“Hoàng Phủ Ung điều động lực lượng chính thức của Hư Ma Đỉnh, thân thể ta lại
không nguyên ven, lại thêm Tổn Ma Tiên chưa được tế luyện nên không thể
nào vận dụng toàn bộ lực lượng, căn bản chẳng phải là đối thủ của y.
Hiện giờ ta rót toàn bộ pháp lực vào trong người ngươi, như vậy chúng ta hy vọng có một đường sinh cơ.” Thanh âm Ma Thiên vang vọng trong cơ thể Liễu Minh.
Chẳng chờ họ Liễu đồng ý, một luồng pháp lực không thể chống lại được rót vào cơ thể hắn, xông thẳng vào trong kinh mạch, đi tới tứ chi. Luồng pháp lực này cực kỳ âm hàn, khá tương tự với pháp lực Minh Cốt quyết
cho nên không bị bài xích chút nào, nó chảy một vòng quanh cơ thể rồi
nhanh chóng sáp nhập vào trong linh hải.
“A!”
Liễu
Minh ngửa mặt lên trời gào một tiếng, ở mi tâm hiện ra ấn ký chân ma
phức tạp. Bề ngoài bắt đầu hiện ra từng đạo ma văn màu đen, trong cơ thể vọng ra từng thanh âm xương cốt nổ đùng lịch kịch lách cách. Sau đó cơ
thể tăng vọt lên chừng hai trượng. Sau
khi nhận được pháp lực của Ma Thiên quán chú vào thân thể, Liễu Minh lập tức chuyển sang trạng thái Ma hóa, pháp lực phóng đại lên vài lần, thần trí của hắn cũng kịch liệt chấn động. Lực lượng thần hồn tinh thuần bọc quanh nguyên thần tiểu nhân trong Thần Thức hải. Nguyên bản nửa người
tiểu nhân đang được ngưng tụ bỗng lóe hắc quang hoàn thành việc lột xác, toàn thân đã cô đọng thành hình, trở nên rất sống động. Khi nguyên thần ngưng tụ thành hình, suy nghĩ Liễu Minh thoáng chốc ngừng lại, tựa hồ
tất cả ngưng đọng hết, rồi các loại thứ đồ rậm rạp chằng chịt tràn vào,
tựa hồ chúng ẩn chứa tạo hóa chi nguyên hỗn độn cùng lực lượng của Âm
Dương ngũ hành. Khoảnh khắc đó như thể đã trải qua ngàn vạn năm tuế
nguyệt.
Đột
nhiên, hắn giật thót mình, một luồng mát lạnh từ trong nguyên thần tuôn
ra làm cho xương cốt tứ chi thực khoan khoái dễ chịu, ánh mắt khôi phục
vẻ thanh minh, trong não như được mở một cánh cửa, toàn thân dường như
tấn thăng một cảnh giới hoàn toàn mới. Liễu Minh biết, đó là cảnh giới Thông Huyền. Hắn đã nhận được toàn bộ pháp lực của Ma Thiên nên tu vi tạm thời tăng lên cảnh giới Thông Huyền. Tuy rằng sau này Ma Thiên thu hồi pháp lực, hắn sẽ lùi về cảnh giới Thiên
Tượng hậu kỳ nhưng chỗ tốt thì cực lớn. Sớm có cảm ngộ Thông Huyền cảnh
sẽ rất có lợi với tu vi tiến giai sau này. Điểm quan trọng nhất là lúc này thực lực của hắn tăng lên đến mấy lần.
Trong thần thức hải, một đám tường vân màu đen lơ lửng trên đỉnh đầu của nguyên thần, từ đó tản mát ra tinh quang nhàn nhạt. Nếu ai đó phóng đại đám sương mù lên gấp trăm lần sẽ nhìn thấy đám tường
vân kia do những phù văn huyền ảo màu đen cực nhỏ tổ hợp tạo thành. Liễu Minh thoáng cảm ngộ được đám tường vân, trong lòng liền hiểu đó chính
là do Ma Thiên cảm ngộ lực lượng Thiên Địa pháp tắc đại đạo. Nếu đạt tới cảnh giới Thông Huyền, nhất định phải có lĩnh ngộ thiên địa đại đạo
pháp tắc chi lực tới một trình độ sâu xa nào đó mới được. Ma Thiên cảm
ngộ thiên địa pháp tắc dường như có thiên hướng về phía hắc ám.
Tinh
thần lực của Liễu Minh bao vây lấy lực lượng pháp tắc Hắc ám này. Tuy
rằng nhất thời không thể lĩnh ngộ nhiều nhưng cũng có được rất nhiều gợi ý, nếu trạng thái này có thể bảo trì đến vài ngày hẳn hắn sẽ tìm hiểu
được kỹ những pháp tắc chi lực này. Lúc đó hắn đủ để tiến tới đỉnh phong ở cảnh giới Thiên Tượng. Tiếc là,
Hoàng Phủ Ung sẽ không cho hắn bao nhiều thời gian. Hoàng Phủ Ung thấy
trạng thái lúc này của Liễu Minh, ánh mắt lóe lên, miệng nở nụ cười
lạnh, chậm rãi bảo:
“Hoàng Phủ Thiên, ngươi cảm thấy ma thân mình bất ổn, không phát huy toàn bộ
thực lực nên muốn nhờ cơ thể của Liễu Minh hả. Không biết tiểu tử này có thể phát huy ra bao phần thực lực của ngươi. Đừng trách ta không nhắc
nhở trước, thân thể tu sĩ Nhân tộc Thiên tượng hậu kỳ e rằng không chịu
nổi lực lượng Cực Âm cùng Hắc ám của ngươi đâu.”
Lời vừa dứt, tay phất lên. Hào quang màu tím bên ngoài Hư Ma Đỉnh bừng lên, những tiếng ù ù lớn vang lên, như một ngọn núi cao màu tím ép tới.
Tu vi Liễu Minh tăng lên cảnh giới Thông Huyền nên ảnh hưởng do uy áp từ Hư
Ma Đỉnh gây ra có chút giảm sút, nhưng lúc này toàn bộ Hư Ma Đỉnh đè
xuống khiến họ Liễu cảm thấy như trời long đất lở. Mắt hắn nheo lại, phất tay thu hồi mười hai viên Sơn Hà châu trở lại. Đối
mặt với Huyền Linh chi bảo như Hư Ma Đỉnh, nếu hắn dùng Sơn Hà Châu đối
kháng trực tiếp e rằng không vỡ vụn thì cũng giảm nhiều linh tính. Đối
phó với Hư Ma Đỉnh, hắn chẳng có bất kỳ pháp bảo nào dùng được, chỉ có
trông chờ vào Tổn Ma Tiên cầm ở tay thôi. Nghĩ vậy, Liễu Minh hét lớn,
cổ tay rung lên, Tổn Ma Tiên vung lên vô số đạo hào quang màu xanh, vô
số phù văn màu xanh lá hiện ra. Những nơi nó đi qua, pháp tắc chi lực
mạnh mẽ khiến hư không vặn vẹo biến hình một hồi.
Huyền linh chi bảo vốn tự ẩn chứa lực lượng pháp tắc của riêng mình cho nên
uy năng hơn hẳn Động Thiên Pháp bảo. Pháp tắc chi lực của Tổn Ma Tiên có thiên hướng về thuộc tính Mộc trong Ngũ Hành. Phù văn màu xanh lá ẩn chứa pháp tắc chi lực vừa hiện, phong cách cổ xưa
tản mát lẫn với khí tức tĩnh mịch thê lương, đồng thời lại có cả hung
sát chi khí không gì sánh kịp cuộn lên xung quanh.
Tổn
Ma Tiên duỗi dài tới trăm trượng, thân nó thẳng tắp thật rắn rỏi, dường
như thoáng cái đã biến thành cây roi lớn màu xanh vừa thô vừa to. Tổn Ma Tiên ở trong tay Liễu Minh thế mà phát huy lực lượng có vẻ còn trên
cả Ma Thiên. Liễu Minh vung tay, Tổn Ma Tiên kêu ô ô ầm ĩ, đập thẳng vào Hư Ma Đỉnh.
Ầm một tiếng động động trời!
[
DG: Chết thật, bố vợ con rể choảng nhau, thiên thượng địa hạ đảo loạn mất rồi. Thực mất cả truyền thống phong tục]
Hai
quầng sáng vô cùng rực rỡ một tím một xanh va phải nhau, bạo phát làm hư không hóa thành một quang đoàn hỗn hợp hai màu xanh-tím, khiến không
gian như mặt kính nứt vỡ, từng đạo từng đạo vết nứt không gian vừa
thô
vừa to hiện ra. Trong khe không gian
truyền ra từng luồng từng luồng chấn động không gian lực mạnh mẽ, hạp
cốc trong sơn mạch bị lan đến, ầm ầm sụp đổ, đất đá văng khắp nơi, thiên địa biến sắc.
Chỉ
trong nháy mắt, hạp cốc trong sơn mạch đã bị san phẳng. May mà màn cấm
chế sương trắng vẫn còn, chấn động và thanh âm pháp lực mạnh mẽ tuy có
xuyên thấu truyền ra nhưng uy lực đã giảm đi rất nhiều, nếu không tất
ảnh hưởng phải lan xa hơn trăm dặm. Khi quầng sáng tím-xanh tan đi, Huyền linh chi bảo Tổn Ma Tiên vẫn đang
giằng co với Hư Ma Đỉnh trong không trung. Một kích này thế mà ngang
nhau. Vòng sáng hộ thể của từng người bừng lên, tuy hai người ở gần vết
nứt không gian nhưng chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
“Tàm tạm, không chỉ chịu nổi ma lực chảy ngược mà còn có thể thúc giục Tổn Ma Tiên đến trình độ này. Nhưng chỉ có thế mà tưởng
rằng có thể ngăn trở Hư Ma Đỉnh thì không khỏi quá mức ngây thơ.” Hoàng
Phủ Ung khá bất ngờ, nhìn Liễu Minh, trầm giọng thốt lên.
Lời
vừa dứt, tử quang trên người đại phóng, tiếng chú ngữ lại vang lên. Từng đạo hào quang màu tím như trường xà từ bên ngoài ngưng tụ lại rồi nhao
nhao bay vào bên trong Hư Ma Đỉnh. Hào
quang màu tím ẩn chứa lực lượng pháp tắc khổng lồ dung nhập vào Hư Ma
Đỉnh khiến nó như được uống thuốc kích thích, đột nhiên bắt đầu cuồng
bạo. Hào quang màu tím tản mát ra đạt tới mức kinh nhân, uy lực đột biến lên gấp đôi.
Ầm rầm rầm!
Hào
quang màu tím đầy trời lập tức áp chế quang mang thanh sắc. Hư Ma Đỉnh
kêu lên ù ù thật lớn đẩy Tổn Ma Tiên lùi về sau, đẩy tới gần sát Liễu
Minh. Sắc mặt họ Liễu trở nên trắng
bệch, miệng phun ra ngụm máu tươi, chẳng còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, miệng gấp gáp lẩm nhẩm chú ngữ, phù văn màu đen ẩn chứa pháp tắc chi lực bên
trong thần thức hải vụt ra chẳng giữ lại chút nào nữa. Chúng ngưng tụ
thành một đạo hào quang màu đen, nhập vào Tổn Ma Tiên. Tổn Ma Tiên nhận
được pháp tắc chi lực gia trì, uy lực liên tiếp thăng lên, nhưng so sánh với Hư Ma Đỉnh thì vẫn còn yếu hơn chút tít, xu thế vẫn là không ngừng
bị áp bách mà lùi về sau. Sắc mặt Liễu Minh khó coi vô cùng, hắn nghiến
lợi, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi dung nhập vào trong Tổn Ma Tiên,
đồng thời hắn phất tay đánh ra một đạo phù văn pháp tắc màu đen bay vào
trong Tổn Ma Tiên. Tổn Ma Tiên rung lên, đường vân mặt ngoài bùng lên
quang mang chói mắt, trên thân cây roi xuất hiện vô số điểm gồ lên.
Một
khắc sau, những điểm gồ lên này nhao nhao nổ tung, từ đó nảy ra vô số
đằng điều màu xanh lá, mỗi một cây đằng điều nhở ra không ít đóa hoa màu xanh lá. Trong nháy mắt, trong không
gian một trăm trượng quanh Tổn Ma Tiên thành biển hoa xanh biêng biếc.
Những đóa hoa này chấn ra từng trận quang mang thanh sắc lóa mắt, các
quang mang thanh sắc này ngưng tụ thành từng cột sáng óng ánh oanh kích
lên Hư Ma Đỉnh khiến thân đỉnh rung lên. Tiếp đó, vô số đạo quang mang
thanh sắc hội tụ lại với nhau rồi oanh kích lên Hư Ma Đỉnh.
Hư Ma Đỉnh kêu ù ù, rút cuộc từ từ dừng lại.
“Hừ!” Hoàng Phủ Ung hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay biến hóa một hồi, từng đạo pháp quyết đánh ra.
Hào
quang màu tím bên ngoài Hư Ma Đỉnh biến đổi, bỗng hóa thành ngọn lửa màu tím bốc lên hừng hực khiến cái đỉnh hóa thành hỏa cầu màu tím, từng
luồng nhiệt nóng tán phát ra. Những đóa hoa màu xanh ở gần Hư Ma Đỉnh khẽ chạm vào ngọn lửa bị hóa thành tro
ngay. Liễu Minh thấy thế thì sắc mặt thay đổi. Hoàng Phủ Ung nhìn Liễu
Minh với ánh mắt coi thường, pháp quyết mãnh liệt hơn, nắp đỉnh khẽ mở.
Một đám lửa màu tím từ trong đỉnh cuồn cuộn tuôn ra, trên không trung
chúng ngưng tụ thành bảy tám con hỏa long màu tím, bay nhào vào trong
biển hoa do Tổn Ma Tiên ngưng tụ thành.
Những nơi chúng đi qua, tử diễm ngập trời!
Biển hoa bị hỏa long đốt cháy sạch, lập tức bị hủy diệt trong nháy mắt. Biển hoa này do pháp lực Liễu Minh biến ảo ra, lúc này bị hủy nên hắn ngay
lập tức chịu trận. Sắc mặt lại tái nhợt tiếp, miệng ngòn ngọt, thiếu
chút phun ra ngụm máu tươi nữa. Trong mắt Liễu Minh hiện tia không cam
chịu, uy lực Tổn Ma Tiên chắc chắn không chỉ có vậy, chỉ là thực lực bản thân hắn chưa đủ, hỏa hầu nắm giữ lực lượng cảnh giới Thông Huyền còn
khiếm khuyết mới bị áp chế toàn diện như thế.
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Hoàng Phủ Ung đắc ý cười vang, bấm tay chỉ trỏ, những con hỏa long màu tím cuộn bay về Hư Ma Đỉnh. Ngọn lửa màu tím bao bọc Hư Ma Đỉnh nhanh chóng tắt đi, một khắc sau vô số
tơ mỏng màu tím từ trong đỉnh bắn ra, nó biến mất rồi quấn chặt thân thể Liễu Minh.