“Thì ra đằng sau câu chuyện lại có nhiều điều bí ẩn đến vậy..Dĩnh Nhi,
bao năm qua một mình con phải lo chèo chống mọi việc, thật cực khổ cho
con quá!” Hoàng Phủ Ngọc Phách chỉ còn biết thở dài rồi an ủi Triệu
Thiên Dĩnh.
“Khi con trở lại Hoàng thành, nhờ có sư tôn ủng hộ nên mới có thể kế
thừa ngôi vị Ma Hoàng… Nhưng mà xem ra mọi việc đều do thực lực con chưa đủ, những năm gần đây Vương Triều tuy an ổn nhưng thù trong giặc ngoài
rất nhiều, hôm nay không chỉ có Chiêm Thiên trưởng lão mà các trưởng lão khác cũng có ý đồ riêng, dư nghiệt Liễu gia cũng đã ngóc đầu trở lại,
con cũng thực sự đã phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng rồi!” Triệu Thiên
Dĩnh chỉ còn biết cười khổ bộc bạch.
“Sau lại bi quan như thế, những việc bao năm qua con làm ta đều đã thấy, mọi việc con làm rất tốt. Vương Triều đâu chỉ loạn từ hôm nay, không
thể một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Vi sưu tin rằng với sự
thông minh tài trí của con thì chỉ cần vượt qua thời gian sóng gió này,
con sẽ ngồi vững chắc ngôi vị Nữ Hoàng.” Hoàng Phủ Ngọc Phách nghiêm túc mà nói với Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh chỉ còn biết gượng cười, thần thái của nàng xem ra đã
tốt hơn lên sau lời động viên nhưng hàng lông mày vẫn đang cau lại, xem
ra mọi việc vẫn đang rất nan giải.
“Dĩnh Nhi, dùng thực lực của Tiên Hoàng thì trong Bí Cảnh chắc chắn đã
chém chết cái con Ma Thi kia rồi. Trong Ma Uyên Bí Cảnh tràn đầy ma khí
có lẽ giờ đây cha con đang trùng kích lên Vĩnh Sinh cảnh.” Hoàng Phủ
Ngọc Phách thấy được sự lo lắng của Triệu Thiên Dĩnh mà lên tiếng an ủi
vỗ về nàng.
“Vâng, tất nhiên là như thế rồi!” Triệu Thiên Dĩnh nhanh chóng gật đầu đáp lại.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía đại điện.
“Hoàng Phủ Đồng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Ma Hoàng bệ hạ!” Âm
thanh không phải ai xa lại chính là vị Đồng trưởng lão vừa dời đi không
lâu.
Triệu Thiên Dĩnh nghe thấy liền vội vàng ngồi về chủ tọa, Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng nhanh chóng ngồi xuống một bên, bàn tay nàng vung lên giải
trừ cách âm cấm chế.
“Vào đi.” Triệu Thiên Dĩnh đáp lời.
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, người trung niên tóc bạc Hoàng Phủ
Đồng đã bước nhanh chân vào đại điện với vẻ mặt hết sức khẩn trương.
“Đồng trưởng lão, ngài vừa mới rời đi không lâu sao lại quan lại? Đã tra ra việc phản quân ở Lương Châu rồi sao?” Hoàng Phủ Ngọc Phách lên tiếng hỏi.
“Đúng là như thế, tại hạ đã có được tin tức chuẩn xác nhất, lần này thủ
lĩnh phản quân chính là con trai của Liễu Hồi Phong tên là Liễu Thừa
Long. Còn có các chứng cớ Khổng Tường thế gia cũng tham gia vào việc làm phản này. Ngoài ra Cao Hách thế gia cũng đang có động tĩnh, nghe nói
đang triệu tập rất nhiều các tiểu gia tộc lại tham gia một cái thịnh
hội, không biết có liên quan đến việc làm phản này hay không?” Hoàng Phủ Đồng thông báo mọi việc với vẻ lo lắng.
Triệu Thiên Dĩnh nghe xong lập tức chấn động, sắc mặt cũng tái nhợt đi nhiều.
Một cái Khổng Tường thế gia đã làm cho nàng lo lắng đến mất ăn mất ngủ,
giờ đây nếu Cao Hách thế gia muốn nhúm chàm nữa thì cục diện chắc chắn
sẽ phải sụp đổ.
Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt lo lắng nhưng vẫn cố trấn an Triệu Thiên Dĩnh.
“Phản quân có số lượng bao nhiêu? Đã tìm hiểu rõ chưa?” Hoàng Phủ Ngọc Phách nhanh chóng điều tra thêm.
“Căn cứ và thông tin tình báo có được, phản quân ít nhất có hơn ba mươi
vạn, trong đó tàn quân Liễu gia có hơn mười vạn người, còn lại chỉ sợ là người của Khổng Tường thế gia, tất cả đã bắt đầu xuất phát từ Lương
Châu, chúng có ý đồ đánh chiếm Thanh Châu.” Đồng trưởng lão nhanh chóng
báo cáo tình hình.
Vào lúc này bên ngoài đại điện lại vang lên tiếng bước chân, người đến
chính là Hoàng Phủ Chiêm Thiên. Gã không thèm thông báo mà trực tiếp sải bước vào đại điện.
“Chiêm Thiên trưởng lão, ngươi không hề thông báo một tiếng nào đã tự ý
xông vào đại điện, chắc hẳn đã quên quy củ của Vương Triều hay sao?”
Hoàng Phủ Ngọc Phách tức giận lên tiếng quát lớn.
Triệu Thiên Dĩnh đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp
cũng hiện lên sự tức giận, nhưng nàng lại không hề lên tiếng.
“Tại hạ vừa mới nghe tin quân phản loạn tiến đánh Thanh Châu, tình hình
chiến sự khẩn cấp nên mới không kịp thông báo xin bệ hạ thứ lỗi.” Hoàng
Phủ Chiêm Thiên vội nhướng mày rồi khom người thi lễ với Triệu Thiên
Dĩnh mà nói.
“Bây giờ thời kỳ khó khăn, nên bỏ qua không truy cứu, nhưng xin Chiêm
Thiên trưởng lão hãy cố gắng làm gương để không làm kỷ cương phép tắc.”
Triệu Thiên Dĩnh lên tiếng với giọng lạnh lùng.
“Tạ ơn bệ hạ đã độ lượng khoan hồng.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên thi lễ với
vẻ diễu cợt, miệng gã nói nhưng người vẫn đứng thẳng, sau đó gã lại tiếp tục nói :
“Bệ hạ, nếu không ngăn cản phản quân thì chiến sự sẽ lan rộng ra khắp nơi, đến lúc đó sẽ lay động căn cơ của triều đình ta.”
“Liên quan đến việc này chúng ta đang bàn bạc, Chiêm Thiên trưởng lão
cũng đến kịp lúc không biết có cao kiến gì đối phó với tình hình này?”
Hoàng Phủ Ngọc Phách vội vàng hỏi.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy liền nhìn sang Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
“Thuộc hạ cho rằng hiện nay phải đưa ra quyết định thật nhanh để trấn an lòng người. Trước hết là phải ngăn chặn thế tấn công của phản quân, sau đó thừa dịp đoạt lại Lương Châu ngăn chặn căn cơ của chúng.” Hoàng Phủ
Chiêm Thiên trầm ngâm một lát mới chịu mở lời.
“Chiêm Thiên trưởng lão, lực lượng của phản quân rất lớn, nếu chúng ta
chia binh làm hai đường sợ không thể kịp tiếp ứng lẫn nhau.” Hoàng Phủ
Ngọc Phách nghe xong vội lên tiếng.
“Việc lo lắng của Ngọc Phách trưởng lão ta đã nghĩ đến. Chúng ta hãy làm theo cách của năm xưa đó là triệu tập các tiểu thế gia tạo thành một
liên minh cùng ngăn địch.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên chậm rãi nói.
“Chiêm Thiên trưởng lão nói có lý, nên làm theo cách đó. Ngọc Phách
trưởng lão nghe lệnh, ta lệnh cho người dẫn theo Lục Đại quân đoàn đi
đến Thanh Châu, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt phản quân. Về việc
triệu tập các tiểu thế gia hình thành liên minh liền giao cho Chiêm
Thiên trưởng lão xử lý, trong năm ngày phải hoàn thành chiêu mộ, sau đó
lập tức xuất binh đi Lương Châu đoạt lại những gì đã mất.” Triệu Thiên
Dĩnh đắn đo giây lát rồi mới lên tiếng phân phó.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe lệnh mà giật mình, nàng đang định mở miệng can ngăn nhưng lại thôi, sau đó chắp tay với Triệu Thiên Dĩnh rồi nói:
“Hoàng Phủ Ngọc Phách tuân lệnh.”
“Hoàng Phủ Chiêm Thiên tuân lệnh bệ hạ.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên vui mừng nhận lệnh, gã nhanh chóng khom người thi lễ.
Sau một hồi bàn bạc,Hoàng Phủ Chiêm Thiên cùng Đồng trưởng lão xin được
cáo lui, trong đại điện một lần nữa còn lại hai người là Triệu Thiên
Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách.
“Dĩnh nhi, con lệnh cho
ta đem đại quân đi, trong Hoàn thành tất cả đều
trống không, nếu có chuyện phát sinh thì con ứng phó thế nào đây?” Hoàng Phủ Ngọc Phách đang lo lắng hỏi.
“Thế cục hiện nay đã thay đổi, con lo lắng sẽ không kéo dài được lâu,
con sợ rằng các đại gia tộc đối với Vương Triều vốn không tín nhiệm lại
càng thêm lung lay. Con hy vọng lần này sư tôn hãy tốc chiến tốc thắng,
mượn trận đánh này để lập uy cho Hoàn Phủ thế gia. Còn về trung ương
Hoàng Thành kẻ thù bên ngoài không thể xâm nhập vào đây, ngoài ra năm
xưa Phụ Hoàng còn giao cho con vật này cùng với Hư Ma Đỉnh.” Triệu Thiên Dĩnh mỉm cười sau đó hất tay lên lôi ra một lệnh bài màu đen, trên đó
có viết rất nhiều chữ.
“Ma Yểm Lệnh! Thì ra là vậy, thế thì vi sư cũng an tâm rồi.” Hoàng Phủ Ngọc Phách vui vẻ gật đầu.
“ Việc bên này của con sư tôn hãy yên tâm, cái con lo chính là chiến sự ở Thanh Châu, Khổng Tường thế gia đã ngang nhiên làm phản cùng giặc, với
lực lượng đã bày ra chúng nhất định sẽ có chuẩn bị đằng sau nữa. Còn có
động tĩnh bất thường của Cao Hách thế gia, con sẽ cho người liên tục
giám thị.” Triệu Thiên Dĩnh đang lo lắng mà chia sẻ cùng với Hoàng Phủ
Ngọc Phách.
“Dĩnh nhi yên tâm. À mà con cần phải lưu ý đến Long thị gia tộc nữa, tuy rằng họ cùng Hoàng Phủ thế gia rất thân thiết nhưng cũng phải hết sức
đề phòng.” Hoàng Phủ Ngọc Phách nói với giọng đầy ẩn ý.
“Sư tôn yên tâm, con sẽ sai người hết sức lưu ý.” Triệu Thiên Dĩnh liền gật đầu đáp ứng.
**
Cùng lúc này trong một chỗ cung điện âm u tại Ma Hoàng Thành.
Một tiến vỗ mạnh vào vách tường thật mạnh vang lên, sau đó một cánh cửa
nhỏ liền mở ra, người đi đến chính là Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
Gã nhanh chóng đi sâu vào bên trong đến cạnh một chỗ bệ đá.
Miệng gã lẩm bẩm vài câu sau đó đánh ra một đạo pháp quyết lên trên bệ đá.
Sau một lát, bệ đá phát ra hào quang rồi kết thành một pháp trận truyền
tin. Một thân hình màu vàng bên trong pháp trận từ từ hiện ra.
Bóng người màu vàng quay lại, đây chính là một nam tử mặc áo vàng cũng là gia chủ của Long gia tên Long Ế.
“Sự việc tiến triển thế nào?” Long Ế mở miệng hỏi.
“Ha ha, tiểu nha đầu kia làm sao chịu nổi áp lực, nàng đã lệnh cho Hoàng Phủ Ngọc Phách dẫn đầu Lục đại quân đoàn đi đến Thanh Châu, hiện tại
lực lượng phòng hộ ở Trung Ương Hoàng Thành đã trống rỗng, đại sự chúng
ta chuẩn bị đang tiến triển rất tốt.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên đắc ý cười
nói.
“Tốt! Lúc ấy ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng khi việc thành công ngươi
hãy nhớ thực hiện lời hứa đem Hư Ma Đỉnh cho ta mượn dùng.” Long Ế trầm
giọng rồi nói.
“Việc này là đương nhiên, Long gia chủ hãy yên tâm mà chuẩn bị.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên nhanh chóng đáp ứng.
“À còn về Hoàng Phủ Ung thì sao? Tin tức người có được có chính xác
không? Hắn thực sự đã mất tích?” Long Ế không yên tâm mà hỏi lại.
“Long gia chủ hãy yên tâm về việc này, những năm gần đây ta đều quan
sát, tin về Hoàng Phủ Ung bế quan tìm hiểu về Vĩnh Sinh Cảnh đều là do
Triệu Thiên Dĩnh tung ra để ổn định nhân tâm mà thôi. Theo như tin ta
nhận được thì Hoàng Phủ Ung hiện đang mắc kẹt bên trong Ma Uyên, điều
này chắc chắn đến chín phần mười.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên lên tiếng khẳng định.
“Vậy là tốt rồi.” Long Ế cười nhạt sau đó lắc lư thân hình một cái, thân ảnh của gã biến thành mộ tia sáng vàng biến mất, pháp trận cũng nhanh
chóng tiêu tán theo.
Hoàng Phủ Chiêm Thiên yên lặng đứng trong bóng đêm, gã đang đắc ý mà
cười vài tiếng. Sau đó thân hình cũng tiêu thất nhập vào hư không.
Một ngày sau, tại doanh trại phía Tây Trung Ương Hoàng Thành.
Đại kỳ đang phấp phới tung tay, Lục đại quân đoàn của Hoàng Phủ thế gia
đang tập trung tại đây. Quân số gần năm mươi vạn người chia làm sáu nơi
khác nhau.
Tại lối vào doanh trại, Triệu Thiên Dĩnh, Hoàng Phủ Ngọc Phách, Hoàng
Phủ Chiêm Thiên cùng mấy vị Thông Huyền khác cùng đứng ở một chỗ.
“Ngọc Phách trưởng lão, việc chống lại phản quân tại Thanh Châu giao hết cho người rồi.” Triệu Thiên Dĩnh mặc hoàng bào màu tím, nàng đưa một
lệnh bài cũng màu tím cho Hoàng Phủ Ngọc Phách rồi nói ra.
“Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.” Hoàng Phủ Ngọc Phách nhận lệnh bài sau đó trịnh trọng nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách ngay lập tức bay lên một chiếc chiến hạm Nhật
Nguyệt cực lớn đằng trước Lục đại quân đoàn, sau đó nàng vung tay lên
hét lớn :
“Xuất phát!”
Lời của nàng vừa dứt, Lục đại quân đoàn nhanh chóng xếp thành hàng dài
cùng nhau bay lên trời, thẳng tiến hướng đến Thanh Châu mà bay đi.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục vạn ma nhân bay lên che kín cả bầu trời tạo nên một khí thế rất oai hùng.
Triệu Thiên Dĩnh mắt nhìn Lục Đại quân đoàn đã đi xa, trong mắt đắn đo một hồi rồi lập tức biến mất.