Mãi một lúc lâu sau, những chấn động trong đại điện mới từ từ lắng xuống,
ba đầu ma vật kia cũng không đuổi theo nữa. Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút nghi hoặc, đúng lúc này, một bóng đen từ đằng xa bay tới, dừng lại bên cạnh Liễu Minh, hiện ra thân ảnh của Âu Dương Minh.
"Liễu đạo hữu, ngươi đã phát hiện ra cửa vào tầng thứ tư chưa?" Âu Dương Minh vừa hiện ra, đã không kìm được mở miệng hỏi.
Liễu Minh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về hướng cửa vào đại điện bên dưới.
Âu Dương Minh nhìn theo, thấy vậy thì không khỏi vui mừng.
Nhưng cũng lúc này, cách đó không xa, một đạo độn quang màu tím khác lại bay tới, chính là Triệu Thiên Dĩnh, cô gái này vừa thấy tín hiệu của
Liễu Minh thì lập tức phi độn qua.
"Liễu huynh, nhìn bộ dáng này của ngươi, không lẽ đã gặp thủ vệ Ma Thi
bên trong sao?" Triệu Thiên Dĩnh nhìn Sơn Hà Châu bên cạnh Liễu Minh một cái, đôi mắt đẹp loé lên, cất tiếng hỏi.
"Đúng vậy, bên trong có một đầu Ma Thi màu lục và hai đầu Khô Lâu màu
lục trông giữ, sau lưng chúng là vô số xúc tu, nhìn khí tức thì có vẻ
còn lợi hại hơn hai đầu Ma Thi chúng ta gặp ở tầng thứ nhất nhiều." Liễu Minh nói, giọng đầy nghiêm trọng.
"Thật sao?" Âu Dương Minh nghe vậy thì biến sắc, vội vàng hỏi lại.
"Âu Dương đạo hữu đừng nóng vội, cũng may ba đầu ma vật này có vẻ giống
với hai đầu Ma Thi kia, chúng không thể rời khỏi đại sảnh được. Vậy nên
để đạt được mục đích thì chúng ta hãy nghĩ một kế sách vẹn toàn đã."
Liễu Minh từ từ nói.
"Không biết Liễu đạo hữu có kế hoạch gì chưa?" Trong lúc nhất thời Âu
Dương Minh cũng không nghĩ ra cách nào, đành đưa mắt nhìn sang Liễu
Minh.
Liễu Minh nhìn lại, thấy đôi mắt dễ thương của Triệu Thiên Dĩnh đang loé lên ánh tinh quang, hình như đã có chủ ý, lập tức mở miệng hỏi:
"Phải chăng Triệu cô nương đã có thượng sách?"
"Thượng sách thì không dám nói, nhưng tiểu nữ tử có một kiện dị bảo, có
lẽ lúc này sẽ có tác dụng." Triệu Thiên Dĩnh hơi trầm ngâm một lát mới
mở miệng nói.
Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình rồi vui vẻ nói: "Bảo vật nào vậy? Kính xin Triệu cô nương chỉ rõ."
Triệu Thiên Dĩnh khẽ gật đầu, vẫy nhẹ vào hư không, sau một ánh chớp
đen, không trung liền hiện ra chừng mười cái khuyên tròn màu đen lớn cỡ
bàn tay.
Những khuyên tròn này tản ra ánh sáng màu đen, kèm theo âm thanh vù vù khe khẽ.
"Đây là. . . Cấm Ma Hoàn! Lại còn tới mười hai chiếc!" Liễu Minh biến sắc, thốt ra.
Mười hai chiếc khuyên tròn trong tay Triệu Thiên Dĩnh nhìn giống hệt với ba cái Cấm Ma Hoàn của Liễu Minh, thế nhưng ánh sáng đen mà chúng tản
ra nhìn còn đậm hơn Cấm Ma Hoàn của hắn nhiều.
Ánh mắt Âu Dương Minh cũng nhìn vào mấy cái khuyên tròn này, hơi hơi kinh ngạc.
"Liễu đạo hữu biết rõ về Cấm Ma Hoàn ư?" Gương mặt Triệu Thiên Dĩnh có chút kinh ngạc nói.
"Trước kia Hàn mỗ từng may mắn thấy qua bảo vật này, nhưng cũng chỉ có
ba miếng mà thôi. Đạo hữu lại có tới mười hai miếng nên ta cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng ta cũng không biết nhiều về bảo vật này, kính xin riệu cô
nương chỉ điểm một hai." Liễu Minh thu lại nét kinh hãi, cười nói.
"Chỉ bảo thì không dám nói, tiểu nữ tử cũng chỉ thấy qua trong thư khố
gia tộc Hoàng Phủ ghi lại mà thôi. Nghe nói bảo vật này là một loại Cổ
Ma bảo được truyền từ thời thượng cổ tới nay, tối đa có tới ba mươi sáu
miếng, có thể bố trí một loại đại trận cấm ma, trong truyền thuyết, trận pháp này có thể vây khốn chết một tồn tại Thông Huyền của Cổ Ma tộc."
Triệu Thiên Dĩnh cười nhẹ một tiếng nói.
"Tại hạ đã từng chứng kiến uy năng của Cấm Ma Hoàn, nó có tác dụng khắc
chế rất lớn với Ma tộc, nên xem ra Triệu cô nương định dùng mười hai
miếng Cấm Ma Hoàn này để đối phó ba đầu ma vật kia sao?" Liễu Minh hơi
trầm ngâm, mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, sử dụng Cấm Ma Hoàn này cực kỳ linh hoạt. Mặc dù ta chỉ có
mười hai miếng, không thể bố trí được đại trận Cấm Ma, nhưng cũng có thể dùng theo nhóm được, uy lực cũng đủ để vây khốn ba đầu ma vật kia một
thời gian đủ để chúng ta tiến vào tầng thứ tư rồi." Triệu Thiên Dĩnh
nghĩ một lát rồi nói.
Liễu Minh sờ sờ cằm, gương mặt hiện lên nét do dự. Nhưng một lát sau, hắn liền gật đầu.
Hiện giờ trong tay Triệu Thiên Dĩnh có mười hai miếng Cấm Ma Hoàn, hơn
nữa uy năng còn hơn Cấm Ma Hoàn của hắn, vậy nên chỉ cần sử dụng thích
hợp thì sẽ không có vấn đề gì cả.
"Nhưng ta cũng chỉ mới lấy được Cấm Ma Hoàn này thôi, còn cần thêm một chút thời gian luyện hóa mới được." Triệu Thiên Dĩnh nói.
"Không biết Triệu tiên tử cần bao nhiêu thời gian để luyện hóa mười hai
miếng Cấm Ma Hoàn này?" Một bên Âu Dương Minh vẫn trầm mặc mở miệng hỏi.
"Ta có bí thuật tế luyện đặc thù, có thể tạm thời khống chế số Cấm Ma
Hoàn này, nhưng cũng cần ít nhất là một ngày mới được." Triệu Thiên Dĩnh hơi trầm ngâm rồi trả lời.
"Như vậy chúng ta có đi sau đám người Liễu gia kia quá nhiều hay không?" Âu Dương Minh nhướng mày, có vẻ có chút không vui.
Ba người đã chậm hơn Liễu gia rất nhiều, hiện giờ Âu Dương Minh đang lo
lắng Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn sẽ bị đám người Liễu gia đi trước lấy mất.
"Ba đầu ma vật này cực kỳ lợi hại, nếu tấn công chính diện thì phần
thắng của chúng ta không lớn, hơn nữa còn dễ dàng suy giảm nguyên khí.
Hiện giờ gấp cũng chẳng có ích gì, chi bằng chúng ta cứ chờ một ngày
đi." Liễu Minh nhìn Âu Dương Minh một cái, nói.
Trong mắt Âu Dương Minh liền loé lên nét do dự, nhưng lát sau vẫn khẽ gật đầu.
Ba người lập tức đi tới một tòa lầu gần đó, Triệu Thiên Dĩnh chọn một
gian phòng khá yên tĩnh, bắt đầu bế quan, luyện hóa Cấm Ma Hoàn.
Âu Dương Minh cũng không ở lại, sau khi nói với Liễu Minh một tiếng thì
chuẩn bị tranh thủ thời gian tiếp tục thăm dò tầng thứ ba tháp Ma Uyên,
xem còn gì có thể thu hoạch được không. Vừa nói xong, y liền hóa thành
một bóng đen, bay về hướng xa.
Liễu Minh cũng tìm một gian phòng khác, tiện tay bày ra một cấm chế rồi
mới khoanh chân ngồi xuống, lật tay lấy ra chiếc chuông màu vàng kim
kia. Bảo vật này uy lực cực kỳ mạnh mẽ, tranh thủ thời gian này, hắn
cũng muốn luyện hóa thử. Tuy rằng hiện giờ còn chưa gặp phải kẻ địch nào khó giải quyết, nhưng sau này nếu muốn đoạt lấy Hồn Thiên Kính, người
khác không nói, nhưng nhất định sẽ phải đại chiến một trận với đám người Liễu gia kia, nên hiện giờ bằng mọi cách, hắn phải cố gắng nâng cao
thực lực.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn về chiếc chuông
vàng, gương mặt lộ ra nét do dự.
Ký ức khi rót pháp lực vào chiếc chuông này, nó liền ngân lên tiếng Phệ
Hồn Ma Âm như thế nào vẫn còn in đậm trong lòng hắn. Vậy nên chuyện
luyện hóa vật này quả là một nan đề.
"Chủ nhân." Đúng lúc này, trong đầu Liễu Minh lại vang lên tiếng của Phi Lâu.
"Sao vậy, Phi nhi?" Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, truyền âm hỏi.
"Chuyện vừa rồi ta đều thấy được. Chủ nhân, khi ta ở U Vương Chi Thương, Phi Tổ đã từng dạy ta một phương pháp tế luyện đặc thù, gọi là Cửu U Ký Thần Thuật, theo lời y nói, thì phương pháp này có thể tế luyện đa số
pháp bảo, có lẽ chủ nhân có thể thử một lần." Phi Lâu truyền âm nói.
"Lời ấy là thật ư? Vậy chúng ta thử một lần đi." Liễu Minh nghe vậy thì
vui vẻ phất tay lên hồ lô Hóa Âm bên hông, một đoàn khí đen liền bay ra, hóa thành một đồng tử áo lục.
Hắn vừa mới hỏi Hạt Nhi, thì biết giờ này Ma Thiên vẫn đang ngưng luyện
ma thân. Phi tổ là một đại năng Thông Huyền, vậy nên phương pháp tế
luyện của y chắc chắn là có chỗ độc đáo của nó, có lẽ sẽ dùng được. Liễu Minh phất tay đánh ra một khối ngọc giản trống, đưa cho Phi Lâu. Phi
Lâu há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu lục, bao trùm ngọc giản, bắt đầu ghi chép. Chỉ mấy hơi thở sau, nó đã khắc xong, liền đưa lại ngọc giản
cho Liễu Minh.
Liễu Minh cũng há miệng phun ra một luồng khí đen, bao phủ ngọc giản, nội dung trong đó liền hiện ra trong đầu hắn.
"Cái này. . ." Vừa đọc xong, thần sắc hắn khẽ đổi, gương mặt chợt lộ ra nét kinh ngạc.
Phương pháp tế luyện trên ngọc giản khá khác người, cũng không giống với luyện hóa thông thường là luyện từng tầng cấm chế để nắm giữ bảo vật,
mà là phân ra một đám lực lượng thần hồn trong biển Thần Hồn, sau đó lại thông qua việc dùng bí pháp, đánh vào trung tâm Pháp bảo để luyện hóa
bảo vật. Đây quả là môt phương pháp tế luyện kì diệu, có lẽ có thể dùng
để luyện hóa chiếc chuông kia.
Liễu Minh mau chóng mở mắt, gật đầu nói: "Quả thực là phương pháp kỳ diệu, có thể thử một lần."
"Nhưng mà chủ nhân, hiện giờ có một phiền toái, chúng ta đang ở trong
tháp Ma Uyên, lực lượng thần hồn bị trói buộc bên người, không tách ra
được." Phi Lâu nghe Liễu Minh tán thưởng, đồng thời thốt ra.
"Không sao, chúng ta đi vào trong không gian Sơn Hà Châu thi triển là được." Liễu Minh cười nhạt một tiếng, một tay khẽ vẫy.
Chỉ thấy ánh sáng vàng loé lên một cái, Liễu Minh và Phi Lâu đã xuất
hiện trong không gian Sơn Hà Châu. Liễu Minh vừa khoanh chân ngồi xuống, vừa cẩn thận đọc kỹ lại phương pháp tế luyện một lần rồi mới bắt đầu
thi triển pháp quyết. Hai mắt hắn nhắm lại, miệng niệm chú vài tiếng,
một tay bấm niệm pháp quyết, ngoài thân liền hiện ra một làn khói đen
đậm.
Tiếp đó hai tay Liễu Minh nắm chặt lại, miệng tiếp tục niệm chú ngữ, nơi mi tâm liền hiện ra một tia tinh quang. Một lát sau, hắn quát lớn một
tiếng, một đoàn tinh quang liền bắn ra, một lực lượng vô hình cũng lan
ra theo. Tia tinh quang kia xoay tít một vòng trên không trung, hóa
thành một vòng xoáy vô hình, từ từ xoay tròn. Liễu Minh bỗng nhiên mở to mắt, miệng nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ, đồng thời đảo tay, vòng
xoáy màu đen trên không trung liền bay xuống, bao phủ chiếc chuông vàng.
"Đinh linh. . ." Chiếc chuông vàng loé lên ánh hào quang nhàn nhạt, đồng thời ngân lên một tiếng thanh thúy.
Hô hấp của Liễu Minh cũng ngừng lại, đôi mắt khẩn trương nhìn về hướng chiếc chuông.
Thấy chiếc chuông vàng chỉ vang lên một tiếng rồi im lặng xuống, Liễu
Minh cũng thở dài một hơi, miệng tiếp tục niệm chú ngữ, tay vung lên,
những tia tinh quang màu đen lại chậm rãi sát nhập vào trong chiếc
chuông.
. . .
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã qua một ngày.
Lúc này, Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh đang đứng trước cửa phòng
Liễu Minh, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên chút dị sắc.
Thông qua bí thuật, Triệu Thiên Dĩnh đã luyện hóa xong mười hai miếng
Cấm Ma Hoàn, còn Liễu Minh vẫn ở trong phòng không ra, lại thiết hạ cấm
chế, do đó hai người cũng không muốn xông vào.
Khi gương mặt Âu Dương Minh đã hiện lên một tia nôn nóng, định nói
chuyện thì cánh cửa phòng Liễu Minh chợt 'két' một tiếng, Liễu Minh đã
đi ra.
"Thật có lỗi, hôm qua do tế luyện một pháp bảo nên tại hạ đã chậm trễ thời gian, thật sự có lỗi." Liễu Minh ôm quyền nói.
"Liễu đạo hữu quá lời rồi, chúng ta cũng vừa mới đi ra thôi." Triệu Thiên Dĩnh cười nói.
"Triệu cô nương đã luyện hóa thành công rồi sao?" Liễu Minh mở miệng hỏi.
"Đúng thế, thúc giục thời gian ngắn là không có vấn đề." riệu Thiên Dĩnh gật đầu nói.
"Vậy thì tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy bắt đầu đi." Sắc mặt Liễu Minh vui vẻ, nói.
Ba người lập tức bay ra lầu các, dừng lại nơi bức tường gần đại điện.