Ma Thiên Ký

Liễu Diệu


trước sau

"Cháu đời thứ sáu mươi bốn vương triều Sóc Phong, Liễu Tung Dương bái kiến Diệu tiên tổ!" Đúng lúc này, Liễu Tung Dương dẫn theo ba tên Thiên Tượng Cảnh trong tộc tới trước người Ma thi màu vàng, lớn tiếng nói.

Thấy hành động này của lão, mọi người ở đây lập tức biến sắc. Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách và Hoàng Phủ Khôi Triệu cũng cực kỳ khó coi, gương mặt bốn tên Thiên Tượng cảnh sau lưng họ cũng tái nhợt đi. Bên kia, sắc mặt mấy người Long gia cũng biến đổi, thế nhưng khi thiếu phụ áo vàng khẽ truyền âm mấy câu thì bốn tên Thiên Tượng trong tộc liền im lặng bay tới, đứng ở cạnh nàng. Với tư cách là đồng minh của Liễu gia, sắc mặt mọi người của gia tộc Khổng Tường cũng trầm xuống, dường như hoàn toàn ngoài ý muốn với hành động này của Liễu Tung Dương.

Ở phía xa, Liễu Minh và Âu Dương Minh thấy cảnh này cũng giật mình.

"Liễu gia này quả không đơn giản, không ngờ lại có một vị tổ tiên an nghỉ trong Ma Uyên, trở thành một cỗ Ma Thi."

Âu Dương Minh thì thào lẩm bẩm.

"Xem ra gia tộc Hoàng Phủ có phiền toái đây." Ánh mắt Liễu Minh chớp lên, miệng nói.

Lúc này, Triệu Thiên Dĩnh đang ở trong Sơn Hà Châu nên không rõ chuyện xảy ra, mà Liễu Minh cũng không có ý báo lại cho nàng biết. Bởi không may nàng gây ra chuyện gì đó, làm cho Ma Thi màu vàng kia để ý, vậy thì cực kỳ nguy hiểm.

"Diệu tiên tổ. . . Liễu Diệu. . ." Nhưng vào lúc này, thanh âm Ma Thiên chợt vang lên bên tai Liễu Minh.

"Tiền bối, bộ Ma Thi màu vàng này không lẽ thực sự là tổ tiên của Liễu gia, người biết người này ư?" Liễu Minh cũng tâm niệm hỏi thăm, đồng thời thúc giục pháp lực trong cơ thể, toàn lực vận dụng đồ đằng, thu liễm khí tức.

"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Liễu Diệu, y chính là một đại năng Thông Huyền của vương triều Sóc Phong, nghe nói tu vi đã tới cảnh giới Thông Huyền đỉnh phong rồi. Mà nghe đồn người này mất tích trong Ma Uyên, không ngờ y lại ngủ say ở nơi này." Ma Thiên thản nhiên nói.

Liễu Minh nghe lời này, sắc mặt lại biến đổi.

Đầu Ma Thi này khi còn sống đã có tu vi Thông Huyền đỉnh phong, lại ngủ say thêm không biết bao nhiêu vạn năm, ai biết giờ đã tới trình độ nào chứ, không lẽ đã tới cấp Vĩnh Sinh hay sao?

Ma Thi mặt vàng không thèm để ý tới Liễu Tung Dương, nó cử động thân thể một chút như thư giãn gân cốt, trong cơ thể liền vang lên những âm thanh cót két làm cho người ta tê dại, sau đó mới liếc mắt nhìn về đám người Liễu Tung Dương.

"Ồ, các ngươi là tiểu bối trong tộc, chính là các ngươi làm bổn tọa thức tỉnh sao?" Ma Thi mở miệng nói, thanh âm như sấm rền. Giọng nói này vừa vang lên, không gian xung quanh cũng chấn động.

Hoàng Phủ Ngọc Phách và Hoàng Phủ Khôi Triệu liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nội tâm đều cùng có ý lui bước. Tuy rằng lần tới Ma Uyên này bọn họ đã thất bại, thế nhưng đối mặt với địch nhân không thể chiến thắng nổi thì cũng không nên đâm đầu đi chịu chết. Trong lòng hai người đều hiểu, lúc này hành động thiếu suy nghĩ không phải là cử chỉ sáng suốt chút nào. Tiếp đó, ý niệm trong đầu bọn họ đều xoay chuyển liên tục, hòng tìm được kế sách thích hợp.

"Đúng vậy, chúng ta vốn không nên quấy rầy tổ tiên tĩnh tu, có điều giờ đã tới thời khắc mấu chốt của vương triều Sóc Phong, chúng ta cần có được pháp bảo kính Hồn Thiên trong tháp Ma Uyên mới có thể chấn hưng lại gia tộc. Lúc này chúng ta đang bị địch nhân đuổi giết, kính xin tổ tiên giúp chúng ta một tay." Liễu Tung Dương cung kính nói.

Ma Thi nghe nói chuyện đó, hào quang trong đôi mắt cực lớn của nó liền loé lên, đồng thời quay đầu nhìn ra xung quanh, ngưng mắt lại nơi đoàn người gia tộc Hoàng Phủ. Đám người gia tộc Hoàng Phủ thấy vậy thì chợt cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt cũng biến đổi.

"Tiểu cô nương, vừa rồi chính là ngươi ra tay công kích bổn tọa phải không?" Ánh mắt Ma Thi không có chút hảo ý đảo qua người Hoàng Phủ Ngọc Phách, miệng lạnh nhạt nói.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, cánh tay ngọc vung lên, đầu Giao Long màu lam liền loé lên ánh hào quang, bay cực nhanh về hướng Ma Thi, chỉ nháy mắt đã tới gần người nó.

Một khắc sau, Giao Long gầm lên một tiếng, một cái Long trảo cực lớn liền xuất hiện nơi đỉnh đầu Ma Thi, mạnh mẽ đập xuống. Bên trên Long trảo còn tỏa ra một tầng Băng diễm màu lam nhạt, mang theo hàn khí lạnh thấu xương.

Thấy cảnh này, Ma Thi khẽ cười nhạo một tiếng khinh miệt, thân thể vẫn không động, nơi sau đầu chợt bay ra một vầng sáng vàng kim, ngưng tụ thành một lĩnh vực màu vàng.

Lĩnh vực mau chóng lan rộng ra, bao phủ toàn bộ đầu Giao Long và cả đám người gia tộc Hoàng Phủ vào trong.

Đám người Hoàng Phủ Ngọc Phách chỉ cảm thấy trước mắt loé lên ánh kim quang, rồi cảnh sắc xung quanh liền biến đổi, không còn ở cạnh cây đại thụ Hãn Mặc nữa, hơn nữa bóng dáng Ma Thi cũng biến mất, bọn họ đang đứng trong một dãy núi màu vàng.

Từng ngọn núi thẳng tắp giống như từng mũi kiếm của những chuôi kiếm vô cùng lớn, liên miên kéo dài về phía xa xa, không biết có xa lắm không.

"Đây là nơi nào? Động Thiên Pháp Bảo? Không đúng, là Lĩnh Vực chi lực!" Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu kịch biến, cao giọng quát lớn.

"Không có khả năng, Lĩnh Vực chi lực nơi này đã có thể tạo ra một thế giới chính thức có chứa pháp tắc chi lực, tồn tại Thông Huyền tuyệt không thể nào làm ra tình trạng này!" Hoàng Phủ Ngọc Phách tự nhiên cũng phát hiện ra, thần tình trên mặt cũng đột nhiên biến đổi, lập tức không thể tin mà lạnh lùng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hai người đều là Ma Nhân Thông Huyền, tự nhiên là phải nắm giữ tối thiểu một loại Thiên Địa Pháp Tắc chi lực, cũng hiểu biết một ít huyền bí của Lĩnh Vực, chính là bởi vì thế bọn họ mới có thể chân chính lý giải cách biệt thực lực giữa họ và Ma Thi màu vàng kia.

Thân thể lâm vào bên trong Lĩnh vực nguyên vẹn như vậy mà lại còn mạnh mẽ, bọn hắn muốn thoát khốn trong thời gian ngắn là điều không thể nào.

Còn bốn tộc nhân Thiên Tượng cảnh thì như lâm đại địch, có chút luống cuống chân tay.

Mà vào lúc này, "Oanh" một tiếng thật lớn vang lên!

Trên mặt đất đột ngột có một ngọn núi cực lớn mọc lên, giống như một thanh cự kiếm sắc bén trực tiếp đâm thẳng về phía Giao Long màu lam ở giữa không trung.

Hoàng Phủ Ngọc Phách biến sắc, tâm niệm xoay động vội vàng điều động Giao Long màu lam tránh thoát đi.

Nhưng nào biết được ngọn núi cực lớn một kích không trúng lập tức "Phốc" một tiếng biến thành một thanh cự kiếm màu vàng to chừng một trăm trượng hung hăng chém thẳng về chỗ Giao Long.

Oanh oanh oanh!

Mà ở phía dưới đồng thời có mấy chục ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất nhao nhao mà biến thành từng chuôi cự kiếm màu vàng giống như là gió táp mưa rào xuyên thẳng về phía Giao Long.

Hoàng Phủ Ngọc Phách biến sắc, pháp quyết biến đổi liên tục, Giao Lam màu lam tránh trái né phải đáng tiếc do hình thể nó quá mức khổng lồ nên rất nhanh đã bị vô
số cực kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Giao long phát ra một tiếng gào thét, cự kiếm màu vàng đâm trúng thân thể thì xoay chuyển một cái, thân thể Giao Long lập tức bị chém thành vô số đoạn tròn, hóa thành từng điểm tinh mang tiêu tán giữa không trung.

Giao Long màu lam bị đánh tan, cự kiếm màu lam nguyên bản quay tít một vòng lần nữa biến thành mười mấy chuôi phi kiếm màu lam.

Chỉ là hào quang của những phi kiếm màu lam này cũng đã ảm đạm đi không ít, hiển nhiên linh tính đã bị hao tổn khá lớn.

Hoàng Phủ Ngọc Phách phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng xám vô cùng, đành phải ở một khắc cuối cùng phất tay triệu hồi những chuôi phi kiếm màu lam kia.

Xùy xùy xùy!

Nhưng mà những tiếng xé gió dữ dội theo sát tới, mười mấy thanh cự kiếm màu vàng sau khi chém chết Giao Long thì ngưng tụ lại ở giữa không trung, lập tức tiếng xé gió trở nên mãnh liệt, kim quang đầy trời phô thiên cái địa bắn thẳng về phía mấy người Hoàng Phủ thế gia.

Hai người Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng Hoàng Phủ Khôi Triệu biến sắc, trong miệng nói lẩm bẩm, tử quang trên người phóng lớn.

Tay trắng nõn nà của Hoàng Phủ Ngọc Phách đột nhiên vung lên tế ra một mặt đại phiên màu tím bộc phát ra vô số đạo tinh quang màu tím rồi hợp thành một mảnh màn ánh sáng màu tím bao bọc đoàn người Hoàng Phủ thế gia lại.

Hoàng Phủ Khôi Triệu thì mãnh liệt cắn răng một cái, lật tay lấy ra một quả đan dược huyết sắc sau đó nuốt vào, miệng nhanh chóng nói lẩm bẩm, trên người nổi lên luồng lớn hào quang huyết sắc ngưng tụ thành từng đạo lụa mỏng màu huyết hồng, trực tiếp ngưng tụ thành một màn sáng huyết sắc phòng ngự ở bên ngoài màn sáng màu tím của Hoàng Phủ Ngọc Phách, vậy mà lại bày ra một tầng phòng ngự nữa.

Trong khi hai người làm những thứ này thì cự kiếm màu vàng đã bay vụt tới hung hăng oanh kích lên trên màn sáng huyết sắc được Hoàng Phủ Khôi Triệu tạo ra.

Mấy chục thanh cự kiếm màu vàng luân phiên chém lên màn sáng huyết sắc, sau một hồi tiếng nổ cực lớn vang lên liên miên không dứt chỉ thấy màn sáng huyết sắc kịch liệt run rẩy rồi rất nhanh xuất hiện từng đạo khe hở lập tức ầm ầm tan vỡ ra.

Từ đầu đến cuối không tới thời gian một hơi!

Sắc mặt Hoàng Phủ Khôi Triệu trắng nhợt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên thân nhanh chóng trở nên uể oải.

Vốn là trên người hắn vẫn có vết thương cũ chưa lành, hôm nay lại liên tục kịch đấu rút cuộc đã dẫn phát thương thế.

"Khôi Triệu Trưởng lão!" Hoàng Phủ Ngọc Phách kinh hô lên, phất tay phát ra một luồng tử quang nâng lấy thân thể Hoàng Phủ Khôi Triệu.

Sau khi tầng hào quang huyết sắc thứ nhất tiêu tán, mấy chục khẩu cự kiếm màu vàng lập tức thuận thế chém lên trên tầng phòng ngự thứ hai do phiên lớn màu tím hình thành.

Từng đạo kiếm ảnh cực lớn nổi lên từng vòng kiếm hoa oanh kích lên trên tinh quang màu tím khiến cho tinh quang màu tím run rẩy kịch liệt, theo mắt thường có thể thấy được tốc độ đang nhanh chóng phai nhạt dần.

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách đại biến, hai tay nàng bấm niệm pháp quyết loạn cả mắt, lòng bàn tay phun ra hai luồng tử quang truyền vào trong đại phiên màu tím.

Bốn gã tộc nhân Thiên Tượng của Hoàng Phủ thế gia cũng điên cuồng liều mạng rót pháp lực vào trong đại phiên, tận lực tạo ra một đạo phòng ngự vững chắc cuối cùng.

Màn sáng màu tím lập tức nổi lên hào quang, ngược lại là đã vững chắc hơn vài phần.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vừa nãy Ma bảo bổn mạng của Hoàng Phủ Ngọc Phách bị hao tổn, nàng cũng là bị thương không nhẹ nên vận chuyển pháp lực đã có chút trì trệ.

Vì vậy chỉ giữ vững được một hai cái hô hấp, hào quang trên đại phiên màu tím rất nhanh lại trở thành ảm đạm.

Nhưng ngay lúc sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách biến xanh đã sắp chống đỡ không nổi thì hào quang Lĩnh vực màu vàng lại thu vào ầm ầm mà tiêu tán.

Cảnh sắc xung quanh biến đổi, đoàn người Hoàng Phủ thế gia lại trở về bên cạnh Hãn Mặc đại thụ trong nội uyên.

Nét mặt Ma Thi kim sắc hơi đổi, kim quang trên người hỗi loạn một hồi, vòng sáng màu vàng sau đầu cũng lóe lên bị thu lại.

Kịch biến liên tiếp phát sinh trên người đoàn người Hoàng Phủ thế gia, những người chứng kiến ở bên cạnh thì chỉ nhìn ra là Ma Thi kim sắc xuất ra một vòng sáng màu vàng ở sau đầu bao phủ lên mấy người Hoàng Phủ thế gia.

Nhưng chỉ một lát sau đó, Lĩnh Vực đã ầm ầm tiêu tán, đoàn người Hoàng Phủ thế gia ai nấy đều chịu trọng thương lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

"Cái Lĩnh Vực chi lực này thật có chút lợi hại!" Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, miệng thì thào lẩm bẩm.

"Đây mới là Lĩnh Vực chân chính ẩn chứa pháp tắc chi lực! Xem ra Ma Thi kim sắc này đã một chân bước vào cảnh giới Vĩnh Sinh rồi, nhưng mà Lĩnh Vực kia dường như có chút không ổn định nếu không mấy người kia cũng sẽ không thể thoát khốn mà ra rồi." Ma Thiên nói vậy, ngữ khí có chút hoảng sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện