"Xin
lỗi, nếu như sau này có thể hòa giải với Hoàng Phủ thế gia, ta... ta sẽ
về tìm ngươi." Liễu Minh chần chừ một chút, lẩm bẩm nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, đôi mắt đẹp có chút sáng ngời, lập tức lắc đầu cười khổ một cái.
Năm xưa Hoàng Phủ Thiên phản bội Hoàng Phủ thế gia, tuy rằng đối với
tình huống cụ thể trong đó nàng cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng tên
Hoàng Phủ Thiên lại thật sự bị ghi vào Thiên Sát Lệnh của gia tộc. Hễ là người bị ghi tên trên Thiên Sát Lệnh tất nhiên đã là tử địch của Hoàng
Phủ thế gia, chân trời góc biển, không chết không thôi. Quan hệ giữa
Liễu Minh và Ma Thiên không phải là nông cạn, làm sao có thể dễ dàng hòa giải với Hoàng Phủ thế gia như vậy.
"Mặt khác ta có chuyện muốn nhờ ngươi. . . Lần này ta giết Liễu Hồi
Phong, phá hủy kế hoạch triệu hoán Ma Thi của Liễu gia, coi như là lập
được một đại công cho Trung Ương vương triều, kính xin ngươi nhớ tới
chút công lao đó mà xin với phụ hoàng ngươi không nên động thủ với Thanh gia. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện của chúng ta, càng không
có ý đồ phản loạn với Trung Ương vương triều." Liễu Minh lập tức lại
nghĩ tới một chuyện, chắp tay thi lễ với Triệu Thiên Dĩnh một cái, chậm
rãi nói ra.
"Việc này ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi làm tốt việc này." Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh dịu dàng nhìn Liễu Minh, gật đầu nói.
"Như vậy cảm ơn ngươi rồi." Liễu Minh vô thức dời đi ánh mắt, chắp tay nói cám ơn.
"Đi thôi." Ma Thiên nhíu mày, trầm giọng nói một câu.
Liễu Minh liếc nhìn Triệu Thiên Dĩnh, thân hình khẽ động, hóa thành một
đạo hắc quang phi độn về phía bên ngoài hạp cốc. Theo không gian thông
đạo trên tế đàn bị phá hư, sương mù màu trắng quanh hạp cốc cũng đã dần
dần bắt đầu phiêu tán ra.
Nhưng mà ngay khi Liễu Minh và Ma Thiên sắp bay ra khỏi hạp cốc, dị biến bất ngờ phát sinh!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện mảng lớn mây tím, sau một hồi đan xen với
nhau, hợp thành một cái màn trời màu tím thật lớn, bao phủ trọn vẹn cái
hạp cốc vào trong. Độn quang của hai người Liễu Minh đụng phải mảnh màn
trời này, giống như đập lên một bức tường mềm dẻo kiên cố vô cùng, lập
tức bị bắn ngược lại.
"Hiện ngươi cũng không đi được rồi, Hoàng Phủ Thiên!"
Một thanh âm đạm mạc vang lên, trên màn trời màu tím lóe lên một bóng
người, thân ảnh một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím hiện ra.
Thình lình đúng là đương kim Ma Hoàng, Hoàng Phủ Ung. Sắc mặt Liễu Minh
đại biến, nhịn không được lui về sau một bước, ánh mắt nhìn qua Ma Thiên bên cạnh. Đồng tử Ma Thiên co rụt lại, nét mặt lộ ra đôi chút ngoan lệ, thế nhưng rất nhanh lại biến mất vô tung, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng
Phủ Ung.
"Nhiều năm như vậy không có chút tin tức nào, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở đâu rồi, không ngờ ngươi vẫn còn dám trở lại đại lục Vạn Ma.
Nhưng mà nhìn tình huống bây giờ của ngươi, dường như đã từng bị thương
trí mạng gì đó." Hoàng Phủ Ung cao thấp đánh giá một nửa ma thân của Ma
Thiên, lên tiếng.
"Làm phiền ngươi quan tâm." Ma Thiên hắc hắc cười lạnh vài cái rồi nói.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ung trầm xuống, lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn tới Liễu Minh bên cạnh, nhướng mày nói:
"Ngươi hẳn không phải là hậu duệ của Hoàng Phủ Thiên a, hiện tại không
thể cảm thấy chút khí tức nào của hắn ở trên người ngươi."
Đúng lúc này, một cái bóng hình xinh đẹp màu tím từ phía sau lóe lên
xuất hiện ở gần bên, đúng là Triệu Thiên Dĩnh. Nàng này thi lễ với Hoàng Phủ Ung một cái, mở miệng nói:
"Phụ hoàng, người. . . Sao người lại tới đây?"
"Dĩnh Nhi, lần này ngươi làm vô cùng tốt, lập được đại công cho Hoàng
Phủ thế gia chúng ta. Nhưng mà trước mắt ta còn có chút chuyện cần phải
làm, ngươi tạm chờ một chút." Nét mặt uy nghiêm của Hoàng Phủ Ung lộ ra
vài phần vẻ yêu thương hiếm hoi, mở miệng nói.
Triệu Thiên Dĩnh có chút lo lắng liếc nhìn Liễu Minh, lại nhìn Hoàng Phủ Ung, lộ vẻ muốn nói lại thôi, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành đứng ở
một bên. Ánh mắt Hoàng Phủ Ung lại lần nữa tập trung về phía Liễu Minh,
vẻ yêu thương vừa rồi sớm đã không còn sót lại chút gì.
"Ta vốn là tu sĩ Nhân tộc đến từ đại lục Trung Thiên. Bởi vì hòa tan một giọt tinh huyết Chân Ma vào trong cơ thể nên mới có được một phần huyết thống Ma Nhân, cũng không có liên quan gì đến Hoàng Phủ thế gia." Liễu
Minh liếc mắt nhìn Triệu Thiên Dĩnh, sau đó trả lời một cách bình tĩnh.
"Những lời ngươi vừa mới nói với Dĩnh Nhi ta cũng đã nghe được, ngươi có thể dùng tu vi Thiên Tượng hậu kỳ đánh chết Liễu Hồi Phong, phá hủy
không gian thông đạo nơi đây, đích thật là nhân tài hiếm thấy. Nếu ngươi đã không có quan hệ trực tiếp gì với Hoàng Phủ Thiên, vậy chỉ cần hiện
tại ngươi đứng về phía chúng ta, ta có thể tha thứ tất cả lỗi lầm trước
đây của ngươi, kể cả chuyện liên quan đến Kiếm Cốc ta cũng có thể không
truy cứu. Ta chẳng những đồng ý cho ngươi thành hôn với Dĩnh Nhi, mà còn có thể phong ngươi làm Tôn Giả trong triều, chức vị sánh ngang với đám
người Hoàng Phủ Ngọc Phách, ngươi thấy sao?" Hoàng Phủ Ung cười nhạt một tiếng, nói ra.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy vẻ mặt hơi đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Liễu
Minh, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần vẻ chờ mong. Ma Thiên đứng ở một
bên chỉ là cười lạnh không nói.
"A, có chuyện tốt vậy sao? Ma Hoàng đại nhân thật sự có thể đặc xá lỗi
lầm lúc trước của ta?" Liễu Minh nghe vậy, nét mặt không hề lộ bất cứ vẻ vui mừng nào, sờ cằm bình tĩnh hỏi ngược lại.
"Dĩnh Nhi là con gái của ta, tuy rằng có thể cho ngươi lấy nàng, nhưng
mà dù sao ngươi cũng từng là thủ hạ của Hoàng Phủ Thiên, vì để xác nhận
ngươi có thật tâm hay không, ta cũng cần lưu lại một đạo Ma Tâm Cấm Chế
trên người của ngươi. Chờ đến khi ngươi chứng minh được tấm lòng của
mình, ta sẽ thu hồi cấm chế này lại." Hoàng Phủ Ung thản nhiên nói,
trong giọng nói tràn đầy vẻ chân thật đáng tin.
Liễu Minh có chút khinh miệt, thoáng nở nụ cười, mặc dù không hề nói gì
thế nhưng ý tứ đã biểu đạt rõ ràng. Khuôn mặt Triệu Thiên Dĩnh chợt
trắng bệch, thân thể mềm mại dường như phát run một cái, quay đầu nhìn
Hoàng Phủ Ung, vẻ khẩn cầu lộ rõ trong ánh mắt.
"Tốt, ngươi đã không chấp nhận ý tốt của bổn Hoàng, ta đây cũng chỉ có
thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích rồi." Hoàng Phủ Ung phớt lờ ánh mắt
của Triệu Thiên Dĩnh, ngữ điệu trầm xuống nói.
Liễu Minh nghe vậy, hai tay nâng lên, ánh sáng màu vàng lóe lên xung
quanh, mười hai khối Sơn Hà Châu hiện a, che chở toàn thân hắn vào
trong.
"Ngươi vẫn giống như xưa, vẫn thích nói nhảm nhiều như vậy. Thích thì chiến, không cần nhiều lời!"
Ma Thiên cười lạnh một tiếng, cánh tay vừa nhấc, vung Tổn Ma Tiên trong
tay lên không trung. Theo một tiếng xé gió chói tai vang lên, bóng roi
màu xanh lập tức xé rách hư không hiện ra, hóa thành vô số bóng roi màu
xanh giống như cuồng phong bạo vũ rơi thẳng về phía Hoàng Phủ Ung.
"Mặc dù Tổn Ma Tiên là Huyền Linh chi bảo, nhưng mà chưa từng được ngươi luyện hóa, có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực?" Hoàng Phủ Ung mắt thấy bóng roi màu xanh rơi xuống, vẻ mặt không sợ chút
nào, lạnh lùng cười
cười, một tay phất lên, một cái đại đỉnh màu tím hiển hiện trước người.
"Keng!"
Một tiếng vang trầm đục(*) cực lớn, Tổn Ma Tiên run rẩy kịch liệt, lại bị chấn động bắn ngược trở về.
(*)trầm đục: âm thanh vang lên tựa như khi gõ vào một cái nồi bằng đồng ở trong nước - đại loại vậy.Thân thể Ma Thiên run lên, lui về sau một bước.
"Hư Ma Đỉnh!" Liễu Minh híp mắt, Hoàng Phủ Ung tế ra đại đỉnh màu tím
kia giống như đúc với cái tiểu đỉnh màu tím mà hắn đã từng nhìn thấy ở
đại điện trong Hư Ương Cảnh.
Đại đỉnh màu tím tản mát ra khí tức khủng bố hơn xa Tổn Ma Tiên, tuyệt đối là Hư Ma Đỉnh không thể nghi ngờ.
"Phụ hoàng, Liễu Minh cũng không phải là người của Hoàng Phủ Thiên, hơn
nữa hắn đã nhiều lần cứu mạng ta. . ." Triệu Thiên Dĩnh mắt thấy Hoàng
Phủ Ung tế ra Hư Ma Đỉnh, khuôn mặt đại biến, gấp gáp mở miệng nói.
"Dĩnh Nhi, việc này tự ta có chủ trương, nơi này có chút nguy hiểm,
ngươi trước hết nên trốn vào nơi an toàn." Hoàng Phủ Ung không chờ Triệu Thiên Dĩnh nói xong đã phất một tay lên, Hư Ma Đỉnh bắn ra một cái cột
sáng màu tím khác, thoáng cái bao phủ toàn thân Triệu Thiên Dĩnh.
Còn chưa chờ Triệu Thiên Dĩnh nói thêm bất cứ cái gì, ánh sáng tím lóe
lên, thân thể nàng liền biến mất vô tung rồi. Pháp quyết trong tay Hoàng Phủ Ung biến đổi, trong miệng vang lên trận trận chú ngữ giống như đang ngâm xướng, đưa tay trảo một cái về phía hai người Liễu Minh. Hư không
trên đỉnh đầu Liễu Minh và Ma Thiên chớp lóe lên, lập tức ánh sáng tím
rậm rạp chằng chịt bỗng dưng hiển hiện, đan vào tạo thành một cái bàn
tay màu tím cực lớn vô cùng, trên bàn tay lại quỷ dị mọc ra chín cái
ngón tay, mỗi một ngón đều dài cỡ trăm trượng, tản mát ra Ma khí rậm
rạp, khiến người run rẩy. Nương theo sự xuất hiện của ma thủ(*) cực lớn
này, toàn bộ màn trời đều lập tức trở nên ảm đạm vô quang.
(*)ma thủ: bàn tay ma, ở đây là bàn tay khổng lồ tỏa ra ma khí rậm rạp.Ma thủ cực lớn nhìn như chậm chạp lại thật nhanh chóng rơi xuống, một cỗ chấn động mãnh liệt ẩn chứa Pháp Tắc Chi Lực lập tức cuốn lấy toàn bộ
không gian chộp xuống, áp lực vô cùng to lớn từ bốn phương tám hướng áp
bách tới. Liễu Minh chỉ cảm thấy không khí xung quanh xiết chặt, thậm
chí làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Liễu Minh biến
sắc, đang định nỗ lực thúc giục Sơn Hà Châu ngăn cản, chợt một âm thanh
truyền đến bên tai:
"Đây là Sâm La Đại Thủ Ấn của Hoàng Phủ Ung! Không phải thứ mà ngươi có thể ngăn cản được, tránh ra!"
Ma Thiên hét lớn một tiếng, khí đen trên người đại phóng, Tổn Ma Tiên
trong tay giống như là trường xà xoay quanh bay múa, tản mát ra từng
vòng sáng màu xanh chói mắt. Khi Ma Thiên vung vẩy Tổn Ma Tiên trong
tay, tầng tầng lớp lớp màu xanh vòng sáng ngưng tụ thành một đóa hoa màu xanh vô cùng lớn, chầm chậm xoay tròn, trên mỗi một cánh hoa đều hiện
ra mảng lớn phù văn màu xanh huyền ảo cực kỳ, Ma khí chung quanh đều hội tụ đến.
Thiên Địa Nguyên Khí bốn phía thoáng cái trở nên sôi trào lên, đồng thời một cỗ Pháp Tắc Chi Lực thoáng chốc tuôn ra từ trung tâm đóa hoa. Ngay
sau đó, chín ngón tay trên ma thủ cực lớn giống như là Thái Sơn áp đỉnh
rơi lên đóa hoa màu xanh. Cả hai mạnh mẽ va chạm vào nhau, đóa hoa màu
xanh xuất hiện vô số vết rạn, lập tức ầm ầm vỡ vụn ra, thế nhưng ma thủ
chín ngón kia cũng bị đánh tan. Hoàng Phủ Ung nhướng mày, trên tay phải
của y xuất hiện mấy vết máu, nhưng trong nháy mắt đã biến mất vô tung.
Thân hình Ma Thiên bắn ngược trở ra, sau khi loạng choạng tầm hơn mười
trượng mới khó khăn lắm ổn định thân hình, sắc mặt trắng nhợt, hiển
nhiên mặc dù là tay hắn cầm Tổn Ma Tiên, cũng vẫn chịu thiệt một chút.
"Ngươi chỉ có một chút thực lực như vậy, lại còn muốn chống đối ta,
ngoan ngoãn chịu chết đi!" Hoàng Phủ Ung hừ lạnh một tiếng, lập tức tản
đi Ma khí màu tím trong tay, bấm tay điểm một cái về phía Hư Ma Đỉnh
trước người.
Lập tức trên Hư Ma Đỉnh hiện ra từng vòng từng vòng gợn sóng hùng vĩ màu tím, nhộn nhạo cuốn về bốn phương tám hướng. Bên trong những vòng gợn
sóng, Hư Ma Đỉnh nhanh chóng phình ra, trong nháy mắt đã lớn đến cỡ trăm trượng.
Theo tiếng chú ngữ tối nghĩa khó hiểu trong miệng Hoàng Phủ Ung vang
lên, hào quang màu tím trên người nở rộ, một cái pháp tướng màu tím
giống như núi lớn kình thiên bay ra, sau khi mơ hồ một cái, lại dung
nhập vào trong Hư Ma Đỉnh, không thấy bóng dáng. Hư Ma Đỉnh đột nhiên
chấn động, hào quang màu tím đang tản mát ra bỗng nhiên bắt đầu áp súc,
thoáng cái từ trong tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố tựa như có thể
hủy thiên diệt địa.
Ánh mắt Liễu Minh tối sầm, một cỗ lực áp bách lớn hơn vừa rồi gấp mấy
lần tác dụng lên người hắn, thậm chí ngay cả pháp lực vận chuyển trong
cơ thể hắn cũng trở nên trì trệ. Ma Thiên mắt thấy cảnh này, nét mặt
thay đổi mấy lần, lập tức cắn răng một cái, thân hình khẽ động hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, lóe lên chui vào trong cơ thể Liễu Minh.
Đồng thời trên tay Liễu Minh có ánh sáng màu xanh lóe lên, một cái trường tiên(*) màu xanh chợt xuất hiện, đúng là Tổn Ma Tiên.
(*)trường tiên: roi dài.