- Muộn như vậy Tiễn đông chủ lại ở chỗ này à, xem ra là có việc gấp.
Liễu Minh vừa thấy người trong phòng, lúc này có chút kinh ngạc hỏi.
Người này chính là chủ nhân Tiền phủ, Tiễn Siêu.
- Kiền tiên sinh, Tiễn mỗ sở dĩ ở lại nơi này thật ra là có tin tức tốt bẩm báo. Tiên sinh muốn Băng Ngân Thảo, thủ hạ của ta từ trong cửa hàng khác tìm được một cây rồi, nhưng còn phải mời tiên sinh tự mình qua xem, nhìn xem có thể dùng hay không.
Tiễn Siêu lập tức đứng dậy tươi cười đầy mặt nói ra.
- Chuyện này là thật, Kiền mỗ phải đi qua xem xét rồi.
Liễu Minh nghe vậy tự nhiên đại hỉ.
Tiễn Siêu lấy trong tay áo một cái hộp, mỉm cười đưa qua.
Liễu Minh tiếp nhận hộp gỗ này, sau khi mở ra thì bên trong lập tức hiển lộ một cây linh thảo ba lá màu bạc, mặt ngoài mơ hồ có một ít hàn khí tỏa ra.
Liễu Minh thấy vậy trong mắt hiện ra vẻ mặt ngung trọng, trong tay có hào quang lóe lên, một cây ngân châm dài vài tấc lóe lên.
Liễu Minh một tây nâng hộp gỗ, một tay dùng hai ngón tay khẹp ngân châm, lại đâm vào linh thảo một cái...
Sau khi ngân châm đâm thủng phiến lá màu bạc nhàn nhạt, lúc này có một ít hàn khí lạnh giá vọt lên ngón tay của Liễu Minh.
Liễu Minh rút ngân châm ra khỏi cây linh dược này, lại quét mắt nhìn qua ngân châm một vòng.
Chỉ thấy nửa đoạn ngân châm lúc này xuất hiện tình trạng đóng băng
- Đúng vậy, đây là Băng Ngân Thảo có tối thiểu năm mươi năm hỏa hầu, dùng để trị liệu chất nữ của ta đủ rồi. Lúc này thật sự phải cảm tạ Tiền đông chủ hao tâm tổn trí, tại hạ không khách khí nhận lấy vậy.
Liễu Minh nhìn rõ ràng cảnh tượng trên ngân châm, thần sắc buông lỏng nói ra, đồng thời ngân châm ở trên tay đã biến mất.
- Ha ha. Chỉ cần linh thảo này sử dụng được là được rồi, vật ấy là phu nhân của ta đáp ứng với tiên sinh cứu mạng con trai của ta, tại hạ đến bây giờ mới có thể tìm được cũng phải xin lỗi Kiền tiên sinh một hai.
Tiễn Siêu cười nói.
- Tiễn đông chủ quá khách khí. Trước kia Kiền mỗ ra tay chỉ là thuận tay mà thôi.
Trong miệng Liễu Minh khiêm tốn nói ra, sau đó bỏ linh thảo vào trong hộp gỗ đóng lại cẩn thận, sau đó đem gốc Băng Ngân Thảo thu vào tay.
- Kỳ thật Tiền mỗ lúc này đây đến còn có một việc nữa, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Tiễn Siêu thấy Liễu Minh nhận lấy hộp gỗ thì dáng tươi cười trên mặt nồng đậm vài phần.
- Ah, Tiễn đông chủ có chuyện không ngại nói thẳng,
Liễu Minh nghe vậy tâm niệm nhanh chóng chuyển động, trên mặt không thay đổi thần sắc.
- Ta nghe phu nhân nói Kiền tiên sinh cũng biết một ít tình huống của Bách Linh Cư chung ta, nhưng không biết tiên sinh cảm thấy như thế nào?
Tiễn Siêu nghiêm sắc mặt hỏi.
- Ý của Tiễn đông chủ là...
Hai mắt Liễu Minh nheo lại hỏi ngược một câu.
- Không dối gạt tiên sinh, ta từ chỗ Miện lão biết tiên sinh chẳng những pháp lực cao thâm, một thân y thuật thậm chí còn không dưới hắn. Tiên sinh là cao thủ bực này Bách Linh Cư đúng là cầu hiền khát nước. Cho nên Tiền mỗ lần này tự mình tới. Ý định chính thức mời tiên sinh trở thành khách khanh của Bách Linh Cư. Hết thảy chi phí phí tổn đều là đãi ngộ tốt nhất.
Tiễn Siêu ngược lại là trực tiếp nói thẳng ra.
- Gia nhập Bách Linh Cư? Chỉ sợ chuyện này làm Tiễn đông chủ thất vọng rồi, tại hạ còn không có ý đó.
Liễu Minh nghe vậy, nhướng mày nói ra.
- Vậy là thế nào? Tiên sinh với tư cách một gã tán tu, đã có ý định ở lại trong Huyền Kinh thời gian dài, chỉ sợ gia nhập một thế lực của Huyền Kinh chỉ là chuyện sớm muộn. Tiễn mỗ không phải khoe khoang, đãi ngộ khách khanh của Bách Linh Cư không phải là số một số hai ở Huyền Kinh này, nhưng mà đủ liệt kê ở top năm. Tiên sinh chỉ cần gia nhập Bách Linh Cư thì chẳng những mỗi tháng có linh thạch xa xỉ cung phụng. Mặt khác nếu như có thiếu đan dược nào đó, bản cư cũng có thể trợ giúp thu thập. Hơn nữa bản cư cũng không có quá nhiều ước thúc với khách khanh, nếu như khách khanh cảm thấy công việc quá mức nguy hiểm có khả năng vẫn lạc đều có quyền lực cự tuyệt nhất định. Tiễn mỗ cũng không bảo khách khanh đi làm những chuyện không có khả năng hoàn thành. Dù sao từ ý nào đó khách khanh dùng để làm uy hiếp thế lực khác là chính, thật muốn chư vị khách khanh tự mình động thủ thật ra không nhiều lắm.
Tiễn Siêu ngược lại không có chút cảm giác ngoài ý muốn nói thêm.
- Nếu Tiễn đông chủ có thành ý như vậy tại hạ cũng không che giấu, có gì thì nói thẳng vậy. Có quan hệ tới đãi ngộ khách khanh của Bách Linh Cư thì ta đã từ chỗ Miện huynh hiểu được rồi, xác thực coi như không tệ. Sở dĩ tại hạ không đáp ứng gia nhập thì băn khoăn Bách Linh Cư hiện tại dường như trêu chọc một gã đại địch. Nếu không cũng không có chuyện phu nhân và lệnh công tử bị người ta ám sát ở gần Huyền Kinh như vậy. Lần này Kiền mỗ tới Huyền Kinh là có một ít chuyện cần xử lý, cũng không muốn chủ động cuốn vào phiền toái làm gì, để tránh giảm đại bộ phận tinh lực.
Liễu Minh tắc chậm rãi trả lời.
- Thì ra là thế. Xem ra Kiền tiên sinh không coi được với tình cảnh của Bách Linh Cư chúng ta hiện giờ. Nếu là như vậy thì Kiền tiên sinh cũng không cần quá lo lắng. Kỳ thật gần đây tất cả đối địch của Bách Linh Cư là có chủ sự cả, Tiễn mỗ đã điều tra ra là ai, đây chính là Tụ Bảo lâu đối đầu gây nên. Tục ngữ nói cùng đồng hành là oan gia, cộng thêm hai gia tộc chúng ta cùng làm một sinh ý chiếm hai ba thành tài nguyên tu luyện của Huyền Kinh này, tự nhiên phải đánh nhau túi bụi rồi. Bản thân ta và đại chưởng quầy Tụ Bảo lâu Mục Ảnh Thành cũng có thâm thù đại hận. Nhưng dù cho như vậy nhiều nhăm như vậy thế hai chúng ta cũng không ai làm gì được ai. Trong đó tuy có nguyên nhân thực lực hơn kém nhau, nhưng chính yếu nhất vẫn là chỗ dựa của cả hai căn bản không có khả năng để
cho bất cứ nhà nào ngã xuống. Cho nên tiên sinh căn bản không cần phải lo lắng Bách Linh Cư hiện tại gặp vấn đề này. Chỉ chờ tới lúc tổ chức đấu giá tháng sau thuận lợi, bản cư có thể lực áp Tụ Bảo lâu, tin tưởng đối phương trong mấy năm sau sẽ không làm gì được bản cư.
Tiễn Siêu giật mình giải thích cặn kẽ.
- Sau lưng có chỗ dựa? Dùng thế lực của quý cư còn có thể xưng là chỗ dựa, nghĩ đến nhất định là có đại lai lịch rồi. Không biết Tiễn đông chủ có thể bẩm báo một hai hay không?
Liễu Minh sau khi nghe xong có chút kinh ngạc hỏi một câu.
- Chuyện này tự nhiên không có vấn đề. Kỳ thật thế lực lớn nhỏ trong Huyền Kinh này đều phải có chỗ dựa mới tồn tại được, nếu không thì làm cách nào dừng chân ở Huyền Kinh này đây. Mà Bách Linh Cư cùng Tụ Bảo lâu chúng ta đối ngoại là buôn bán, chỗ dựa sau lưng chúng ta ai cũng đều biết là ai, càng không cần giấu diếm cái gì. Người sau lưng Bách Linh Cư chính là thân đệ đệ của đương kim hoàng thượng ‘Tam vương gia’, bản cư lợi nhuận một phần ba đều giao cho tam vương phủ. Mà chỗ dựa của Tụ Bảo lâu chính là đương kim Cửu hoàng tử, nhưng khác với bản cư đại chưởng quỹ Mục Ảnh Thành trừ là đại chưởng quỹ kỳ thật còn là gia nô của Cửu hoàng tử, cả Tụ Bảo lâu căn bản chính là sản nghiệp riêng của Cửu hoàng tử mà thôi. Cho nên hai nhà chúng ta đấu càng lợi hại cũng tuyệt đối không để cho nhà nào suy sụp cả, chỗ dựa sau lưng của chúng ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Tiễn Siêu ngưng trọng nói ra.
- Tam vương gia, hẳn là người hai mươi năm trước hiệp trợ hoàng thượng đăng cơ, gần đây có danh xưng là hiền vương chính là Tam vương gia?
Bỗn nhiên nội tâm của Liễu Minh chấn động, nhưng trên mặt lại lộ ra chút dị sắc.
- Ah, không nghĩ tới Kiền tiên sinh cũng nghe qua tên tuổi của Tam vương gia năm đó sao, như vậy cũng dễ xử lý, thật là vị hiền vương này không giả. Không biết Kiền tiên sinh phải chăng cải biến chủ ý, nguyện ý trở thành khách khanh bản cư?
Tiễn Siêu có chút ngoài ý muốn hỏi.
- Nếu Bách Linh Cư gặp được phiền toái chỉ là tạm thời, sau lưng lại có Tam vương gia hiền vương, nếu Kiền mỗ vẫn còn từ chối chỉ sợ thật sự làm Tiễn đông chủ không vui. Ta có thể đáp ứng gia nhập Bách Linh Cư, nhưng còn có hai điều kiện, hy vọng đông chủ có thể đáp ứng một chút.
Liễu Minh trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói thêm.
- Kiền tiên sinh có điều kiện gì, cứ việc nói là được.
Tiễn Siêu nghe vậy vui vẻ, vội hỏi.
- Thứ nhất, ta gia nhập Bách Linh Cư trở thành khách khanh chỉ là trước khi giải quyết xong chuyện ở Huyền Kinh này, nếu có một ngày rời khỏi Huyền Kinh thì thân phận khách khanh này không có hiệu lực. Nhưng mà Tiễn đông chủ yên tâm, thời gian ta ở lại Huyền Kinh ít thì hai ba năm, nhiều thì năm sáu năm. Thứ hai, ta trở thành khách khanh Bách Linh Cư thù lao mỗi tháng trừ linh thạch cung phụng ra, còn có ý định học tập một chút luyện đan thuật. Cho nên hy vọng quý cư có thể đề cử cho ta làm môn hạ của Luyện Đan Sư học tập luyện đan chi đạo. Đương nhiên ta cũng biết Luyện Đan Sư đại sư chính thức dường như không có thu đồ, nhưng ta muốn Bách Linh Cư đề cử một phần mà thôi, ta tự có biện pháp thuyết phục đối phương. Nhưng mà quý cư giới thiệu Luyện Đan Sư phải là người có tạo nghệ đan đạo cao thâm, có thể luyện chế đan dược cho Linh Sư mới được.
Liễu Minh chậm rãi nói ra.
- Cái gì, Kiền tiên sinh muốn học tập luyện đan chi thuật?
Liễu Minh nói như vậy làm cho Tiễn Siêu chấn động.
- Như thế nào, tại hạ không thể học tập sao?
Liễu Minh nghe vậy nhíu mày hỏi.
- Cái này tự nhiên không phải, tuy tại hạ không phải là Linh Đồ, nhưng cũng biết luyện đan thuật chính là thứ khó học tập nhất, tu luyện giả có thể chính thức học được cách luyện đan cơ hồ rải rác không có mấy. Nhưng mà tiên sinh nếu thật sự cảm thấy hứng thú với luyện đan thuật,Bách Linh Cư chúng ta cũng có kết giao với vài Luyện Đan Sư, có thể trợ giúp đề cử một hai. Nhưng mà Luyện Đan Sư có thể luyện chế những đan dược cho Linh Sư thì cho dù ở trong đại tông môn cũng như phượng mao lân giác. Tại Huyền Kinh này chỉ sợ chỉ có một người mới có bổn sự này, nhưng mà tính tình luyện đan đại sư này rất cổ quái, tuy bản cư có đánh qua vài lần quan hệ với hắn, có đấu giá đan dược của hắn vài lần, nhưng thật sự không có nắm chắc quá lớn đề cử tiên sinh học luyện đan được.
Tiễn Siêu hơi chút chần chờ trả lời.
- Chuyện này không có sao, chỉ cần Tiễn đông chủ có thể giúp cho tại hạ gặp được vị đại sư này là được, chuyện học tập luyện đan sự thì giao cho tại hạ tự giải quyết là được.
Liễu Minh nghe xong lại tinh thần chấn động.
- Tốt, nếu chỉ là như vậy thì hai chuyện này Tiền mỗ có thể đáp ứng tiên sinh.
Lúc này đây Tiễn Siêu hơi ước lượng một chút là đưa ra quyết định.
- Kiền Minh cũng cảm tạ đông chủ.
Liễu Minh mỉm cười, hơi khom người với Tiễn Siêu.