“Hồi cung.”
Triệu Thiên Dĩnh cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng xong liền quay người lại, vung tay lên. Một hư ảnh đại đỉnh màu tím hiện ra, nó lóe
lên hào quang màu tím rồi bao trùm lấy nàng…
Tử quang nhoáng một cái, thân hình Triệu Thiên Dĩnh liền biến mất tại chỗ, một khắc sau đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng.
Liên tục ẩn hiện vài lần như thế thì thân ảnh nàng đã ở trên bầu trời
cách Trung Ương Hoàng Thành vài chục dặm, đang từ từ bay xuống dưới.
Hoàng Phủ Chiêm Thiên nhìn dõi theo Triệu Thiên Dĩnh đằng xa, vẻ tham lam lộ rõ trong mắt.
“Hư Ma Đỉnh… Không bao lâu nữa nhất định phải thuộc về ta…”
Trong lòng hắn nghĩ vậy rồi bỗng hít sâu một hơi, thân hình cũng hóa thành một đạo tử quang bay về hướng Trung Ương Hoàng Thành.
. . .
Cùng lúc đó, cách đại lục Vạn Ma hơn mười vạn dặm, trên một phiến sơn
cốc trải dài ở Lương Châu đang có một mảnh sương mù màu xám cuồn cuộn,
ma khí tản ra ùng ùng, tràn ngập chu vi cả trăm dặm, những nơi trải qua
thì mặt đất giống như đêm tối đen kịt.
May mà phiến sương mù này cũng không phải đứng yên một chỗ mà đang di
động về phía Tây Bắc, cho nên đêm tối dưới mặt đất chỉ nhoáng lên một
hồi rồi biến mất.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy phiến sương mù màu xám khổng lồ
này là do mấy chục đám sương mù màu xám cỡ gần một dặm hợp lại tạo
thành, mà hơn mười đám sương mù bay đằng trước dường như cách xa những
đám còn lại ở phía sau hơn một chút.
Lúc này trong đám sương mù màu xám nằm ở chính giữa mười đám sương mù
bay phía trước, có một đoàn người nam tử mặc trường bào xám đang đứng
trên một vật hình chiếc lá rộng cỡ một dặm, ước chừng mấy ngàn người.
Ở trung tâm lá cây có một tòa lầu các hai tầng, bên cạnh dựng một cây cờ lớn, mặt cờ không gió tự bay, trên đó viết chữ “Sóc” thật to.
Trong lầu các có một gã thanh niên nho nhã mặt mày trắng trẻo không râu, y khoác cẩm bào màu xám trên người, đang đứng chắp tay sau lưng mà nhìn về phía trước với thần sắc bình tĩnh. Dõi theo ánh mắt của y có thể
thấy rõ tất cả những cảnh tượng bên ngoài sương mù.
Bên cạnh y đứng hai người, một là gã đại hán mặt đầy râu quai nón, lúc
này hắn đang dựng râu trừng mắt mà thao thao bất tuyệt cái gì đó. Tên
còn lại là một ông lão có bộ dáng tiều tụy, gầy như que củi, hai mắt nửa nhắm nửa mở dường như bỏ ngoài tai nhưng lời gã đại hán nói.
“Thiếu chủ, lão già Khổng Tường Võ kia gian manh như quỷ, lần này trên
danh nghĩa là ủng hộ chúng ta, nhưng thật sự là muốn mang chúng ta ra
làm bia đỡ đạn!” Đại hán râu quai nón có chút tức giận nói.
“Không Tường Võ như thế, Cao Hách Duệ chẳng phải cũng một dạ hay sao.?
Hai bọn chúng luôn miệng nói là bất mãn đối với Trung Ương hoàng triều,
nhưng thực tế lại muốn lợi dụng chúng ta, trốn sau lưng làm ngư ông đắc
lợi mà thôi.” Thanh niên nho nhã cười nhạt nói.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cam tâm để chúng tính toán sao?” Đại hán râu quai nón hỏi.
“Không sao, ta đã sai người lan tin về sự tình lần này của Khổng Tường
gia tộc và Cao Hách gia tộc, tin chắc tiểu nha đầu Triệu Thiên Dĩnh kia
sau khi biết được sẽ không ngồi im đâu. Đến lúc đó chúng ta ngồi xem
kịch vui thôi.” Thanh niên nho nhã khoát tay, tiêu sái trả lời.
Chợt lúc này, cách đám sương mù khổng lồ hơn mười dặm bên ngoài có một
đạo lưu quang màu đen bay qua với tốc độ như tia chớp, gần như chỉ trong nháy mắt liền vượt ra vài dặm rồi một khắc sau liền biến mất nơi chân
trời.
Phương hướng di chuyển của nó bất ngờ cũng là phía Tây Bắc.
“Độn tốc bậc này chỉ sợ còn nhanh gấp đôi so với lão gia chủ năm xưa,
chẳng lẽ là một đại năng Thông Huyền nào đó? Hơn nữa hắn đi về phía Tây
Bắc, có khi nào là tiến đến Vũ Châu?” Trong lầu các, đại hán râu quai
nón hơi đổi sắc nói.
Thiên Bội trưởng lão, vừa rồi ngươi có dò xét được cái gì không?” Lúc
này thanh niên nho nhã cũng cau mày lại, y không để ý tới lời của đại
hán mà quay sang hỏi ông lão tiều tụy kia.
Độn tốc của người này cực nhanh, lão phu bình sinh mới gặp, trong ấn
tượng của ta thì dường như trên đại lục không có tuyệt đại nhân vật nào
như vậy…Hơn nữa vừa rồi lão phu đảo thần thức qua dò xét thử, nhưng thật xấu hổ, bên trong đó có phải là người hay không ta cũng không rõ nữa.”
Ông lão tiều tụy hơi hé cặp mắt khép hờ ra rồi chậm rãi nói.
Vừa nghe lời này, không chỉ đại hán râu quai nón kinh hãi mà ngay cả thanh niên nho nhã cũng phải biến sắc.
Ông lão tiều tụy nhìn như gần đất xa trời này thực ra lại chính là người có tu vi cao nhất của Liễu gia, trưởng lão đạt tới Thông Huyền Cảnh,
Liễu Thiên Bội. Tu vi của ông ta so với Liễu Hồi Phong năm xưa cũng
không kém là bao, thế mà thần thức dò xét cũng không nhìn ra được cái
gì, chẳng lẽ bên trong đạo lưu quang màu đen nọ là một tồn tại còn cao
hơn cả đại năng hay sao.
Thanh niên nho nhã xoay người tiếp tục nhìn về phía trước, không gian
nơi đó sớm đã khôi phục yên tĩnh, sắc mặt y có chút âm tình bất định.
. . .
Tin tức tàn quân phản loạn của Liễu gia cấu kết với Khổng Tường gia tộc
ngóc đầu trở lại và những cử động khác thường gần đây của Cao Hách gia
tộc cuối cùng cũng không giấu diếm được nữa. Không bao lâu sau khi đại
quân của Hoàng Phủ Ngọc Phách xuất phát, tin tức này liền truyền khắp
Trung Ương Hoàng Thành, thậm chí còn nhanh chóng lan rộng ra các châu
quận chung quanh.
Nhất thời lòng người trong Hoàng Thành trở nên hoang mang.
Có kẻ nhiều chuyện còn khẳng định là chính mắt nhìn thấy lục đại quân
đoàn của Hoàng Phủ thế gia đã đồng loạt tiến đến Thanh Châu.
Mà sau khi đại quân rời khỏi Hoàng Thành thì rõ ràng lực lượng thủ vệ
trong thành giảm bớt khá nhiều, điều này càng làm cho ma nhân trong
thành bất an hơn.
Đủ loại ngôn luận truyền lưu, trong đó tin đồn lan tràn nhiều nhất chính là có người nói thế cục của đại lục hôm nay bấp bênh là do Ma Hoàng
Triệu Thiên Dĩnh không đủ năng lực ngồi ghế nóng, thậm chí đã có người
muốn nàng thoái vị nhường ngôi.
Đương nhiên trước mắt thực lực của Hoàng Phủ thế gia không bằng lúc
trước, nhưng phóng nhãn khắp đại lục thì cho dù là tam đại gia tộc cũng
không thể sánh vai cùng bọn họ. Mà Hoàng Phủ thế gia thống trị đại lục
nhiều năm như vậy, ý thức hoàng quyền chính thống cũng đã thâm căn cố
đế, cho nên nếu có ai thay thế Triệu Thiên Dĩnh thì cũng là người của
Hoàng Phủ gia mà thôi, điều này mọi người đều rõ.
Trong một tòa đại điện vắng vẻ thuộc Ma Hoàng Cung, hơn mười gã ma nhân
mặc áo tím đang bận rộn qua lại, tại đây còn có hơn mười tòa pháp
trận
truyền tin chớp sáng liên tục, từng miếng ngọc giản truyền tin không
ngừng hiện lên hoặc biến mất.
Trên cánh cửa bên ngoài đại điện có khắc ba chữ to “Sơn Hà Điện”.
Nơi này là trung tâm tình báo của Hoàng Phủ thế gia, trận pháp đưa tin có thể liên thông với các nơi trên đại lục.
Từ khi có tin tàn quân Liễu gia ngóc đầu dậy, gần như những trận pháp ở đây không có lúc nào ngừng hoạt động.
Lúc này trong đại điện, Triệu Thiên Dĩnh ngồi trên một chiếc ghế cao,
trước mặt nàng là một đống ngọc giản đang được đọc từng cái, bên cạnh là trưởng lão Hoàng Phủ Đồng đứng đó.
Hiện tại đã cách lúc Hoàng Phủ Ngọc Phách dẫn đại quân xuất phát ba
ngày, theo tin tức Khổng Tường thế gia truyền ra thì rối loạn nổi lên
khắp mọi nơi.
Những ngọc giản này cũng không chỉ đề cập tới chiến sự ở Thanh Châu mà
còn có tình hình tranh chấp nhỏ ở các chỗ khác, tuy nhiên hiện giờ cũng
không rảnh mà bận tâm đến mấy nơi đó.
Triệu Thiên Dĩnh buông một miếng ngọc giản xuống rồi khẽ thở dài.
“Bệ hạ, có tin tức gì của Ngọc Phách trưởng lão không?” Hoàng Phủ Đồng hỏi.
“Còn chưa, những tin này đều là từ thám tử ở Thanh Châu truyền về, phản
quân đã chiếm nửa lãnh thổ Thanh Châu rồi, Ngọc Phách trưởng lão còn
phải mất một ngày nữa mới đến nơi đó.” Triệu Thiên Dĩnh nhíu mày, nàng
nhẹ nhàng xoa xoa lên trán, dường như tinh thần có chút mệt mỏi.
“Nếu bệ hạ thấy mệt thì hãy nghỉ ngơi đi, tin tức ở đây giao cho tại hạ xử lý là được.” Hoàng Phủ Đồng đề nghị.
“Không cần, ta còn chưa đến mức xem qua một lượt ngọc giản liền không còn sức.” Triệu Thiên Dĩnh cười nhạt nói.
Ngay lúc này có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, đúng là Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
Bệ hạ, lúc trước ta có đề cập với ngươi hai vị gia chủ của Lâm gia và Sở gia, hiện giờ bọn họ đã đến và đang chờ ngoài đại điện tiếp khách.”
Hoàng Phủ Chiêm Thiên thi lễ với Triệu Thiên Dĩnh một cái rồi nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, nét mặt liền hiện ra vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu, đứng lên.
Hai người này là gia chủ của hai đại gia tộc có thực lực không kém mà
mấy ngày qua Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã lôi kéo được, nếu có thể triệt để
mượn sức thì đối với thế cục hiện tại quả là một chuyện tốt.
“Việc chỉnh lý lại tình báo các nơi liền phiền Đồng trưởng lão, ta đi chút rồi về.” Nàng nói với Hoàng Phủ Đồng.
Hoàng Phủ Đồng nghe vậy vội tuân lệnh.
Triệu Thiên Dĩnh lập tức cùng Hoàng Phủ Chiêm Thiên rời khỏi Sơn Hà Điện, tiến vào đại điện tiếp khách.
Sau một lát hai người đã đến một tòa đại điện hùng vĩ tráng lệ.
Hai bên trái phải cửa đại điện đứng hai gã thủ vệ, từ ngoài cửa nhìn vào thấp thoáng thấy vài bóng người.
Triệu Thiên Dĩnh liếc sang hai gã thủ vệ, sắc mặt hơi đổi.
Hai tên này hơi lạ mặt, không phải bọn người ngày thường vẫn đứng ở đây.
“Bệ hạ, hai vị gia chủ chờ đã lâu, chúng ta vào thôi.” Trong mắt Hoàng Phủ Chiêm Thiên hơi căng thẳng, hắn mở miệng nói.
Triệu Thiên Dĩnh ừ một tiếng rồi quay lại cất bước tiến vào.
Đáy mắt Hoàng Phủ Chiêm Thiên có chút buông lỏng, cũng đi theo Triệu
Thiên Dĩnh, nhưng hai tay đặt ở sau lưng hơi nhấc lên, dường như ra dấu
gì đó.
Lúc này trong đại điện đã ngồi hơn hai mươi tên ma nhân mặc các loại
trang phục khác nhau, chia ra đứng hai bên phía sau một thanh niên áo
vàng có khuôn mặt bình thường, và một nữ tử che mặt áo đỏ. Thoạt nhìn
phân biệt rõ ràng.
Hai nhóm người vừa nghe tiếng bước chân liền vội vàng đứng lên.
Thanh niên áo vàng nhìn về phía Triệu Thiên Dĩnh, ánh mắt khẽ động.
“Bệ hạ, hai vị này là gia chủ của Sở gia và Lâm gia.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên đứng đằng sau Triệu Thiên Dĩnh mở miệng giới thiệu.
“Hai vị gia chủ đường xa đến thật là khổ cực.” Triệu Thiên Dĩnh đảo mắt
nhìn qua thanh niên áo vàng và nữ tử che mặt rồi thản nhiên nói, sau đó
thân hình nàng liền nhoáng lên một cái đã xuất hiện trên ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.
“Hoàng Phủ cô nương khách khí rồi, Chiêm Thiên trưởng lão mời tại hạ đến đây, nói là muốn làm một chuyện mà đối với hai gia tộc đều có lợi, tất
nhiên là tại hạ không thể từ chối.” Thanh niên áo vàng quay sang liếc
nhìn Hoàng Phủ Chiêm Thiên đang đứng tại cửa rồi lập tức quay lại cười
nhạt nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe thế, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Thanh niên áo vàng vừa dứt lời thì những kẻ đứng sau lưng hắn vốn thần
sắc cung kính bỗng nhiên đều lộ ra một tia vui mừng quỷ dị, thậm chí còn có người không kiêng dè gì nhìn săm soi về phía Triệu Thiên Dĩnh.
“Các ngươi…” Triệu Thiên Dĩnh chợt ý thức được điều gì, đứng phắt dậy,
nàng bấm tay búng ra một đạo sáng tím hướng về phía bên ngoài đại điện
bay đi.
Nhưng lúc này bỗng có một bàn tay lớn màu đen hiện ra ở cửa đại điện, ngăn lại đạo ánh sáng tím đó.
“Ba” một tiếng, hào quang màu tím vừa đâm vào bàn tay lớn màu đen liền nổ ầm ra.