Một tay Liễu Minh khẽ phất, thấy nơi tay áo hiện lên mấy tia kim quang,
trong mắt liền lộ ra vẻ vui mừng. Trải qua một ngày tế luyện, về cơ bản, hắn đã luyện hóa được chiếc chuông vàng kim kia, cũng biết được tên gọi của nó, là Nhiếp Tâm Câu Hồn Linh. Năng lực của bảo vật này khá giống
với dự liệu lúc trước của hắn, đó là khả năng công kích thần hồn của
người khác, thế nhưng uy lực của nó còn mạnh hơn hắn nghĩ nhiều. Điều
càng khiến hắn mừng rỡ hơn là sau khi luyện hóa thành công bảo vật này,
Nhiếp Tâm Câu Hồn Linh sẽ không công kích lung tung mọi nơi nữa, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh mẽ thì có thể khống chế chiếc chuông này, làm nó
không ảnh hưởng tới bản thân nữa. Chuông này có tác dụng rất lớn trong
chiến đấu, có bảo vật này trong tay, dù có gặp phải đại năng Thông Huyền thì hắn cũng không phải không có khả năng đánh một trận.
"Đi thôi."
Liễu Minh thở ra một hơi, miệng thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, một màn thanh quang liền hiện ra, bao phủ thân hình cả ba người. Thân hình ba
người liền mờ đi, tuy không biết đồ đằng Xa Hoạn này có tác dụng với ba
đầu ma vật kia không, nhưng hắn cứ thi triển trước đã.
"Lát nữa ta và Triệu cô nương sẽ tấn công ba đầu ma vật kia, Âu Dương
đạo hữu, ngươi hãy tranh thủ lúc đó dùng chìa khóa Ma Uyên mở cửa vào
tầng thứ tư của tháp." Liễu Minh nói.
Chìa khóa trong tay hắn đã mất, do đó hiện giờ chỉ còn cách dựa vào chìa khóa trong tay Âu Dương Minh.
"Tốt." Âu Dương Minh không chút do dự nhẹ gật đầu.
Lúc này, ba người đã cất bước đi vào đại điện, mau chóng xuyên qua hành lang, tới đại sảnh phía trước.
Trong đại sảnh, một đầu Ma Thi và hai đầu Khô lâu màu xanh lá đang đi
tới đi lui. Đột nhiên, đầu Ma Thi lục sắc bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đám người Liễu Minh nơi cửa đại sảnh.
"Quả nhiên không có tác dụng..."
Liễu Minh thầm thở dài một tiếng, thanh quang bao phủ ba người liền tản
đi. Đúng lúc này, thân hình hắn chợt bắn ra, tấn công về hướng đầu Ma
Thi xanh biếc kia. Một Pháp Tướng màu đen khổng lồ liền hiện ra, hai ma
thủ đen thui của pháp tướng đập mạnh xuống đầu Ma Thi và một đầu Khô lâu gần đó. Thân hình Liễu Minh cực nhanh, thế công mãnh liệt, tiên hạ thủ
vi cường, làm ba đầu ma vật kia vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng chỉ một khắc sau, đầu ma thi xanh biếc kia đã kịp hoàn hồn, nó gầm nhẹ một tiếng, thanh Ma đao trong tay bổ mạnh về phía trước. Chỉ
thấy ánh đao lóe lên, một đạo đao ảnh xanh biếc dài chừng hai ba mươi
trượng bỗng hiện ra, chém xuống bàn tay của pháp tướng.
Sau hai tiếng 'bang bang' trầm đục, bàn tay pháp tướng liền tan rã, hóa
thành vô số hắc khí, bay ra xung quanh, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ đại điện. Tầm nhìn của đầu Ma Thi xanh biếc kia liền bị ngăn trở, nó khẽ quát một tiếng, hào quang màu lục trên người sáng rực lên rồi lập
tức ngưng tụ thành một lốc xoáy màu xanh lá cao hơn mười trượng, định
thổi tan hắc khí trong đại sảnh.
Đúng lúc này, từ trong đám khói đen, chợt bốn vòng tròn tỏa ra hào quang đen đột nhiên bắn ra, mau chóng xuất hiện trước người ma thi. Đầu ma
thi này đã có linh trí khá phát triển, không khác với ma nhân bình
thường chút nào. Vòng tròn đen vừa xuất hiện, thân hình của nó lập tức
run lên, dường như biết bốn vòng tròn này không tầm thường, có thể uy
hiếp tới nó.
Nó khẽ quát một tiếng, chân điểm nhẹ, chợt thân thể bắn ngược về sau,
đồng thời ma đao trong tay vung lên, lập tức hóa thành vô số đao ảnh
xanh biếc hình trăng lưỡi liềm, ập xuống bốn vòng tròn đen. Đúng lúc
này, hư không chợt lóe lên, một viên châu màu vàng đất liền hiện ra,
chắn trước đám đao ảnh, hóa thành một ngọn núi cao hơn mười trượng. Mấy
đạo đao ảnh ầm ầm chém xuống ngọn núi, hào quang xanh vàng đan xen vào
nhau, phát ra những tiếng nổ rung trời chuyển đất. Ngay sau đó, ngọn núi vàng chợt chấn động rồi bị đánh bật ra ngoài, thế nhưng đám đao ảnh kia cũng biến mất.
Một khắc sau, nơi hai tay hai chân Ma Thi chợt hiện lên mấy tia sáng
đen, từ đó liền hiện ra bốn vòng tròn đen. Mặt ngoài vòng tròn hiện ra
vô số phù văn đen sậm, chúng sáng rực lên, vòng tròn liền siết chặt lại, ghim sâu vào trong da thịt Ma Thi.
Ma Thi thấy vậy thì biến sắc, sau khi bốn vòng tròn đen khóa chặt tứ
chi, nó liền cảm thấy thi ma khí trên người bị hạn chế nhiều, kể cả khí
lực bản thân cũng từ từ tan đi.
Nhưng đúng lúc này, chợt mấy xúc tu gắn với lưng ma thi sáng lên, một
đạo hắc quang liền rót vào trong cơ thể nó. Sắc mặt Ma Thi liền chấn
động, hào quang xanh biếc trên người đột nhiên sáng lên, tứ chi bị khóa
phóng to ra, làm cho vòng tròn cũng căng ra theo. Tuy vậy, vòng tròn đen vẫn gắn chặt lấy tứ chi của nó, vậy nên nó vẫn chưa thoát khỏi được.
Chợt hai tiếng 'ngao ngao' buồn bực từ bên cạnh nó truyền tới, sau khi
hắc khí tan đi, nơi đó liền lộ ra thân ảnh hai đầu Khô Lâu còn lại. Thế
nhưng lúc này chúng cũng giống như Ma Thi, cũng bị bốn vòng tròn đen
khóa chặt lại, ngã xuống dưới đất.
Lúc này, hắc khí chợt quay ngược về, biến vào trong cơ thể Liễu Minh.
Bên cạnh hắn, sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh cực kỳ nghiêm túc, hào quang trên người sáng lên, miệng thì thầm những câu chú ngữ khó hiểu. Đã có Liễu
Minh hỗ trợ, vậy nên nàng chỉ cần dùng Cấm Ma Hoàn giam ba đầu ma vật
kia lại mà thôi.
Liễu Minh phất tay triệu hồi Sơn Hà Châu, nhìn xuống ba đầu ma vật đang
chật vật trên đất, trong mắt lóe lên ánh tinh quang. Không ngờ Cấm Ma
Hoàn của Triệu Thiên Dĩnh lại lợi hại tới vậy, có thể dễ dàng vây chết
ba đầu ma thi cực kỳ lợi hại.
Đúng lúc này, một thân ảnh chợt hiện ra nơi cánh cổng chính giữa, chính
là Âu Dương Minh. Y tung chiếc chìa khóa đen trong tay ra, rơi thẳng vào trên quang môn. Tiếp đó, hai tay y liền vung vẩy, chiếc chìa khóa kia
liền bắn ra một tia sáng đen, chiếu xuống một bình chướng hơi mờ gần đó.
Bình chướng chỉ lóe lên một cái
rồi biến mất.
Bên này, Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, thân hình khẽ động đã phi thân bay vào trước cánh cửa. Ngay khi Liễu Minh và Âu Dương Minh bay vào trong quang môn thì Triệu Thiên Dĩnh chợt quay
đầu, hay tay vung vẩy, đánh ra vài đạo pháp quyết. Đám Cấm Ma Hoàn giam
cầm ba đầu ma vật chợt sáng lên. Một khắc sau, chúng lại hóa thành mười
hai chiếc Cấm Ma Hoàn, bay về bên cạnh Triệu Thiên Dĩnh. Nàng vung nhẹ
tay, thu lấy mười hai chiếc Cấm Ma Hoàn rồi quay người, cũng bay vào
trong quang môn.
Sau khi đầu Ma Thi và hai đầu Khô Lâu thoát khốn thì lập tức nhảy dựng
lên, miệng gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả đại điện, mau chóng đuổi về hướng quang môn. Nhưng lúc này, bóng dáng ba người Liễu Minh đã biến mất.
. . .
Một lát sau, thân ảnh ba người Liễu Minh, Âu Dương Minh, Triệu Thiên Dĩnh đã xuất
hiện tại một khu rừng rậm đen kịt. Ba người nhìn sang xung quanh, khi
thấy đã thoát khỏi tầng thứ ba thì ai nấy cũng tỏ ra vui vẻ.
"Không ngờ chúng ta lại có thể đi qua tầng thứ ba dễ như vậy, quả nhiên
uy lực Cấm Ma Hoàn của Triệu cô nương không tầm thường chút nào." Âu
Dương Minh ha ha cười nói.
Y vốn đã chuẩn bị để khổ chiến với ba đầu ma vật kia, không ngờ lại có thể đi qua dễ dàng như vậy.
"May mắn không làm nhục mệnh, cũng may có Liễu huynh hỗ trợ đúng lúc,
nếu không ba đầu ma vật kia cũng không thể bị giam cầm dễ như vậy được." Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh có phần tái đi, dường như lúc trước việc đồng
thời sử dụng mười hai chiếc Cấm Ma Hoàn đã làm tiêu hao pháp lực không
ít, thế nhưng nàng vẫn cố cười đáp.
Liễu Minh nghe vậy chỉ khoát tay, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xung quanh.
Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh thấy vậy, cũng cẩn thận quan sát bốn
phía.
Chỉ thấy khắp nơi đều nằm trong khu rằng đen kịt này, bên trong có vô số cây cổ thụ đen thui, mỗi gốc lớn chừng vài chục trượng, không biết đã
trải qua bao nhiêu năm tháng nữa. Những cây cổ thụ này che khuất bầu
trời, nhưng hình như cũng không phải sinh trưởng lộn xộn, mà gốc cây nào cũng được sắp đặt cực kỳ chỉnh tề, tạo thành một khe hở nhỏ giữa các
cây với nhau, bóng cây lại âm u đen tối, lượn lờ những tia khói đen,
nhìn giống như một mê cung tự nhiên vậy.
"Đây là tầng thứ tư. . ." Liễu Minh nhíu mày, thì thào lẩm bẩm.
Sau khi Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh thấy rõ hoàn cảnh xung quanh thì sắc mặt cũng hơi đổi.
"Triệu cô nương, cô nương có biết gì về nơi này không?" Liễu Minh quay đầu nhìn về hướng Triệu Thiên Dĩnh hỏi.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy thì thần sắc có chút mờ mịt, khẽ lắc đầu.
"Hình như đây là một mê cung trong rừng, chi bằng trước hết chúng ta hãy bay lên trên xem sao, phía dưới bị cây cối che tầm mắt nên không thấy
gì đâu." Âu Dương Minh chau mày, lập tức thân hình khẽ động, bay vụt lên trên.
Thế nhưng vừa bay được mấy trượng, chợt sắc mặt y biến đổi. Lúc này, y
chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề vô cùng, như bị một lực lượng vô hình kéo xuống, sức hút mặt đất hình như cũng lớn hơn mấy lần. Y cắn chặt răng,
lại bay cao thêm một trượng, nhưng dường như lực hút càng lớn hơn nhiều.
"Sao vậy?" Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thân hình nhoáng lên một cái đã
bay đến bên người Âu Dương Minh, cũng cảm thấy y như đối phương.
Triệu Thiên Dĩnh quan sát phản ứng của hai người, cũng đoán được tình huống xảy ra.
"Xem ra đây là cấm chế tầng thứ tư tháp Ma Uyên, hình như là không cho
người ta bay lên không thì phải." Liễu Minh thay đổi mấy nơi, sau khi
thấy nơi nào cũng vậy thì khẽ thở dài nói.
Càng bay lên cao, lực hút càng nặng hơn, Âu Dương Minh và Triệu Thiên
Dĩnh cố sức lắm cũng chỉ bay được cao hai ba mươi trượng mà thôi, từ đó
trở lên không cách nào thêm được nữa. Liễu Minh đỡ hơn hai người một
chút, bay cao thêm được mười trượng nữa mà thôi. Mặc dù vậy, tầm mắt của họ cũng tăng lên rất nhiều. Hắn quan sát nơi xa, chỉ thấy cánh rừng này cực kỳ rộng lớn, hơn nữa còn được ẩn trong một màn sương đen, dùng thị
lực của hắn cũng thấy không rõ ràng. Liễu Minh thầm đoán, diện tích tầng này có lẽ không kém tầng thứ nhất, vậy nên ít nhất cũng lớn vài ngàn
dặm.
Quan sát xong xuôi, hắn mới đáp xuống đất, nói tình hình xung quanh cho hai người Triệu, Âu Dương một lần.
Hai người kia nghe vậy thì quay mặt nhìn nhau, xem ra tình hình hiện giờ có phần không ổn, không thể phi hành trên không, lại thân hãm mê cung,
không lẽ bọn họ còn phải dò dẫm từng bước một sao? Khu rừng lớn như vậy, ai biết cửa vào tầng sau sẽ ở nơi nào chứ?