức kết thành một màn sương lạnh, mau
chóng lan ra, trong nháy mắt đã bao trùm quá nửa mặt thuẫn, đồng thời
những phù văn đen bên trên cũng chuyển động chậm lại, liên hệ với tinh
thần Liễu Tung Dương yếu đi nhiều. Liễu Tung Dương biến sắc, bàn tay lập tức dán vào mặt sau thuẫn, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, pháp lực trong cơ
thể liền ào ào đổ vào trong tấm thuẫn. Hắc quang bên ngoài mặt thuẫn
liền sáng lên, từng tia sáng đen như có linh tính, bao phủ toàn bộ lam
sắc băng diễm, tốc độ lan tràn của lớp băng lập tức chậm lại trông thấy. Thế nhưng chưa chờ Liễu Tung Dương kịp thả lỏng, nơi đỉnh đầu lão chợt
tối sầm lại, đầu Giao Long màu lam kia đã bay tới, tung một Long trảo,
định đập xuống đầu Liễu Tung Dương, đồng thời bên trên Long trảo còn bắn ra năm tia sáng lam, những nơi chúng bay qua, không gian cũng ảm đạm
xuống.
Thấy vậy, trong mắt Liễu Tung Dương liền hiện ra nét do dự, thế nhưng
chỉ giây lát sau đã tràn đầy sắc lạnh lẽo, hay tay đánh ra từng đạo pháp quyết, bắn xuống tấm thuẫn, làm cho hắc quang trên thuẫn sáng rực lên.
"Bạo!" Liễu Tung Dương quát to một tiếng.
Tấm thuẫn lập tức rung chuyển, hắc quang tỏa ra càng chói mắt hơn, những phù văn màu đen bên trên di chuyển cực nhanh. Sau một tiếng nổ kinh
thiên động địa, nó lập tức nổ tung. Một quang cầu đen cực lớn liền xuất
hiện trên không trung, mau chóng khuếch tán ra xung quanh.
Cự trảo của Giao Long đứng gần đó chịu tác dụng của vụ nổ, lập tức biến
mất, sức ép của làn khói đen còn ném thân ảnh khổng lồ của nó bay ngược
lại, mãi một lúc lâu sau mới đứng vững được thân thể.
Tấm thuẫn này dường như là một kiện ma bảo khá tốt, nên khi Liễu Tung
Dương thúc giục tự bạo mới tạo thành uy lực lớn tới vậy. Mà ngay lúc tự
bạo, lão đã nhanh chóng né đi, không chịu chút ảnh hưởng nào cả. Có điều kỳ lạ là ngôi mộ này nằm ngay gần vụ nổ, vậy mà hầu như không bị ảnh
hưởng chút nào cả. Màn sóng chấn động vừa chạm vào ngôi mộ, một tia sáng đen lóe lên rồi lập tức bị bắn ngược trở lại. Liễu Tung Dương thấy cảnh này thì trên gương mặt liền hiện vẻ vui mừng.
Quanh thân Hoàng Phủ Ngọc Phách được một màn hào quang màu lam bao phủ,
nhưng cũng đẩy lùi lại chừng mười trượng mới tạm ổn định thân hình. Tiếp đó nàng quát khẽ một tiếng, mấy đạo pháp quyết liền bắn ra, bay vào đầu Giao Long kia, lại từ từ ngưng tụ thành một cự trảo. Giao Long màu lam
gầm lên một tiếng long ngâm, lại tiếp tục đánh tới Liễu Tung Dương.
Bí thuật hóa hình của phi kiếm này tuy uy lực không nhỏ, thế nhưng lại
cực kỳ tiêu hao pháp lực, ở nơi áp chế tu vi này nàng không thể chèo
chống quá lâu được.
Liễu Tung Dương lại không sợ hãi chút nào, thân hình chỉ nhoáng lên một
cái, lão đã phi độn ra xa, đồng thời giơ tay, bốn năm tia sáng liền bắn
ra, mang theo vô số tàn ảnh, bắn về hướng Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy vậy, lập tức biến đổi pháp quyết trong tay,
Giao Long màu lam liền há miệng, hai mắt ánh lên nét hung ác, miệng lại
phun ra vô số tia hàn khí màu lam. Mấy tia sáng đen kia vừa bị hàn khí
bao phủ thì lập tức đông cứng lại, hiện ra hình ảnh mấy chiếc phi đao
dài mảnh.
"Hàn khí này thật lợi hại! Ma Thiên tiền bối, người có biết tên của loại hàn khí này không?" Từ đầu tới giờ, Liễu Minh đã mấy lần nhìn thấy
Hoàng Phủ Ngọc Phách dùng loại hàn khí này, uy lực của nó cực kỳ to lớn, hơn xa những loại mà hắn từng gặp lúc trước, điều này làm hắn cảm thấy
có phần tò mò.
"Đây là Càn Ly Hàn Diễm của trưởng lão Hoàng Phủ gia, nghe nói là một
loại hàn khí được truyền thừa từ thời Thượng cổ, thế nên uy lực đương
nhiên sẽ không bình thường." Ma Thiên thản nhiên nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, bên cạnh hắn, adm thấy Liễu gia và Hoàng Phủ thế gia có xung đột thì cảm thấy vui vẻ. Tới lúc này, y thấy trận
chiến giữa các đại năng Thông Huyền thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mấy đại năng Thông Huyền này không hổ là những người có thực lực mạnh
nhất trong các gia tộc cao cấp tại đại lục Vạn Ma, pháp lực thâm hậu,
bảo vật thần kỳ, đều hơn xa y. Mặc dù Bát Hoang Phạm Ma Công của y uy
lực không nhỏ, thế nhưng nếu giao thủ với bất kỳ ai trong số mấy người
kia thì chỉ sợ vẫn không thể thắng nổi. Nghĩ đến đây, Âu Dương Minh
không khỏi khâm phục liếc sang Liễu Minh. Khi trước Liễu Minh có thể
vượt cấp chém giết Cao Hách Yểm, một đại năng Thông Huyền, không đơn
giản dựa vào vận khí như thế, làm cho y cực kỳ bội phục.
Sau khi Hoàng Phủ Ngọc Phách làm đông cứng mấy ngọn phi đao của Liễu
Tung Dương, nàng chỉ nhíu mày lại một cái, cũng không tiếp tục đuổi theo lão nữa mà dừng lại nơi cạnh nấm mồ thấp bé gần đó. Vừa rồi Liễu Tung
Dương trăm phương ngàn kế tấn công nàng, hình như cũng vì nấm mồ này,
vậy nên trong đó tất có điều gì kỳ quặc.
Nghĩ tới đây, nàng liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, Giao Long
màu lam liền cúi xuống, hé miệng, phun ra một đóa băng diễm khác, bay về hướng ngôi mộ. Tiếp đó, nàng lại bắn một đoàn tinh khí lên trên đầu
Giao Long. Giao Long liền gầm lên một tiếng, đôi mắt ánh lên hai đóa
băng diễm lam sắc, những đóa băng diễm phun ra càng lớn hơn vài phần.
Đúng lúc này, chợt dị biến nổi lên!
Mặt đất chợt rung chuyển mạnh rồi nứt ra một khe hở cực lớn, bắt đầu từ
phía nấm mồ lan ra. Tiếp đó, một tiếng gầm trầm thấp từ dưới mặt đất
liền truyền ra.
Thanh âm sâu thẳm như truyền ra từ cõi Cửu U, lọt vào tai mọi người xung quanh, kể từ Hoàng Phủ Ngọc Phách hay Hoàng Phủ Khôi Triệu, kể cả hai
thế
gia Long gia và Khổng Tường gia ở khá xa ai nấy đều biến sắc. Chẳng
biết tại sao, khi nghe âm thanh này, mọi người đều rùng mình, sắc mặt
đại biến, dừng tay, lập tức lùi về sau.
Liễu Tung Dương thấy cảnh này thì cực kỳ vui vẻ, dừng lại thân hình.
Phốc!
Mặt đất lại kịch liệt rung chuyển, bên trên khe hở chợt phun ra một cỗ
sương mù vàng nhạt, đồng thời một bàn tay cực lớn phủ đầy lân giáp vàng
kim từ từ đưa ra, chợt tóm chặt lấy đóa băng diễm màu lam đang bay
xuống. Sau một tiếng giòn vang, đóa băng diễm liền bị bóp vỡ, hóa thành
những tia sáng nhỏ rơi xuống.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngọc Phách đã khôi phục bình thường, thấy cảnh này,
không những không sợ mà còn tỏ ra vô cùng vui mừng, miệng nói lẩm bẩm,
trên gương mặt lại nổi lên một màn sương màu lam, phất tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Những tia băng diễm bay trên không lập tức bắn ngược lại, hóa thành một
đóa hoa băng lớn cỡ bàn tay, xoay tròn trên không rồi bao phủ toàn bộ
bàn tay cực lớn kia.
Tạch tạch tạch!
Bàn tay màu vàng kim lập tức bị một tầng băng tinh màu lam đông cứng
lại, không những thế, tầng băng này còn đang lan xuống bên dưới với tốc
độ chóng mặt. Trong nháy mắt, phạm vi mấy trăm trượng quanh đó đã chìm
trong một sắc lam lạnh lẽo, rung chuyển dưới mặt đấy cũng dừng lại, hình như đã bị băng tinh đông cứng lại rồi.
Lúc này, lam quang trên mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng từ từ tản đi, sắc
mặt nàng tái nhợt, vừa rồi thúc giục bí thuật kia đã tiêu hao khá nhiều
pháp lực của nàng. Thế nhưng kết quả đạt được vẫn làm nàng cảm thấy vui
vẻ.
Núp ở phía xa Liễu Minh thấy những biến cố vừa xảy ra thì sắc mặt đại biến.
"Thì ra là thế. . . Không thể tưởng được Liễu gia lại có chuẩn bị như vậy. . ." Trong cơ thể Liễu Minh, Ma Thiên lẩm bẩm nói.
"Ma Thiên tiền bối, người có biết cánh tay màu vàng kim kia là gì không?" Liễu Minh cả kinh, vội vàng hỏi thăm Ma Thiên.
"Là vật gì thì lát nữa ngươi sẽ thấy. Không nói điều này nữa, bây giờ
ngươi hãy rời đi xa một chút, bí thuật đồ đằng của ngươi tuy rằng huyền
diệu, nhưng sợ rằng cũng sẽ bị vật kia nhìn thấy." Ma Thiên nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy cả kinh, không nói hai lời lập tức kéo adm, im lặng
bay ra xa, mãi tới khi được vài trăm trượng mới ngừng lại.
ldt nhìn bàn tay cực lớn bị băng tinh đông cứng trên đất, chẳng lo lắng
chút nào, hơn nữa, bên môi còn hiện ra một tia cười lạnh.
Lúc này, tranh đấu đã ngừng lại, ba tu sĩ Thiên Tượng của Liễu gia bay
tới, đứng ngay sau lưng Liễu Tung Dương. Liễu Tung Dương đảo mắt, chỉ
thấy cách đó không xa, bốn đầu Ma Thi vẫn đang vây công Hoàng Phủ Khôi
Triệu.
Mặc dù Hoàng Phủ Khôi Triệu có chút thương tích trong người, lại lấy một địch bốn, thế nhưng do bốn đầu Ma Thi này thân hình khổng lồ, nên động
tác cũng chậm hơn, cố gắng tới đâu cũng không thể làm bị thương đối
phương.
Liễu Tung Dương nhướng mày, miệng lầm bầm mấy câu chú ngữ, đồng thời
phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, bốn đầu Ma Thi liền dừng công kích, bay về bên cạnh lão.
Hoàng Phủ Khôi Triệu nhẹ nhàng thở ra, thân hình nhoáng một cái, cũng bay về cạnh Hoàng Phủ Ngọc Phách, đang định nói chuyện.
Nhưng đúng lúc này, chợt dưới mặt đất truyền tới một tiếng gầm nhẹ, mang theo chút phẫn nộ, từ mặt đất lại hiện ra một màn hào quang vàng kim
chói mắt.
Băng tinh trên đất liền hiện ra vô số vết rạn, rồi mau chóng nứt ra, đóa băng diễm phủ bàn tay màu vàng kim liền vỡ vụn ra. Bàn tay kia được
giải thoát liền chống xuống đất, sau một tiếng ù ù, một đầu Ma Thi vàng
kim liền chậm rãi bò ra khỏi khe nứt.
Đầu Ma Thi vàng kim này còn nhỏ hơn đám Cổ Ma Thi trong nghĩa trang
không ít, cao hơn mười trượng, da bên ngoài lấp lánh ánh vàng kim, còn
hiện ra không ít Linh văn vàng kim chói mắt. Hơn nữa đầu Ma Thi này còn
không có chút dấu vết nào của sự hư thối cả, ngũ quan sạch sẽ, nhìn
không khác lắm với một Ma Nhân bình thường.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng liền lan ra, làm cho những kẻ gần đó biến sắc.
Sắc mặt Liễu Minh cũng kịch biến, tuy rằng hắn trốn được ra xa, thế
nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng khí tức đáng sợ của đầu Ma Thi này,
dường như đã vượt qua cảnh giới Thông Huyền, có vẻ ngang với đầu Mãng Cổ Ma Xà mà hắn gặp lúc trước.
Ma Thi chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi đồng tử màu vàng nhạt trong suốt, không có chút nào đục cả.