Cự cầm bay đến thung lũng trên không, một người đàn ông có cái mũi ưng, từ phía trên phiêu nhiên bay xuống. Từ đằng sau
cự thuyền cũng đồng thời hạ xuống, vài người khác mặc áo bào xanh
giống như ni cô nhẹ nhàng hạ xuống. Dẫn đội là một nữ ni vận
trường bào xanh, trên đầu đội một cái mũ cũ kỹ màu xám tro,
khuôn mặt thanh tú, thần thái lộ ra thập phần ôn hòa, chính là người
trên đảo nhỏ ngày hôm đó đem Già Lam rời đi
"Thanh Thủy Am!" Không biết là ai thốt lên một cách nghẹn ngào.
"Ta còn tưởng rằng là cao nhân phương nào, thì ra là Thanh Thủy Am."
"Diệu Tâm sư thái cùng Thiên Cầm Tông đạo hữu đại giá quang lâm, hai
vị không phải là trấn giữ ở tông môn sao, vì sao lại đến nơi
hoang vu này phải chăng là có việc gì cần?" Mỹ phụ họ Tiếu cười
khanh khách một tiếng rồi mở miệng hỏi.
"Tiếu tiên tử, bần ni lần này đến đây, bất quá là nghe nói Kim Ngọc
Minh cùng Trường Phong Hội đang lén lút đấu một canh bạc nơi đây,
có phải các người quên mất đây cũng là phạm vi thế lực của
Thiên Cầm Tông? Nếu đã liên quan đến việc phân chia khu vực này một lần nữa, thì bần ni cho rằng, Thiên Cầm Tông cũng xứng đáng có tư
cách tham gia trận đánh bạc này?" Áo bào xanh nữ ni mỉm cười, không
nhanh không chậm trả lời.
Tiếu tiên tử nghe vậy, nội tâm lập tức trầm xuống.
"Diệu Tâm sư thái, bần đạo cho rằng Trường Phong Hội cùng Kim Ngọc
Minh có chỗ không vừa ý mới tiến hành tranh đoạt nên cũng không gì
đáng trách, nhưng việc này cùng Thiên Cầm Tông tựa hồ không có vấn đề
gì. Nếu làm theo ý sư thái không khỏi có chút miễn cưỡng..." Trung niên đạo sĩ im lặng một thoáng suy nghĩ rốt cuộc lên tiếng.
"Bần ni thật sự không cảm thấy có cái gì miễn cưỡng ở đây. Nếu như
nhị vị không chịu đáp ứng, chỉ sợ chuyện lén lút hành động lúc
này đây, bất luận kết quả ra sao, bản thân bần ni cùng Thanh
Thủy Am cũng sẽ không thừa nhận." Nữ ni ho nhẹ một tiếng, ngữ khí như
trước bình thản, nhưng trong lời nói để lộ ra ý muốn uy hiếp rõ ràng.
"Đạo hữu cho rằng nói ra loại những lời này, thiếp thân sẽ một lời
đáp ứng sao?" Mỹ phụ họ Tiếu nghe vậy sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống.
"Cái này chỉ sợ không phải do quý các định đoạt. Bản am thân là
thành viên của Thiên Cầm Tông, nhất định phải lấy một cái công đạo cho
họ. Chẳng lẽ đạo hữu thực cho rằng, bản am hoàn toàn im lặng mà chấp nhận mọi việc như thế này sao?" Nữ ni trên mặt nhàn nhạt một nụ
cười, nhưng ngôn từ lại sắc bén vô cùng.
Mỹ phụ sắc mặt một hồi âm tình bất định, trong lúc nhất thời cũng
không dám thật sự trở mặt cự tuyệt, bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng hỏi gã đạo sĩ đờ đẫn đang đứng đối diện một câu:
"Thạch đạo hữu, ngươi nghĩ như thế nào việc này?"
"Bần đạo không ý kiến gì khác, Tiếu tiên tử cứ tự tiện làm chủ là
được." Trung niên đạo sĩ trên mặt hiện lên một vẻ kỳ dị, nhưng trong
miệng lại nhàn nhạt trả lời.
"Đúng là lão hồ ly!" Mỹ phụ họ Tiếu nghe vậy, trong bụng mắng thầm một câu.
Đối phương bay bổng một hồi rốt cuộc vẫn để cho nàng một mình đối mặt với áp lực của Thanh Thủy Am. Nếu để cho đám nữ ni gia nhập ván đấu
như vậy. Bọn họ tự nhiên sẽ có nhiều thêm một kẻ địch mạnh, vì vậy cả
hai đều trăm nghìn lần cảm thấy không tình nguyện.
"Chư vị yên tâm, chỉ cần Thiên Cầm Tông có thể tham gia đánh cược lần này, bần ni nguyện ý thay mặt Thanh Thủy Am phát lời trọng thề, vô
luận kết quả như thế nào, sẽ tuyệt đối không còn có bất kỳ dị nghị gì.
Mặt khác vì muốn công bằng, Nguyên đạo hữu của Thiên Cầm Tông nguyện
dùng một phần ba địa bàn xem như tiền đánh bạc, đồng thời phái ra ba
người gia nhập cuộc đấu lần này." Nữ ni lại bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, cũng như lời sư thái nói. Nếu hai nhà các vị thật sự có lòng tin, Thiên Cầm Tông chúng ta không ngại mang vài toà hoang đảo ra làm tiền cược." Nam tử mũi ưng Nguyên Tội cười hắc hắc tiếp lời nói,
"Sư thái đã có lời như vậy, thiếp thân nếu còn không muốn, ngược
lại không phải là ác nhân sao." Mỹ phụ suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục
vẫn phải cắn răng đáp ứng.
Đạo nhân họ Thạch của Tử Tiêu Quan cũng không còn cách nào khác
ngoài lẳng lặng gật đầu. Phong Trạm cùng Độc Cô Ngọc mặc dù cũng là
cường giả Hóa Tinh nhưng trước mặt mười đại tông môn của Nam Hải, căn
bản không cách nào can thiệp, quyết định việc này mảy may, chính là
đồng bệnh tương liên nên chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau. Ba người
trải qua một phen thương lượng, cuối cùng quyết định chuyển phần đánh
cuộc do hai phe quyết đấu thành ba phe luân chiến.
"Nguyên đạo hữu, không biết Thiên Cầm Tông phái ra ba vị nào để tham dự cuộc tỷ thí?" Phong Trạm bỗng nhiên một cười hỏi.
Nam tử mũi ưng cười hắc hắc một tiếng rồi bỗng nhiên hướng mặt lên
trời vẫy tay về phía cự ưng, lập tức hơn mười nam nữ vận trang
phục đệ tử Thiên Cầm Tông từ trên cao đồng thời nhảy xuống, cũng từ đó chọn ra hai nam một nữ. Hai gã nam tử một người có thân hình cao
lớn, tóc đỏ, một kẻ lại khô gầy như que củi, tướng mạo hèn mọn bỉ ổi. Mà nữ tử kia lại mang một thân xiêm y màu lam, dung mạo cực đẹp, một đôi
đôi mắt dễ thương càng thanh tịnh vô cùng. Liễu Minh cùng Tân Nguyên
hai người nhìn thấy nữ tử áo lam không khỏi một hồi cả kinh.
Thiếu nữ trước mắt không phải người nào xa lạ, mà là cố nhân từng
thất lạc tại tọa độ không gian lúc trước.
Già Lam!
Mấy tháng không thấy, hình dạng của cô gái này không có bao nhiêu
thay đổi, nhưng nét kinh diễm nhu mì trên thân thể lại như trở nên
nhạt hơn vài phần, ngược lại cảm giác nàng trở nên thanh khiết hơn
mà thôi, duy chỉ có một đôi mắt dễ thương lưu chuyển tầm đó, như trước có thể tản mát ra một cỗ cảm giác hấp dẫn làm cho người ta không
thể chống cự.
"Chuyện gì đã xảy ra, Hải Yêu Hoàng rõ ràng đã mang theo nàng ta
rời đi như thế nào giờ lại ở nơi này? Đã thế lại còn gia nhập
Thiên Cầm Tông?" Tân Nguyên thấp giọng truyền âm hỏi Liễu Minh.
"Ta cũng không rõ, những tưởng nàng tiến vào tọa độ không gian cùng thời gian khác chúng ta thì hẳn sẽ bị truyền tống đến trời Nam biển
Bắc nào đó, thật không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp lại." Liễu
Minh chỉ nhìn Già Lam một cái sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Tân Nguyên nghe lập tức rơi vào trầm mặc sau đó thần sắc chợt biến đổi, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
"Xem ra Tân huynh cũng nghĩ đến việc này, nếu Già Lam cũng bị truyền
tống đến khu vực Nam Hải thì tên khốn Hải Yêu Hoàng cũng có khả năng
rất lớn đã bị đưa đến một địa phương nào đó của nơi này. Nếu
quả thật như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn." Liễu Minh
nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt Tân Nguyên cẩn thận truyền âm nói
tiếp.
Già Lam lúc này cũng đang nhìn sang phía mọi người của Trường Phong
Hội thế nhưng ánh mắt chỉ khẽ quét qua khuôn mặt Liễu Minh, Tân Nguyên,
ngược lại là tại trên người áo đen thanh niên dừng lại thêm chỉ chốc
lát..
Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút kinh ngạc, còn chưa suy nghĩ
cẩn thận chuyện gì xảy ra, thì trong lúc lơ đãng thoáng nhìn phía dưới, phát hiện cách đó không xa, Vệ Trọng cũng đang dùng ánh mắt cực nóng
nhìn chằm chằm về phía thiếu nữ tuyệt sắc bên hàng ngũ đối phương. Dung mạo kinh diễm của Già Lam đã hoàn toàn hấp dẫn ánh
mắt của vị đệ tử
Ngũ Linh Tông, khiến gã nhất thời không thể thu hồi ánh mắt. Phong Thải
thấy vậy, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Không riêng thanh niên mặc áo đen như thế, mặt khác một ít đệ tử định lực chưa đủ cũng đều bị dung mạo Già Lam hấp dẫn, nhịn không được nhìn trộm không thôi.
"Mộng Yểm Chi Thể quả nhiên tạo thành hiệu quả kinh người đối với
những kẻ sở hữu tu vi yếu kém hoặc người chưa kịp phòng." Liễu Minh
thấy vậy, khóe miệng lẩm bẩm thoáng một phát, trong nội tâm âm thầm
nói.
Trong lúc đó Thiên Cầm Tông chưởng môn tuyên bố người tham gia
cuộc đấu, là Già Lam hai gã nam tử một béo một gầy đứng cạnh nàng.
Sứ giả của ba đại tông môn là đạo sĩ họ Thạch, mỹ phụ họ Tiếu cùng
với nữ ni áo bào xanh liền nhao nhao phát hạ lời thề, để đảm bảo dù
sau cuộc đấu kết quả có ra sao cũng quyết không đổi ý.
"Thạch đạo hữu, Tiếu tiên tử, bần ni đã phát hạ lời thề. Số lượng
đệ tử ba nhà chúng ta tham gia thi đấu cũng khá nhiều. Quy tắc cụ thể
của triền đấu sợ rằng cũng cần ước định lại từ đầu." Áo bào xanh nữ ni
sau một phen suy tính, thì nói ra.
"Tất nhiên rồi! Diệu Tâm đạo hữu có gì đề nghị, cứ việc nói ra." Mỹ
phụ chứng kiến đối phương đã lập thệ ước, trong nội tâm cũng âm thầm
nhẹ nhàng không ít, tự nhiên cười nói.
Đạo sĩ họ Thạch nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ mang vẻ mặt đờ đẫn như trước nhìn về phía nữ ni.
"Nếu Tiếu tiên tử nói như thế, bần ni còn từ chối thì quả là bất
kính. Ta đề nghị, chín người tham dự cuộc đấu đồng thời rút thăm, trừ
khi là người cùng tông, nếu không một khi rút thăm được đồng nhất dãy
số, lập tức tiến hành quyết đấu, trong đó kẻ bại đào thải, người thắng
tức thì tiến vào vòng tiếp theo, sau đó lại rút thăm lần nữa, nếu như
không, không thể trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo. Thẳng đến cuối cùng chỉ còn lại hai người cùng một Tông hoặc là một người thắng duy
nhất mới thôi." Diệu Tâm nữ ni thoáng nói ra đề tiếng nói, lạnh nhạt
nói ra.
"Quả là cách hay."
Mỹ phụ suy nghĩ một hồi rốt cuộc gật nhẹ đầu. Đạo sĩ họ Thạch cũng không có ý kiến gì khác.
"Nếu hai vị cũng không có ý kiến, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ." Diệu Tâm nữ ni lúc này phân phó xuống dưới, sai người ngay tại
chỗ đã làm ra chín cây thăm bằng trúc giống nhau như đúc cả về sức nặng
và độ dài, phía trên lần lượt viết lên từ một đến bốn, coi như bốn cặp số, chỉ còn lại một miếng bỏ trống. Sau đó nữ ni lại tay áo run lên
lấy ra một cái bình bát toàn thân che kín Linh Văn Ngân sắc, đem chín
cây thăm bằng trúc phóng vào bên trong.
"Ngân bát này có thể ngăn cản Tinh Thần Lực xâm nhập vào trong, hết
thảy toàn bộ đều do Thiên Ý quyết định." Diệu Tâm giải thích một cách từ tốn.
Dứt lời, trong tay nàng pháp quyết vừa bấm động xuống, một ngón tay
giờ đến phía trên ngân bát, mặt ngoài ngân bát tia sáng gai bạc trắng
lập tức đại thịnh.
Mỹ phụ họ Tiếu cùng đạo sĩ họ Thạch đứng cạnh thấy vậy lúc này không
chút khách khí sử dụng tinh thần lực xông vào, phát hiện quả nhiên
không cách nào đem tinh thần lực xâm nhập vào trong ngân bát, lúc này
đều gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề.
"Phong hội chủ, Độc Cô minh chủ, Nguyên chưởng môn, nói đại diện tham dự triền đấu của các vị tiến lên đây rút thăm đi." Diệu Tâm nữ ni thấy
thế, vừa mở miệng nói, đồng thời vừa cầm ngân bát trong tay nhẹ
nhàng ném lên phía trước, ngân bát liền vững vàng trôi nổi ở trước
người nửa trượng không nhúc nhích.
Chín người tham dự cuộc đấu liếc nhìn nhau một chút rồi mang vẻ mặt khác nhau nhao nhao tiến lên.
Liễu Minh vừa đi, một bên ánh mắt không khỏi nhìn sang hàng ngũ Kim Ngọc Minh.
Nhưng thấy Kim Ngọc Minh trong đám ba người đi ra, một người đi đầu
đúng là Liễu Minh lúc trước chú ý tới, chính là cái gã thanh niên mặt
sẹo, còn lại hai người thì một là tráng hán thân hình cao lớn cùng một
gã nho sinh áo bào màu vàng. Liễu Minh thần thức trên thân ba người khẽ
quét qua, phát hiện ngoại trừ thanh niên mặt sẹo cũng là tu sĩ Ngưng
Dịch cảnh trung kỳ giống hắn, hai người kia lại nhìn không ra tu vi
chính xác, chắc hẳn đều có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ.
Sau đó, Diệu Tâm nữ ni hữu ý vô ý an bài xuống, để ba người Thiên Cầm Tông tiến hành rút thăm trước. Tên nam tử khô gầy, tay phải vươn vào
bên trong ngân bát, một khắc đi qua, lấy ra một miếng thăm bằng trúc
xanh, trên đó viết một chữ ‘Tam’ xinh đẹp, liền cười hắc hắc đi qua một
bên. Sau đó đến tên đại hán tóc đỏ, thò tay một trảo phía dưới, lấy ra
một cây thăm bằng trúc viết ‘Tứ’, mặt không biểu tình đi tới bên cạnh
nam tử khô gầy. Đến phiên Già Lam, thấy nàng này tay ngọc duỗi ra
thu lại thì đã có trong tay, một cây thăm bằng trúc ghi ‘Nhị’.
"Số hai sao?"Một thân hắc y Vệ Trọng nhẹ giọng nói thầm, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng mọi người ở đây đều có tu vi không kém, tự nhiên
đều nghe được rõ ràng.
Bọn người Liễu Minh thần sắc ngược lại không có biến hóa, một bên
Phong Trạm nghe vậy gương mặt cũng bị chậm lại, mỹ phụ họ Tiếu lại cười
mỉm nhìn xem Phong Trạm, trong ánh mắt có ý trào phúng. Diệu Tâm nữ ni
thấy vậy, sắc mặt khẽ biến thành hơi chìm, liếc nhìn bọn thanh niên mặc
áo đen, mới nhàn nhạt tuyên bố:
"Kế tiếp đến phiên ba thành viên của Trường Phong Hội tiến lên rút thăm."
Độc Cô Ngọc thấy nữ ni an bài Kim Ngọc Minh rút thăm cuối cùng, trên mặt lộ ra một tia bất mãn, nhưng không dám nói gì.