- Ha ha, Kiền tiên sinh không cần đa lễ như vậy. Ngày mai ta gọi người đem lệnh bài khách khanh đưa cho tiên sinh. Mặt khác chỗ ở của tiên sinh...
Tiễn Siêu tràn đầy vẻ cao hứng nói ra.
- Chuyện chỗ ở không cần làm phiền đông chủ đâu, Kiền mỗ là người ưa thích yên tĩnh, đã thuê một động phủ ở Tiên Hà Sơn rồi. Đợi đến lúc đấu giá hội chấm dứt tại hạ sẽ trừ sạch độc trong người lệnh công tử, sau đó dời qua đó.
Liễu Minh không lưỡng lự ngắt lời.
- Nếu là như vậy chỉ sợ tiền thuê mỗi tháng của tiên sinh không ít, như vậy đi, về sau mỗi tháng linh thạch cung phụng cho tiên sinh ta lại đề cao một thành.
Tiễn Siêu trước có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói ra.
- Kiền mỗ đa tạ đông chủ ưu ái.
Liễu Minh nghe vậy tự nhiên lại cảm ơn một tiếng.
Vì vậy Bách Linh Cư đông chủ này nói chuyện phiếm với Liễu Minh vài câu rồi cáo từ rời đi.
Liễu Minh tiễn hắn ra ngoài cửa mới sắc mặt đăm chiêu đi vào trong phòng.
Thời gian kế tiếp hắn cần phải điều chế Băng Ngân Thảo thành thuốc pha với nước cho Kiền Như Bình uống vào, lại dùng các thủ đoạn khác tiêu hao thời gian vài ngày mới trị tận gốc cho nàng.
Cùng một thời gian Tiễn Siêu cũng trở lại trong đại sảnh.
Tại nơi đó Miện lão đang ngồi ở trên mặt ghế, nhấm nháp ly trà thơm trong tay của mình.
- Đông chủ, ngươi trở về. Nhìn sắc mặt ngươi vui vẻ như vậy hẳn là lần này khuyên bảo thành công, Kiền tiên sinh nguyện ý gia nhập Bách Linh Cư.
Miện lão nhìn thấy thần sắc trên mặt Tiễn Siêu thì cao hứng nói ra.
- Ha ha, Miện lão gần đây tuệ nhãn sáng như đuốc, Tiễn mỗ sao có thể dấu diếm được đi. Kiền tiên sinh được ta khuyên bảo đã đáp ứng rồi. Nhưng mà hắn đưa ra hai điều kiện, Tiễn mỗ sợ rằng cũng phải lãng phí một phần nhân tình không nhỏ.
Tiễn Siêu cười ha hả nói ra.
- Ah, lãng phí nhân tình không nhỏ! Đông chủ nói là...
Miện lão kinh ngạc nói ra.
- Vị này Kiền tiên sinh này điều kiện đầu tiên thì bỏ đi, điều kiện thứ hai chính là chỉ điểm cho Phàm đại sư Luyện Đan sư cao thâm.
Vui vẻ trên mặt của Tiễn Siêu thu lại vài phần, hơi ngưng trọng nói ra.
- Luyện Đan Sư, Phàm đại sư! Đông chủ chỉ là Phàm đại sư?
Miện lão nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
- Đúng vậy, trừ Phàm Bách Tử đại sư thì cả Huyền Kinh còn có ai có thể có xưng hô này?
Tiễn Siêu không lưỡng lự nói ra.
- Thế nhưng mà Phàm Bách Tử đại sư bình thường là người không khách khí với ai, sao có thể chỉ điểm Kiền tiên sinh thuật luyện đan được?
Miện lão vẫn có chút run sợ nói ra.
- Đạo lý kia ta tự nhiên biết rõ, nhưng mà Kiền tiên sinh chỉ yêu cầu ta chỉ dẫn cho hắn là được rồi, dường như hắn có ý định nói phục Phàm đại sư.
Tiễn Siêu thở dài một hơi trả lời.
- Nếu chỉ là chỉ dẫn thì với giao tình của đông chủ với Phàm tiên sinh vẫn làm được. Chuyện này trách không được đông chủ nói lãng phí một phần nhân tình. Nhưng mà Kiền đạo hữu làm như vậy chỉ sợ sẽ lãng phí tâm cơ rồi.
Miện lão nghe vậy mới giật mình chậm rãi nói ra.
- Chỉ cần vị Kiền tiên sinh này như chân tướng của Miện lão là Linh Đồ hậu kỳ thì trả cái giá lớn như vậy cũng đáng giá. Nhưng mà Miện lão, vị Kiền tiên sinh này thoạt nhìn trẻ như vậy, thật sự có được tu vi kinh người như thế sao?
Tiễn Siêu vốn gật gật đầu, trên mặt lại lo lắng nói ra.
- Như thế nào? Đông chủ không tin vào phán đoán của lão nhân ta sao? Hắc hắc, vị Kiền đạo hữu này mặc dù không có chính miệng thừa nhận qua, nhưng mà thông qua Hồng tẩu miêu tả lần trước và từ hiểu biết của lão phu có thể khẳng định tu vi của hắn không yếu hơn Linh Đồ hậu kỳ. Đông chủ dù tốn hao cái giá lớn hơn nữa chỉ cần có thể đem hắn kéo tới Bách Linh Cư đã là mua bán lời to rồi.
Miện lão hơi cười nói.
- Có Miện lão nói những lời này thì Tiền mỗ cũng yên lòng. Một gã Linh Đồ hậu kỳ làm khách khanh, đối với Bách Linh Cư hiện tại mà nói là cánh tay đắc lực, dù sao hơi thả chút tiếng gió ra ngoài thì Miện lão cũng có thể dọn tay rồi, đi xử lý một ít chuyện quan trọng hơn.
Thần sắc Tiễn Siêu buông lỏng nói ra.
- Đúng vậy, có quan hệ tới lai lịch của Kiền đạo hữu đông chủ đã tra ra chưa? Linh Đồ hậu kỳ trẻ tuổi như vậy nếu thật là tán tu của bổn quốc thì tại sao không có chút danh khí nào?
Miện lão lại nghĩ tới một chuyện nên hỏi ngay.
- Ta đây tự nhiên đã sớm phái người đi điều tra rồi, nhưng mà tới bây giờ không có chút manh mối nào cả. Ta thấy Kiền tiên sinh này có khả năng không phải là tán tu của bổn quốc. Nếu không thì tại sao không có chút tư liệu liên quan nào cả.
Tiễn Siêu khuôn mặt ngưng trọng nói ra.
- Chuyện này khó mà nói được. Có chút tán tu tuy vô duyên tiến tiến vào trong tông môn, nhưng cũng là người khổ tu, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên thì tu luyện trăm năm không ra ngoài là bình thường. Nhưng mà vị Kiền tiên sinh này dường như không giống như người khổ tu, nói hắn là tán tu nước khác tật sự rất giống, mà Linh Đồ hậu kỳ trẻ tuổi như vậy cho dù nói là tu sĩ tông môn nước khác cũng không phải không có khả năng.
Miện lão như có điều suy nghĩ nói ra.
- Cái gì, Miện lão cảm thấy Kiền tiên sinh là tu sĩ tông môn nước khác sao?
Tiễn Siêu nghe xong lời ấy sắc mặt hơi biến đổi.
- Hắc hắc, Tiễn đông chủ không cần phải lo lắng. Những chuyện này chỉ là suy đoán của lão phu mà thôi, cho dù hắn thật sự là tu sĩ tông môn nước khác thì đây là đô thành Đại Huyền Quốc đấy, không có gì đáng sợ cả. Lại kể cũng có tiền lệ tu sĩ tông môn nước khác làm khách khanh đấy chứ.
Miện lão lại cười hắc hắc nói ra.
- Điều này cũng đúng, chỉ cần người này tới Bách Linh Cư không có ác ý, Tiễn mỗ không cần để ý những chuyện này. Mà tu luyện giả ở Huyền Kinh, mười người thì ba bốn người đã có vấn đề.
Tiễn Siêu suy nghĩ một chút cũng
cười nói.
Miện lão cũng vân vê chòm râu vui vẻ.
Còn lại thời gian năm sáu ngày, Liễu Minh ban ngày thì đi ra ngoài, đi dạo các nơi của Huyền Kinh một phen, cũng chuyên môn mua sắm tin tức các thế lực và tình báo chuyên môn, rốt cục hắn cũng hiểu tình hình của Huyền Kinh hiện tại.
Buổi tối ngày hôm nay Liễu Minh cuối cùng cũng dành thời gian cho Kiền Như Bình, nhìn qua gương mặt nhỏ nhắn mượt mà của nàng đang ngủ say vẫn mỉm cười, lúc này mới mỉm cười đắp chăn cho nàng, sau đó đứng dậy rời giường, đi qua gian phòng bên cạnh.
Trong gian phòng này hắn đi tới giường của mình, thần sắc bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống, yên lặng tự định giá những chuyện ngày hôm nay.
Sau khi trải qua mấy ngàn vất vả bận rộn, rốt cuộc quái bệnh của Kiền Như Bình đã khỏi hẳn, về sau chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn là không khác gì người bình thường.
Đến lúc này hắn có thể đem toàn bộ tinh thần đặt lên chuyện ở kinh thành.
Lần này tiến vào Huyền Kinh truy tra đệ tử giám sát sứ tiền nhiệm mất tích như thế nào cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, mục đích chính yếu nhất chính là chiết xuất pháp lực và tích lũy chân sát khí cùng với điều tra rõ bí mật năm đó phụ thân lưu lại.
Chuyện trước không cần nói, nhất định là chuyện tốn thời gian rất lâu, không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Vấn đề thứ hai là liên lụy tới "Tam vương phủ" .
Dựa theo di ngôn của phụ thân lưu lại thì trong tam vương phủ có lưu lại một vật mà hắn cất giấu, chỉ có nghĩ cách tiến vào trong phủ mới có thể triệt để vạch trần bí mật nhiều năm này.
Liễu Minh vốn còn muốn tiến vào Huyền Kinh thì nghĩ cách lẻn vào trong đó, nhưng tuyệt đối không ngờ chuyện này lại trùng hợp như vậy, hắn tiện tay kéo quen hệ với Bách Linh Cư dĩ nhiên có đại quan hệ với tam vương phủ.
Nếu không hắn thật sự chưa chắc đáp ứng làm khách khanh của Bách Linh Cư đâu.
Dù sao lấy thực lực của hắn chỉ cần hơi tỏ vẻ là có thể thuận lợi tiến vào thế lực đó rồi, căn bản không cần lựa chọn gia nhập thế lực như gia tộc này.
Nhưng hiện tại mà nói hắn không bỏ qua cơ hội tốt này.
Dùng quan hệ giữa Tam vương gia cùng Bách Linh Cư thì hắn tin tưởng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì lẫn vào tam vương phủ hẳn không phải là chuyện rất khó khăn. Chuyện này so với mạo hiểm lẻn vào tam vương phủ thì thuận lợi hơn nhiều.
Trong nội tâm Liễu Minh tự định giá như thế, khóe miệng lúc này nổi lên tươi cười nhàn nhạt, hai mắt của hắn hơi khép lại, trong thần thức hải hiện ra một quang cầu vàng kim, chỉ cần dùng tinh thần lực chạm vào là nó tự động hóa thành điển tịch, cũng từ từ mở ra xem.
Đây chính là bản Thái Cương Kiếm Quyết từ chỗ Lục Âm tổ sư!
Bản kiếm quyết này như mộng như ảo, mặc dù hắn có chút thông minh, nhưng mà từ khi có được tới nay hắn chỉ lĩnh ngộ được một hai phần mười mà thôi.
Những chuyện như lĩnh ngộ này đều là công pháp trụ cột của cả kiếm quyết, một bộ thập phần đơn giản là hấp thu kim tính linh khí trong thiên địa bồi dưỡng kiếm linh chi phôi của bản thân.
Mà cái gọi là kiếm linh chi phôi này hắn rốt cuộc đã hiểu rồi, chính là điều kiện tiên quyết luyện chế kiếm linh.
Dựa theo cả bộ kiếm quyết này, phi kiếm chính thức dường như chia làm hai chủng.
Một loại là các loại linh khí dạng kiếm tế luyện một phen, chỉ cần có thể tâm thần tương liên với mình là có thể thúc dục phi kiếm.
Tuy loại phi kiếm này uy năng bình thường, cơ hồ không có khác biệt quá lớn với linh khí khác, nhưng nếu như bị hủy không có ảnh hưởng quá lớn với chủ nhân của nó.
Nhưng mà phi kiếm loại này những kiếm tu cao cấp không bao giờ thèm ngó tới, căn bản không thèm nhận.
Một loại khác chính là tinh thần tâm huyết của mình tế luyện thành kiếm linh, sau đó lại tế luyện nó trong bản thân của mình, nó và người tuy hai mà một, do đó luyện hóa thành nguyên linh phi kiếm trong truyền thuyết.
Mà loại phi kiếm này bởi vì nó tương liên với máu huyết và tâm thần của mình chẳng những uy lực vô cùng lớn, chủ nhân thúc dục nó như là cánh tay của bản thân mình, có thể giết địch ngoài trăm dặm, lúc này mới hẳn là phi kiếm trên ý nghĩa chân chính, cũng là lợi khí giết người của kiếm tu cao cấp.
Đương nhiên loại nguyên linh phi kiếm này mà bị hủy cũng sẽ tạo thành tổn thương lớn cho chủ nhân, thậm chí có chút ít phương pháp luyện chế bá đạo, nếu phi kiếm bị hủy thì chủ nhân cũng chết theo, đây là chuyện không có gì hiếm lạ cả.
Cũng bởi vì như vậy cho nên những kiếm tu cao cấp luyện chế nguyên linh phi kiếm cần tài luyện không phải linh khí bình thường có thể so sánh được.