Không ngờ cô gái tuổi còn trẻ trên thân không nhuốm chút bụi trần này lại là một người tu hành. Nàng vừa nói xong, tất cả
những người thuộc Trường Phong Hội đều cảm thấy kinh ngạc, ngay cả đạo
nhân họ Thạch cũng phải tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thì ra là người của Diệu Âm Viện. Thảo nào từ đầu đến giờ ta vẫn
không có cách nào tìm ra nơi ẩn náu của đạo hữu. Vạn Pháp Không Tịch Chi Thuật của quý tông thật sự thần kỳ.” Một giọng nói mang theo chút kinh
ngạc vang lên.
Ở ngay khoảng không bên trên đầu đám người Phong Trạm bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông mặc áo bào đen. Người này nhìn qua chỉ tầm trên dưới bốn mươi. Sắc mặt thoạt trông tái nhợt một cách khác
thường, trên môi hơi nổi lên ánh huỳnh quang màu tím nhìn trông vô cùng
kỳ dị. Phong Trạm vừa trông thấy người này liền vui mừng bước lên phía
trước dùng lễ vãn bối để bái kiến y. Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh. Người đàn ông mặc áo bào đen này mang đến cho hắn cảm giác rằng y cũng
là một người thâm sâu khó lường. Sợ rằng người này cũng là một tồn tại
Chân Đan cảnh. Đạo nhân họ Thạch cùng mỹ phụ họ Tiếu nhìn nhau, sắc mặt
cả hai cùng trở nên trắng bệch, ngậm miệng không nói câu nào. Đối mặt
với tồn tại Chân Đan cảnh của một đại tông có lịch sử vạn năm thì làm
sao có chỗ cho bọn họ nói chuyện.
“Lão phu là Tiết Quý, hiện đang làm trưởng lão Hạ viện của Ngũ Linh
Tông. Chắc hẳn đạo hữu chính là Ngọc Thanh đạo hữu của Diệu Âm Viện rồi. Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.”
Người đàn ông áo bào đen hơi chắp tay, giọng nói cất lên không có chút tình cảm nào.
“Hóa ra là Tiết trưởng lão. Không biết lần này trưởng lão tự mình đến cái đảo nhỏ ở Nam Hải này làm gì?”
Ngọc Thanh sư thái trả lễ xong lạnh giọng đáp lời.
“Ha ha, Diệu Âm Viện có thể tới thì tại sao Ngũ Linh Tông ta lại
không thể chứ? Người mắt sáng không nói tiếng lóng, hội chủ Phong Trạm
của Trường Phong Hội đã dâng tặng mỏ ngọc thạch cực phẩm này cho Ngũ
Linh Tông. Đồng thời y cũng gia nhập vào hạ viện Ngũ Linh Tông, thân
phận hiện giờ chính là một chấp sự của bổn tông. Lần này lão phu tới đây là để tuần tra mỏ quặng của tông môn mà thôi.”
Người đàn ông mặc áo bào đen khẽ cười rồi nói. Y vừa nói xong thì tất cả mọi người tại đây đều ồ lên. Thế nhưng, bởi vì e ngại hai tồn tại
Chân Đan cảnh nên mọi người không dám to tiếng bàn luận điều gì.
“Đạo hữu nói vậy là sai rồi. Mỏ ngọc thạch này chính là khoáng sản
của Nam Hải, nó vốn chẳng phải là của một mình Trường Phong Hội nên
Thiên Cầm Tông dĩ nhiên cũng có tư cách phân chia chứ. Mà Thanh Thủy Am
chính là thượng môn của họ, hơn nữa nó còn là một chi nhánh của Diệu Âm
Viện ở Nam Hải. Mỏ quặng này sao có thể nhường lại cho kẻ khác chứ.” Cô
gái mặc áo bào trắng hơi nhăn hàng mi thanh tú lại, mở miệng nói ra từng câu từng chữ.
Lời vừa nói xong, đạo nhân họ Thạch và mỹ phụ họ Tiếu càng thêm kinh
hãi. Mặc dù Tử Tiêu Quan và Thiên Hương Các đều biết Thanh Thủy Am có
chỗ dựa ở đại lục Trung Thiên, cũng ngầm biết đó chính là Diệu Âm Viện
nhưng không ngờ rằng cả hai bên lại có tầng quan hệ như vậy. Diệu Âm
Viện và Ngũ Linh Tông đều là một trong những tông môn lớn có lịch sử vạn năm. Đạo nhân họ Thạch, mỹ phụ họ Tiếu thầm than thở trong lòng. Xem
ra, đối với cái mỏ ngọc thạch này, bọn họ thật sự không còn hy vọng được chia thêm chén canh nào rồi.
“Ngọc Thanh đạo hữu, không phải chuyện này đã được bọn tiểu bối bên
dưới giao ước là dùng vụ đánh cược này để quyết định quyền sở hữu rồi
sao. Hiện tại Trường Phong Hội đã giành được chiến thắng, tại sao Thiên
Cầm Tông lại có quyền đòi phân chia mỏ quặng này?”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên mặc áo bào đen trở nên lạnh lẽo, lắc đầu nói.
“Đều do bọn tiểu bối làm loạn mà thôi, sao coi là thật được. Lùi lại
một bước mà nói, Trường Phong Hội tham gia đánh cược cũng không phải đại diện cho Ngũ Linh Tông đúng không?”
Ngọc Thanh sư thái giống như đang nghĩ đến cái gì mà nhìn vào khuôn
mặt của đạo nhân họ Thạch, trong lời nói dường như còn ám chỉ gì đó. Đạo nhân họ Thạch vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt thay đổi, gã cúi đầu
xuống, trên khuôn mặt toát ra toàn mồ hôi lạnh.
“Việc này...”
Người đàn ông mặc áo bào đen nghẹn lời. Những lời này giống như chọc
đúng vào chỗ xương mềm của y. Trường Phong Hội tham gia tranh đoạt mỏ
quặng lần này là đứng ra thay mặt Tử Tiêu Quan. Mặc dù người đàn ông áo
bào đen không thèm để Tử Tiêu Quan nho nhỏ này vào mắt, thế nhưng đằng
sau Tử Tiêu Quan vẫn có thế lực chống lưng. Nếu như chuyện này bị những
người kia biết được thì e rằng sẽ sinh ra biến cố khác.
“Đệ tử môn hạ Vệ Trọng của ta cũng tham gia vụ đánh cược này, như vậy không phải là đại diện cho Ngũ Linh Tông sao?” Người đàn ông áo bào đen trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Ha ha, chẳng lẽ bần ni ban nãy nhìn nhầm ư? Dường như vị đệ tử này của đạo hữu đã bị môn hạ Thiên Cầm Tông đánh bại rồi mà.”
Cô gái mặc áo bào trắng cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía người đàn
ông áo bào đen hiện lên vẻ cười nhạo. Người đàn ông mặc áo bào đen tên
Tiết Quý hơi đỏ mặt. Nhưng dù sao y cũng là một người đã sống không biết bao nhiêu năm, sắc mặt ngay tức khắc trở lại vẻ bình thường.
“Tiết đạo hữu, nếu như mỏ quặng này thuộc phạm vi của Trường Phong
Hội và Thiên Cầm Tông thì ta và đạo hữu cũng không cần phải tranh đoạt
làm gì. Một mỏ quặng cực phẩm không đáng cho hai tông chúng ta trở mặt.
Chi bằng cả hai cùng lùi một bước, chúng ta chia đều mỏ quặng này được
không?”
Ngọc Thanh sư thái thở dài rồi nói. Người đàn ông mặc áo bào đen nghe xong liền suy nghĩ thật nhanh. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, y cũng gật
đầu:
“Nếu Ngọc Thanh đạo hữu đã nói vậy thì tại hạ cũng không dám làm xấu mặt nữa. Được, cứ làm theo lời đạo hữu đi!”
“Vậy thì tốt quá.”
Ngọc Thanh sư thái nghe được lời ấy thì trên miệng bỗng nở nụ cười.
Hai cường giả Chân Đan cảnh công khai phân chia mỏ ngọc thạch cực
phẩm lại không hề nói chia cho Tử Tiêu Quan phần nào. Trong lòng đạo
nhân họ Thạch lúc này cảm thấy rất buồn bực. Thế nhưng, trên mặt gã vẫn
luôn hiện lên nụ cười, không dám bộc lộ bất cứ sự bất mãn nào ra bên
ngoài. Tiếp đó, cả hai người bắt đầu mặc cả với nhau về vấn đề phân chia và khai thác mỏ quặng kia. Mấy chuyện lẻ tẻ còn lại thì giao cho Thiên
Cầm Tông và Trường Phong Hội xử lý. Sau khi hai bên nói xong chuyện với
nhau, Tiết Quý và Ngọc Thanh sư thái cùng đưa mắt nhìn về phía Liễu Minh đang ở giữa trận pháp trong cốc.
“Không biết vị đạo hữu này danh xưng là gì? Có quan hệ thế nào với
Thái Thanh Môn? Nếu như bần ni không nhìn nhầm thì công pháp mà tiểu hữu vừa mới sử dụng chính là công pháp quỷ đạo chỉ có đệ tử nội môn của
Thái Thanh Môn được tu luyện, Long Hổ Minh Ngục Công đúng không?”
Trên khuôn mặt Ngọc Thanh sư thái hiện lên nụ cười, nàng điềm đạm hỏi Liễu Minh. Người đàn ông mặc áo bào đen của Ngũ Linh Tông cũng đang suy nghĩ gì đó mà quan sát Liễu
Minh không ngừng. Họ Liễu vừa nghe xong lời ấy liền cảm thấy hoảng sợ. Hắn tuyệt đối không ngờ ở đây lại có người
nhận biết được công pháp Long Hổ Minh Ngục Công. Không những thế còn gặp phải hai người cùng có tu vi Chân Đan Cảnh nữa chứ. Trong lòng hắn
cuống hết cả lên.
Dựa theo ý của thần niệm mà Lục Âm tổ sư lưu lại bên trong phủ thần
thức năm đó thì Thái Cương Kiếm Quyết và Long Hổ Minh Ngục Công đều là
pháp điển không tầm thường ở Thái Thanh Môn. Đặc biệt là Thái Cương Kiếm Quyết, dường như nó không phải là công pháp mà bất cứ đệ tử nào cũng có thể tu luyện. Hiện tại, theo lời hai người bọn họ thì Long Hổ Minh Ngục Công cũng là một môn công pháp bí truyền của Thái Thanh Môn. Chẳng
những vậy nó còn có tiếng tăm khá lớn, mình vừa mới hơi thi triển ra cái hư ảnh hình long hổ thì đã bị nhận ra ngay. Mà hắn còn không biết hai
người trước mặt này có quan hệ thế nào với Thái Thanh Môn nữa. Không
biết chừng chỉ cần hắn nói sai một câu thì sẽ gặp phải đại họa ngay.
Liễu Minh cảm thấy chần chừ, trên trán chảy ra một ít mồ hôi hột.
"Thí chủ không cần kiêng kị gì cả. Thật ra thì Diệu Âm Viện chúng ta
chính là một trong những phân viện của Thái Thanh Môn. Nếu thí chủ thật
sự có chung nguồn gốc với thượng tông Thái Thanh Môn, bần ni nhất định
sẽ không làm khó thí chủ. Nhưng nếu lai lịch của công pháp mà thí chủ tu luyện có vấn đề gì, bần ni thân là một trong những trưởng lão Chấp pháp của Diệu Âm Viện sẽ không để cho thí chủ cứ rời đi như vậy được. Chẳng
may có người của Thái Thanh Môn biết được chuyện này tìm người để trách
tội, bần ni cũng không thoát khỏi sự liên đới."
Dường như Ngọc Thanh sư thái đã thấy được sự chần chừ trong lòng Liễu Minh nên nói vậy. Thấy Liễu Minh vẫn cứ do dự không nói, cô gái mặc áo
bào trắng nói từ từ:
"Thí chủ không cần phải do dự nữa, cũng không nên tìm cách che dấu
làm gì." Thí chủ cứ việc nói ra, bần ni tự có cách phân biệt thật giả.
Cho dù thí chủ không muốn nói, những người như chúng ta có rất nhiều
cách khiến thí chủ phải mở miệng."
Lời nói này khiến vẻ mặt Liễu Minh phải biến đổi.
"Nhìn dáng vẻ của tiểu huynh đệ thì quá nửa không phải là đệ tử thật
sự của Thái Thanh Môn rồi. Ngọc Thanh đạo hữu nói không sai, tuy tông
môn của chúng ta thuộc vào loại có lịch sự cả vạn năm ở Đại lục Trung
Thiên, thế nhưng nếu đem nó so sánh với một trong Tứ đại Thái tông như
Thái Thanh Môn thì chả đáng là gì. Tuy nhiên, tiểu huynh đệ cũng không
cần lo lắng quá, nếu ngươi thật sự có quan hệ với một vị trưởng lão hay
đệ tử bí truyền nào của Thái Thanh Môn, hay có lý do đặc biệt nào đấy mà nhận được môn công pháp này thì quá nửa sẽ không có việc gì lớn. Trái
lại ngươi còn có thể gặp dữ hóa lành được trở thành đệ tử của Thái Thanh Môn đó. Nhưng, nếu ngươi dám sử dụng thủ đoạn không chính đáng lấy được môn pháp quyết này từ tay đệ tử nội môn Thái Thanh Môn thì ta xin chúc
mừng trước, ngươi sẽ biết được Ngũ Nhạc Lưỡng Cực Ngục nó thế nào."
Người đàn ông mặc áo bào đen giễu cợt vài câu, sau đó chuyển thành
vài tiếng cười lạnh khà khà, nói. Mỹ phụ họ Tiếu của Thiên Hương Các,
đạo nhân họ Thạch của Tử Tiêu Quan và người của mười tông môn ở Nam Hải
nghe thấy Liễu Minh có quan hệ với Thái Thanh Môn thì tất cả cùng trợn
mắt há mồm.
Còn đạo nhân họ Thạch bỗng dưng bừng tỉnh!
Cuối cùng y cũng đã nhớ ra cái hư ảnh hình long hổ mà ban nãy Liễu
Minh sử dụng trong lúc so tài chính là cái mà y đã được từng được chứng
kiến ở Đại lục Trung Thiên do một tên đệ tử Thái Thanh Môn sử dụng. Thế
nhưng cái hư ảnh mà người kia đánh ra lại hơi khác so với Liễu Minh nên
đạo nhân họ Thạch mới không thể nhận ra ngay được. Vẻ mặt của đám người
Độc Cô Ngọc và Phong Trạm lại càng đặc sắc hơn. Tân Nguyên đứng một bên
nghe xong thì trợn trừng mắt. Ở trong suy nghĩ của gã, thực lực của
Trường Phong Hội đã không hề kém một số môn phái trung đẳng của Nhân tộc ở vực Thương Hải rồi. Thế nhưng, tại đây nó chỉ là một nhánh của mười
tông môn ở Nam Hải mà thôi. Vậy mà Thanh Thủy Am nhìn trông có vẻ rất
mạnh trong số mười tông môn ở Nam Hải lại chỉ là một trong những nhánh
của đại tông có lịch sử vạn năm như Diệu Âm Môn. Còn chính Diệu Âm Môn
cũng chỉ là một phân viện của Thái Thanh Môn. Vậy thì Thái Thanh Môn,
cái được xưng là một trong Tứ đại Thái Tông của Nhân tộc là tồn tại như
thế nào? Hắn thật sự không tưởng tượng nổi.
"Được rồi, nếu sư thái cùng Thái Thanh Môn có quan hệ thì vãn bối
cũng không giấu diếm gì nữa. Long Hổ Minh Ngục Công này đích thực là của một vị tiền bối Thái Thanh Môn, hơn nữa vị tiền bối đó còn có thận phận khá đặc biệt."
Các dòng suy nghĩ cùng quay trở lại đầu Liễu Minh, trong tâm hắn biết muốn nói qua loa cho xong chuyện là một điều không thể, chỉ còn cách
cắn răng trả lời mà thôi.
"Tốt lắm, chư vị đạo hữu, lai lịch của vị Liễu thí chủ này có chút
liên quan tới Thái Thanh Môn, hy vọng mọi người tạm tránh đi một lát."
Nghe xong lời này, vẻ mặt Tiết Quý trở nên nặng nề, y gật đầu một cái rồi xoay người bỏ đi.
Những người khác thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều, tất cả vội vàng bay lên không trung tránh đi rất xa.
Tuy nhiên, chỉ có Tân Nguyên trước khi rời đi còn dùng ánh mắt lo
lắng nhìn Liễu Minh vài lần rồi sau đó mới phải bất đắc dĩ bay đi. Không biết Già Lam âm thầm suy nghĩ gì mà trước khi đi cũng nhìn về phía Liễu Minh, trong mắt nàng hiện lên sự hoài nghi.