Trường thương đánh một tiếng “Vèo”, phá không bay đến!
Đầu thương lao tới mang theo ánh sáng lạnh lẽo, cực kỳ sắc bén.
“Oanh” một tiếng đâm mạnh vào bên ngoài màn bảo hộ năm màu của Già Lam
khiến nó chấn động một hồi đồng thời lộ ra một chút dấu hiệu bất ổn. Già Lam âm thầm thất kinh, một tay niệm pháp quyết không ngừng thúc giục
pháp lực vào trong màn sáng năm màu giúp nó chớp động một hồi rồi nhanh
chóng ổn định lại, đồng thời đánh bật mũi thương màu vàng kim ra ngoài.
Bên kia, Liễu Minh cũng không ngừng có ảo ảnh quấn quanh khiến hắn
cảm thấy đầu óc trầm xuống, thần thức thình lình trở nên nặng nề mang
theo cảm giác buồn ngủ. Trước đó dù có phòng bị nhưng vẫn khiến pháp
quyết trên tay chậm lại, cả người trở lên lười biếng, không muốn cử động dù là một ngón tay. Khuôn mặt hắn theo đó xuất hiện một điệu cười rất
quỷ dị.
Bên ngoài Tân Nguyên chứng kiến cuộc chiến trong lòng không khỏi
hoảng sợ. Ảo thuật cô gái kia thi triển so với lúc đối chiến cùng hắn
chỉ có hơn chứ không kém. Nội tâm nhìn về phía Liễu Minh ánh mắt đầy
thông cảm. Phong Trạm đứng bên cạnh Tân Nguyên không xa, ánh mắt tỏ ra
không có gì lo lắng, nhưng ánh mắt y nhìn xung quanh bộ dạng có chút
không yên tâm.
Nội tâm Liễu Minh cực kỳ run sợ, hắn đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi
để bảo trì một chút tỉnh táo. Một tay khẽ lấy một miếng khóa nhỏ màu bạc toàn thân phủ đầy linh văn.
Đúng là Trấn Hồn Tỏa!
Hắn thúc giục Trấn Hồn Tỏa, linh văn xung quanh khóa nhỏ sáng ngời
tạo thành âm thanh “Tê tê”. Từng đạo, từng đạo phù văn không ngừng biến
mất vào thân hình họ Liễu. Sau một khắc, Liễu Minh thấy cảm giác mát
lạnh dâng lên trong cơ thể, sau đó tụ lại một chỗ rồi liên tục chảy mạnh vào thần thức hắn. Thân thể hắn giật nảy một cái lập tức lấy được cảm
giác tỉnh táo. Trấn Hồn Tỏa có hiệu quả khắc chế mạnh mẽ với ảo cảnh
khiến Liễu Minh cũng không ngờ tới. Trong lúc mừng rỡ, hắn khẽ vẫy tay
thu hồi trường thương màu vàng kim. Trường thương lần nữa biến thành cát vàng bay xung quanh cơ thể.
Pháp quyết thay đổi liên tục nhưng không cách nào ảnh hưởng tới tâm
trí Liễu Minh khiến Già Lam không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tâm niệm vừa
động, một tay vận pháp quyết điểm tới Liễu Minh đang lơ lửng giữa không
trung. Phật châu màu vàng hóa thành một màn sáng bắn về phía hắn.
Liễu Minh thấy vậy, hai tay giơ lên không trung đánh ra một đạo pháp
quyết. Một trời cát vàng ngưng tụ thành một cự quyền khổng lồ phá không
đập mạnh vào Phật châu ở trên đỉnh đầu một tiếng “ Oanh”.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Mặt ngoài Phật châu ngũ sắc xoay chuyển, co giãn không ngừng chống đỡ cự quyền. Hai người đều đồng thời đứng trước không trung, bộ dáng ngang tài ngang sức. Pháp quyết trên tay Già Lam thay đổi lần nữa, điểm vào
không trung. Phật châu thoáng mơ hồ, cứ như vậy biến mất giữa không
trung. Sau một khắc, đỉnh đầu họ Liễu lóe lên. Phật châu lần nữa xuất
hiện, biến thành cái động màu vàng kim nhốt Liễu Minh vào bên trong.
Liễu Minh không kịp chuẩn bị chỉ thấy một cỗ áp lực vô hình bảo phủ lên
toàn thân, dưới chân bỗng xuất hiện một cái pháp trận màu vàng kim, từng đạo từng đạo phù văn nương theo tiếng Phạm âm chiếu lên người khiến hắn cảm thấy nhức đầu.
“Không tốt!”
Liễu Minh thầm kêu không ổn tâm niệm chuyển động lấp tức thúc giục
pháp quyết khống chế Lạc Kim Sa tạo thành một cự quyền lượn vòng oanh
kích pháp trận phía dưới. Đồng thời bên ngoài thân hắn tỏa ra từng đợt
sương mù màu đen, hóa thành một đầu Giao Long cùng một đầu Cự Hổ. Cả hai vừa xuất hiện liền bay một vòng xung quanh hắn. Cùng lúc đó, hai tay
hắn chộp vào không trung, lập tức xuất hiện luồng khí đen biến thành hai viên châu, đúng là hai khỏa Trọng Thủy Châu. Hai tay hợp lại làm một
đem hai viên châu dung hợp một thể, đồng thời bắt đầu tung quyền oanh
kích màn sáng xung quanh.
Âm thanh như rồng ngâm vang lên phía chân trời khiến xung quanh rung chuyển một hồi.
Mọi người đang xem cuộc chiến bên tai chấn động, mơ hồ thấy được một
con rồng màu đen ngậm một viên châu phá trận xông ra. Dưới một kích hợp
lực của Long Hổ Minh Ngục Công cùng Trong Thủy Châu pháp trận dưới chân
thình lình vỡ vụn từng khúc. Sau đó một thân ảnh màu đen cùng với âm
thanh rồng ngâm phá trận hiện ra, lao đến trước mặt Già Lam. Trên không
trung, một thân ảnh màu đen cùng thân ảnh rồng đen hợp thành làm một.
Già Lam vô cùng sợ hãi, thân ảnh biến đổi hóa thành nhiều đạo ảo ảnh lùi về phía sau.
Liễu Minh trên không trung thấy vậy, dưới sự tăng phúc của Trấn Hồn
Tỏa lập tức phóng xuất tinh thần lực, rất nhanh đã tìm thấy chân thân
của đối phương. Thời gian chỉ qua một nhịp thở hắn đã lắc mình một cái
xuất hiện trước mặt Già Lam, tay tung trọng quyền. Già Lam sớm đã có
phòng bị liền điểm một chỉ về phía Liễu Minh. Phật châu màu vàng kim lại xuất hiện trên đầu họ Liễu lần nữa, vây hắn vào trong.
Nhìn kỹ có thể thấy mặt ngoài Phật châu đã có vết rạn!
Dưới luồng sức mạnh lớn oanh kích, cực phẩm linh khí nhìn như không thể phá vỡ cũng có dấu hiệu tổn hại.
“Thu!”
Già Làm lại điểm một cái, Phật châu bỗng nhiên co rút lại bắn đến
trước thân hình Liễu Minh nhưng chỉ thấy thân hình hắn thoáng mơ hồ rồi
tan vỡ, hóa ra chỉ là một đạo tàn ảnh. Nàng biến sắc, cảm thấy đầu vai
trầm xuống, thình lình đã bị một bàn tay màu đen vô thanh vô tức tiếp
cận. Trong lúc kinh hãi, Già Lam muốn làm động tác tránh né nhưng “Phốc” một tiếng, một đạo cấm chế khống chế thân hình của nàng tại chỗ.
Lúc này, Liễu Minh đã bất thần xuất hiện sau lưng đối phương.
Già Lam vừa sợ vừa giận, pháp quyết vận chuyên không ngừng nhưng thủy chung không cách nào thúc giục được pháp lực. Liễu Minh ngón tay lần
nữa bắn ra, một đạo pháp quyết biến mất trên người cô gái trước mặt. Lúc này nàng thật sự không thể nào nhúc nhích.
“Đạo hữu hảo thần thông, cuộc tỷ thí này là ta thua.” Già Lam bại
cục đã định cũng không giãy giụa nữa mà lên tiếng nhận thua, thần sắc khôi
phục sự bình tĩnh.
Liễu Minh mỉm cười, tay thoáng mơ hồ, một đạo pháp quyết lóe lên,
giải khai cấm chế trên người nàng, phất tay triệu hồi Lạc Kim Sa vào
trong tay áo. Thần sắc Già Lam có chút quái dị mắt nhìn thoáng thanh
niên phía trước, sau đó xoay người rời đi bước tới chỗ đám đệ tử Thanh
Thủy Am. Liễu Minh thủ thắng, hiển nhiên mọi người xung quanh đã đoán
trước. Thanh bào nữ ni cũng không vội công bố kết quả, khoanh tay trước
ngực, thấp giọng tụng kinh sắc mặt có chút trấn tĩnh.
Đạo sĩ họ Thạch nhìn thân hình Liễu Minh, cau mày như suy nghĩ cái gì đó. Liễu Minh vừa rồi cưỡng ép đánh nát pháp trận Phật quang của Già
Lam, trên người có hiện ra màu đen Long Hổ dị tượng. Lão mơ hồ đã nghe ở địa phương nào nói qua nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Mỹ phụ họ Tiếu của Thiên Hương Các cười lạnh đứng lặng một bên. Sứ giả của ba đại tông môn cũng không vội lên tiếng. Mọi người xung quanh thấy vậy thần sắc
không khỏi nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện. Toàn bộ hiện trường bỗng chốc trở lên im ắng.
Chỉ riêng Phong Trạm tỏ ra cực kỳ vui vẻ!
Độc Cô Ngọc mang vẻ mặt ghen ghét nhìn sang Phong Trạm. Vốn lão cho
rằng Già Lam đại biểu Thiên Cầm Tông nhất định sẽ chiến thắng, người
cuối cùng đối đầu với Trường Phong Hội phải là lão thì tốt hơn. Dù sao
Kim Ngọc Minh cùng với Thiên Cầm Tông không có nhiều xung đột về lợi
ích. Thế nhưng lần này Trường Phong Hội thắng sẽ đoạt được mỏ khoáng
thạch và hai phần ba lãnh thổ của hai môn phái, thế lực chắc chắn lớn
mạnh. Kim Ngọc Minh lúc này có thể bảo tồn thế cân bằng giữa hai bên
cũng là chuyện không hề đơn giản.
“Rất tốt, đã tìm ra người chiến thắng, dựa theo ước định lúc trước mà thực hiện, chư vị cũng không có ý kiến gì chứ. Lúc này ta chính thức
tuyên bố…” Đạo sĩ họ Thạch tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng lại gần
ni cô áo xanh, ho nhẹ một tiếng chuẩn bị tuyên bố kết quả.
“Ta có ý kiến, chỉ sợ quý tông không thể độc chiếm mỏ khoáng thạch
này được.” Đạo sĩ họ Thạch còn chưa dứt lời, một giọng nói trong trẻo đã nhàn nhạt truyền tới, khẽ khàng như nói nhỏ bên tai mọi người xung
quanh.
“Là ai?” Đạo sĩ họ Thạch nghe vậy, khẽ giật mình quát lên một cách nghiêm nghị.
Tử Tiêu Quán lúc trước cũng không biết rõ sự tình mỏ ngọc thạch.
Thẳng đến lúc Phong Trạm trở về, bọn họ mất nhiều nhân lực vật lực mới
điều tra rõ nơi tồn tại của mỏ ngọc thạch. Cho lên trước khi xuất phát,
Thiên Quang Tử có dặn dò:
“Phải chú ý, mọi thời điểm đều phải tùy cơ ứng biến, nhất định phải có được mỏ ngọc thạch.”
Hiện tại, đệ tử Vệ Trọng của Ngũ Linh Tông tỷ thí thất bại, đại biểu
Trường Phong Hội Liễu Minh là người thắng lợi cuối cùng, đây đúng là
thời cơ mà Tư Tiêu Quán có thể nhúng tay vào. Hôm nay đạo nhân nghe thấy một âm thanh lạ lẫm như vậy tự nhiên giận dữ cực kỳ. Một âm thanh cười
khẽ truyền đến! Một đám đệ tử Thanh Thúy Am đứng trên không chấn động,
sau đó chậm rãi hiện ra một cô gái trẻ khuôn mặt như ngọc, mắt như sơn
đen. Bộ dạng cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc xõa ngang vai, áo bào phất phơi đong đưa theo gió tăng thêm vài phần khí tức cung kính. Vừa mới xuất hiện, ánh mắt khẽ nhìn lướt qua mọi người xung
quanh.
“Bái kiến Ngọc Thanh sư thúc!” Diệu Tâm nữ ni vừa thấy nàng, cực kỳ
vui mừng lập tức tiến lên cúi người thi lễ, nói ra. Đám đệ tử Thanh Thúy Am phía sau cũng vội vàng quỳ xuống thi lễ.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi! Diệu Tâm thân là cường giả Hóa
Tinh, thấy cô gái áo bào trắng cũng phải hành đại lễ. Đối phương rút
cuộc có thân phận, tu vi như thế nào?
Liễu Minh còn ở trong pháp trận trung ương, cô gái xuất hiện ngay bên cạnh mà hắn không phát hiện một chút pháp lực chấn động, phảng phất như phàm nhân mà thôi. Ánh mắt cô gái khẽ nhìn qua, lại làm cho Liễu Minh
cảm giác quỷ dị không thở nổi. Cô gái áo bào trắng khẽ thu hồi ánh mắt,
cười nhẹ với Diệu Tâm nữ ni. Tay áo vung lên, một cỗ gió nhẹ nhu hòa nhẹ quất vào mặt đám đệ tử Thanh Thúy Am đỡ mọi người đứng dậy, lúc này mới quay đầu nhàn nhạt nói ra:
“Đạo hữu Ngũ Linh Tông nghĩ sao về lời bần ni đã nói lúc trước?”