Kế tiếp, khi Phong Trạm ra hiệu, hai người Liễu Minh cũng tiến lên theo thứ tự để tiến hành rút thăm.
Tân Nguyên đi đầu khi đến trước ngân bát tiện tay đặt vào rồi lấy ra một cây thăm bằng trúc.
"Số một!"
Tân Nguyên chỉ nhìn thoáng qua vật trong tay, liền thản nhiên nói ra, mặc dù còn không biết đối thủ là ai, nhưng xem ra mình chính là người đầu tiên khai đấu. Liễu Minh theo sát phía sau hướng bên trong ngân
bát thò tay tìm tòi, vì lúc này trong đó không còn lại mấy cây,
cầm ra một cây thăm bằng trúc bên trên viết một chữ ‘Tam’. Hắn nhìn như tùy ý quay đầu lại, thì đã thấy tên nam tử khô gầy Thiên Cầm Tông kia đang dùng ánh mắt không có hảo ý đánh giá hắn. Liễu Minh tự nhiên sẽ
không để ý ánh mắt người nọ, chỉ hơi hơi quét mắt về sau, liền mỉm cười
đi tới bên cạnh Tân Nguyên. Nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến một
âm thanh cười đắc ý.
"Ha ha, quả nhiên là số hai." Vệ Trọng trong tay nắm bắt một cây thăm bằng trúc đề chữ ‘Nhị’, tựa hồ đối với này kết hắn rất thoả mãn,
tiếng cười mỗi lúc lớn hơn, ánh mắt thì như vô tình hướng vào
Già Lam. Cử động lần này lại làm cho Phong Trạm đứng cạnh bên, đôi
mày nhíu lại, lộ ra phần vừa bất mãn vừa xấu hổ. Cùng lúc đó, trên mặt Độc Cô Ngọc cũng lộ ra thần sắc vui vẻ, nếu là Kim Ngọc
Minh rút thăm cuối cùng, cái thăm trống kia mười phần đã nắm chắc
trong tay, điều này có nghĩa lão đã có thêm một phần cơ hội, khi không mất một sợi lông mà nhẹ nhàng tiến vào vòng trong
Kết quả sau khi tên tráng hán áo bào vàng rút được chữ “Một“
cũng là người khởi đấu cùng Tân Nguyên, mà nho sinh áo bào màu
vàng thì rút trúng số " Bốn", đối chiến cái tên đại hán tóc đỏ của
Thiên Cầm Tông, về phần cái thăm trống là cái còn lại trong ngân
bát hiển nhiên là của thanh niên mặt đầy sẹo kia. Bất quá đó là suy nghĩ vui mừng của người khác. Riêng gã mặt sẹo thì lại lộ ra bảy phần bất mãn vì không được động thủ. Nhưng cũng không
có nói thêm lời nào xoay người đi tới sau lưng Độc Cô Ngọc. Gặp tình
huống như vậy, Độc Cô Ngọc trên mặt cũng lộ ra thần sắc đại hỉ, mỹ phụ họ Tiếu nhìn theo thanh niên mặt thẹo rồi bật cười khanh khách, tựa
hồ có chút thỏa mãn đối với kết quả vừa rồi.
"Vòng rút thăm thứ nhất đã có kết quả. Cuộc đấu liền có thể chính
thức bắt đầu." Nữ ni tay áo giương lên phía trước, thu hồi ngân bát
đồng thời cất giọng tuyên bố.
Đạo sĩ họ Thạch nghe vậy nhẹ gật đầu, chợt tay áo run lên, mấy đạo
ngân quang từ đó bay ra, rõ ràng là hơn mười cái trận kỳ. Lóe lên phía
dưới, liền chui vào vị trí trung ương Hỏa Diễm cốc, ẩn ẩn hiện ra một
cái vòng đường kính hơn mười trượng, đồng thời tay lão thúc giục pháp
quyết khiến cho ánh sáng trắng phát ra từ trận kỳ mỗi lúc một thịnh,
liền hóa thành một tầng vô hình cấm chế bao phủ vòng tròn vào trong.
"Phương thức thắng bại cụ thể, do song phương tỷ thí tự mình quy
định. Bất quá một khi bay ra khỏi cái vòng này, cũng coi như là thua.
Nếu không còn điều gì thắc mắc, xin mời hai vị rút được số một bắt
đầu." Đạo sĩ họ Thạch làm xong đâu đó hết thảy, lúc này cao giọng nói
ra.
Vừa dứt lời, thân hình Tân Nguyên liền lóe lên xuất hiện ở trong pháp trận, trong tay Thiết Bổng màu đen đưa lên vác trên vai, giống như cười mà không phải cười nhìn qua đại hán áo bào màu vàng dưới đài. Đại
hán áo bào màu vàng không ngờ cũng là một gã Thể Tu, dáng người khôi
ngô bưu hãn, hai tay nổi gân xanh, toàn thân cơ bắp nhúc nhích, phảng
phất sức lực trong cơ thể tùy thời có thể bay vọt ra.
Tân Nguyên thân ảnh thon gầy, so sánh với đại hán có phần khập khễnh, nếu chỉ nhìn dáng vẻ hai người. Đại hán thấy đối thủ
mình đã nhảy lên đài trong miệng hừ lạnh một tiếng, hai tay mở ra
cũng phi thân lên, vững vàng xuất hiện trước mặt Tân Nguyên. Gã
vừa mới rơi xuống đất, không nói hai lời song thủ vừa lộn, bàn tay hắc
quang lóe lên, hai thanh Thanh sắc cự chùy dài ước chừng nửa trượng liền xuất hiện trên tay. Cự chùy mặt ngoài thanh quang mịt mờ, che kín rậm
rạp chằng chịt màu đen Linh Văn.
Sau đó đại hán hét lớn một tiếng, bên ngoài thân lập tức nổi lên một
cỗ hắc khí, Linh Văn phía trên cự chùy chớp động, bên trên hắn nổi lên
tầng tầng hắc khí lượn lờ, thân ảnh một cái chớp động, vật trong tay
hung hăng đập tới Tân Nguyên. Động tác vô cùng thuần thục, hiển
nhiên là đại hán này rất có kinh nghiệm đấu pháp. Một đôi búa lớn
trên nửa đường đột nhiên một cái mơ hồ phía dưới, hắc khí một cái trở
mình, lại huyễn hóa ra hơn mười đạo chùy ảnh cực lớn độc nhất vô nhị,
phô thiên cái địa đánh xuống, khí thế rất kinh người.
Tân Nguyên thấy thế, trong nội tâm hơi run sợ, sau đó tâm niệm vừa
động, trong tay hắc bổng đồng dạng nổi lên hắc quang, hai cánh tay
thoáng động phía dưới, cũng huyễn hóa ra tầng tầng côn ảnh. Sau một
khắc, có cảm giác vài luồng cự lực vọt tới, chùy ảnh cực lớn hung hăng
đánh lên hư ảnh Thiết Bổng, phát ra mấy tiếng nặng nề của kim loại va
chạm. Tân Nguyên khi chùy ảnh liên tục oanh kích phía dưới, sửng sốt
hướng về phía sau lui mấy bước, lúc này mới có thể hóa giải hơn mười đạo chùy ảnh cực lớn.
Dưới đài Liễu Minh thấy vậy liền khẽ chau mày. Hơn ai hết, họ Liễu
biết rõ bổn sự của Tân Nguyên, bàn về lực lượng thân thể cũng không
yếu hơn bao nhiêu so với hắn, chỉ là không nghĩ tới đại hán này của Kim Ngọc Minh đồng dạng sở hữu khí lực cũng không tầm thường.
"Độc Cô Minh chủ, quý minh những năm gần đây, đào tạo ra cũng
không ít nhân tài. Kẻ này không ngờ đã tu luyện Hắc Cương Công đến mức
tiểu thành." Mỹ phụ họ Tiếu chứng kiến áo bào màu vàng đại hán trên
người hắc khí quỷ dị, trong lòng thầm kinh ngạc.
Nàng này sở dĩ có ý nghĩ như vậy, là vì loại công pháp có tên Hắc
Cương Công quả thật có chút bất phàm, nghe nói là công pháp vài ngàn năm trước của một gã Thể Tu Cao giai đến từ đại phái Hắc Huyền môn thuộc
đại lục Trung Thiên, bất quá tông môn này sớm đã xuống dốc, cho nên công pháp cái này mới bắt đầu truyền lưu ra ngoài.
"Tiên tử khen trật rồi, Hắc Cương Công của bổn môn chỉ là tàn bản
mà thôi, cũng không hoàn chỉnh, bổn môn cũng chỉ có Kim Hoán kẻ này tu
luyện, cách đại thành còn rất xa." Độc Cô Ngọc cười khẽ trả lời.
Mỹ phụ họ Tiếu nghe vậy cũng không hỏi nhiều, ánh mắt tiếp tục dõi
theo hai người thi đấu. Chỉ thấy trên trận hắc quang lóe lên, đại hán
đã xuất hiện lần nữa ở trước mặt Tân Nguyên, cự chùy lần nữa hóa lên
đầy trời chùy ảnh. Tân Nguyên sớm đã có phòng bị, thân ảnh một hồi mơ
hồ, lại quỷ dị từ đó xông lên Nhị Hồ, đồng thời, một đạo bóng gậy màu
đen lại theo bên cạnh đại hán quét ngang. Đại hán tức thì khẽ quát một tiếng, cánh tay khẽ động, một cái chuôi cự chùy khác nghênh hướng bóng
gậy.
Một tiếng "Đương"!
Cự chùy cùng Thiết Bổng sau một kích này lập tức tách ra, hai người
chịu một cỗ sức lực lớn phản chấn, không khỏi lui về
phía sau mấy bước.
"Tốt, quả nhiên có vài phần thực lực, bất quá vừa rồi chỉ là
giả, bây giờ ta sẽ không nương tay thêm nữa." Đại hán cười lạnh một
tiếng nói, trên người hắc khí càng tăng lên thêm vài phần, thân hình lóe lên phía dưới, cự chùy trong tay lần nữa hóa thành một mảnh chùy ảnh
không khách khí hướng tới Tân Nguyên, khí tức có thể nói mạnh hơn lúc trước gấp hai ba lần, khiến chung quanh cũng nổi lên một hồi
cuồng phong.
Ánh mắt Tân Nguyên lóe lên sự tàn khốc, trong miệng bắt đầu niệm vài tiếng chú ngữ, trên cánh tay lại nổi lên vô số Linh Văn màu đen. Một
hồi đùng chi vang lên, hai tay so trước trước rõ ràng thô hơn một vòng,
sau khi hít sâu một hơi, Thiết Bổng bỗng nhiên lóe lên hắc quang, kích
cỡ của nó cũng lớn hơn gấp đôi trong chớp mắt. Hai tay run lên, vô số
bóng gậy màu đen tầng tầng hiển hiện, lại biến ảo thành một cỗ gió lốc
màu đen nghênh đón chùy ảnh đầy trời.
"Bang bang" một hồi tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến!
Chùy ảnh bóng gậy đan vào nhau lập loè rồi lại đồng thời tiêu tán,
Tân Nguyên cùng đại hán lại càng thất tha thất thểu thối lui vài bước,
nhưng lúc này đại hán tắc thì so với Tân Nguyên rõ ràng lui lại nhiều hơn mấy bước mới đứng vững.
Đại hán bắt đầu âm thầm hoảng sợ.
Gã trời sinh một thân mãnh lực, cộng thêm tu luyện công pháp thể tu
thời Thượng Cổ người thường không thể chịu đựng, tạo nên khí lực to lớn
đủ xé tan hổ báo nhưng hôm nay đón đỡ một kích của đối phương, hai tay
lại có chút run lên, cảm thấy không chịu đựng nổi.
Nhưng vào lúc này, Thiết Bổng trong tay Tân Nguyên lập tức hóa thành
một thanh thiết thương, đầu thương vàng chói, liên tục vung vẩy phía
dưới, rậm rạp chằng chịt kim mang hiển hiện mà ra, lại như mưa to kích
xạ mà đến. Đại hán biến sắc, huy động cự chùy lại lần nữa. Kim mang
cùng cự chùy phương tiếp xúc, liền tại trong tiếng binh binh pằng pằng
mà tán. Tân Nguyên thần sắc không thay đổi, cầm trong tay thiết thương
vũ thành một cỗ hắc quang, tiếng rít nổi lên, Kim sắc thương ảnh không
ngừng hướng đại hán dũng mãnh lao tới.
Đại hán vung vẩy cự chùy, dần dần cảm thấy tuyệt vọng, thương ảnh
ngày càng chói mắt, khiến gã trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy
đầy trời đều là ánh sáng kim sắc, chỉ có thể vung cự chùy ra sức chống đỡ. Bỗng nhiên đại hán trong miệng nói lẩm bẩm, trên người cuồn cuộn
hắc khí ngưng tụ phía dưới, trong chớp mắt trở nên ngưng thực vô cùng,
đem chính mình bảo hộ vào trong đó. Lập tức liền có vô số đạo kim mang xuyên qua chùy ảnh đâm vào bên trên hắc khí, vòng bảo hộ màu đen cũng
vẻn vẹn khẽ run lên, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Tráng hán thấy vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau một khắc ở
đối diện, cánh tay Tân Nguyên một cái mơ hồ, phảng phất đồng thời huyễn
hóa ra bảy tám cánh tay đồng thời xông trận tấn công cực mạnh. Tráng
hán trong nội tâm cả kinh, chỉ có thể liều mạng dốc sức tiến hành ngăn
cản, nhưng sau khi chống đỡ hết lớp công kích cuối cùng, gã đưa mắt xem
xét đối diện thì nhận ra Tân Nguyên đã thình lình biến mất vô ảnh vô
tung.
"Không tốt."
Tráng hán lập tức hét lớn một tiếng, không chút do dự lấy ra phù lục
đồng thời bấm niệm pháp quyết tạo thành một đạo hoàng quang bao phủ
toàn thân.
"Đi!"
Nhưng trong lúc này, Tân Nguyên lại chẳng biết từ lúc nào xuất
hiện ở sau lưng đại hán, phù văn màu đen bên ngoài thân lóe lên, kéo
một phát mở tay ra trong đó chẳng biết lúc nào đã nhiều ra cự cung đen kịt màu sắc, một đạo chói mắt kim mang kích bắn ra. Đại hán chỉ nghe
được một tiếng “Tạch” thanh thúy vang lên, vòng bảo hộ màu vàng hợp với
bên hắc khí ngưng thực bên ngoài thân lại đồng thời tán loạn, kim mang
chói mắt lập tức bao phủ thân hình của gã. Sau một lát, kim quang tan
hết, tráng hán thân thể khổng lồ đã ngã trên mặt đất, toàn thân đã là
máu tươi đầm đìa, bất tỉnh nhân sự.
"Trận đầu, Trường Phong Hội chiến thắng." Diệu Tâm nữ ni thấy vậy, lạnh lùng tuyên bố.
Độc Cô Ngọc thấy tình cảnh này, sắc mặt không khỏi có chút âm trầm.
Sắc mặt mỹ phụ họ Tiếu cũng có chút khó coi, nàng không nghĩ tới Kim
Ngọc Minh thua ngay trận đầu, hơn nữa còn bại dưới tay một gã Khách
khanh vô danh tiểu tốt đến từ Trường Phong Hội. Thanh niên mặt thẹo
liếc nhìn Tân Nguyên một cái, trên mặt chợt lóe lên vẻ tàn khốc, lại
nhìn hướng đại hán trên đài đã hôn mê bất tỉnh, tiếp đó cười lạnh một
tiếng.
"Tân đạo hữu giúp cho Trường Phong Hội chúng ta thủ thắng trận
đầu, thật tốt quá. Mau hãy mau tranh thủ thời gian ăn vào đan dược
khôi phục pháp lực." Phong Trạm miệng cười ha ha nói, đồng thời lấy ra một lọ đan dược Thượng phẩm cho Tân Nguyên.
Tân Nguyên hắc hắc một tiếng nhẹ gật đầu, cũng không cự tuyệt tiếp
nhận đan dược, hắc bổng vác lên vai, đi đến một góc trống chậm
rãi ngồi xuống điều tức. Lúc này, cách đó không xa có cảm giác một đệ tử Thiên Cầm Tông nhìn về phía Tân Nguyên, ánh mắt tuy rằng muôn màu muôn vẻ nhưng đều tràn đầy ý tứ kiêng kị.