Kim Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, thấy mấy tên đệ tử
ngoại môn đột nhiên xuất hiện thì sắc mặt liền đại biến, hai mắt nàng
nhìn thẳng vào một tên thanh niên xấu xí, tựa hồ nhận ra hắn.
“Kim sư muội, chẳng lẽ ngươi đã quên lời của Sa Thông Thiên Sa sư
huynh rồi ư? Các vị nếu không có chuyện gì thì cũng đừng làm phiền Kim
sư muội nữa.” Một gã thanh niên lùn, tướng mạo có chút xấu xí, khuôn mặt gồ ghề khác cũng hắc hắc cười một tiếng, sau đó nói.
Tên lùn vừa mới nói ra tên Sa Thông Thiên thì những người vây quanh,
phần lớn đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, ngay sau đó lại là một mảnh bạo động.
“Sa Thông Thiên.”
“Chính là là người trẻ tuổi nhất của Sa gia, mới trở thành đệ tử nội môn?
Không biết là ai thấp giọng nói vài câu, hơn phân nửa những người vây quanh không nói hai lời liền rời đi, mà những người còn ở lại thì đều
mang vẻ mặt kinh ngạc.
Quầy hàng của Kim Ngọc Hoàn nhất thời trở nên yên tĩnh lại.
Liễu Minh mặc dù không biết Sa Thông Thiên này là ai, nhưng theo như
những người vây quanh nói thì Sa gia tựa hồ có chút bối cảnh, mà Sa
Thông Thiên trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn có danh khí cũng không nhỏ,
mà nghĩ lại, nàng này có thể dễ dàng lấy ra một tấm Thông Mạch Phù, chắc hẳn cũng có địa vị gì đó.
“Sa sư huynh muốn chúng ta chuyển lời, hỏi xem chuyện kia ngươi tính
như thế nào?” Thanh niên xấu xí thấy đám người vây quanh đã tản đi,
không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, giống như cười mà không phải cười, hỏi.
Kim Ngọc Hoàn nhìn về phía tên thanh niên đó, sắc mặt trắng bệch, nhưng thần sắc vẫn lạnh như băng, không có ý định trả lời.
“Kim sư muội, chúng ta cũng không phải là lần đầu đến gặp ngươi, theo ta được biết thì Kim gia các ngươi và Sa gia vốn đã có giao tình với
nhau đã mấy trăm năm, chuyện tốt như vậy giống như là dệt hoa trên gấm
mà thôi, cần gì mà phải lưỡng lự làm gì?” Một gã thanh niên có bộ dáng
nho sinh thấy nữ tử này vẫn giữ im lặng thì dùng ngữ khí hòa hoãn khuyên nhủ.
“Các ngươi hãy quên đi, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý với Sa Thông
Thiên…” Sắc mặt Kim Ngọc Hoàn lúc này tái nhợt, hàm răng khẽ cắn, trong
mắt lại toát ra vài phần kiên định.
Nghe lời ấy thì thanh niên xấu xí và tên thanh niên xấu xí hơi lùn
kia lộ ra vẻ kinh ngạc, mà tên thanh niên bộ dáng nho sinh thì không
khỏi lắc đầu.
“Hừ, Sa sư huynh đã nói lúc trước, không ai ở ngoại môn không biết
tốt xấu mà ra tay giúp đỡ ngươi đâu. Kim sư muội, ngươi hãy suy nghĩ
thật kỹ, chúng ta sẽ còn đến nữa.” Thanh niên xấu xí cố ý lên cao giọng, nói vài câu.
Mấy người còn lại thì cười lạnh vài tiếng, cũng không nói thêm điều gì nữa mà nghênh ngang rời đi.
Kim Ngọc Hoàn lúc này ngọc dung xanh mét, ngẩng đầu quan sát những
người còn lại đang vây quanh, tức thì mọi người đều lảng tránh ánh mắt
của nàng.
Nội tâm lạnh lẽo, nàng liền đứng dậy, thu dọn quầy hàng, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nàng lặng lẽ đi dọc theo hướng Nam ra
khỏi phường thị.
Vừa ra khỏi phường thị, nàng nhẹ nhàng bấm pháp quyết, một đóa mây
trắng hiện lên, liền đưa nàng đi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này, phụ cận chỉ còn lại vài người, nhao nhao nghị luận với nhau.
“Theo ta được biết thì Sa gia và Kim gia đều là những thế gia, nhưng
đó cũng đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, lúc ấy hai nhà đều xuất hiện một đệ tử bí truyền Chân Đan cảnh, hơn nữa giao hảo khá tốt. Chỉ
tiếc là kể từ sau khi tổ tiên của Kim Ngọc Hoàn vô ý vẫn lạc thì Kim gia dần dần xuống dốc, hiện giờ trong tộc ngay cả cường giả Hóa Tinh cũng
không có một ai, chỉ còn lại mỗi một mình Kim Ngọc Hoàn, mượn nhờ tiếng
tăm năm xưa của gia tộc mới được trở thành đệ tử ngoại môn Ngưng Dịch
cảnh.” Một lão giả tóc bạc sáu bảy mươi tuổi, mặc phục sức của đệ tử
ngoại môn, nói với gã đồng bạn râu quai nói của mình.
“Kim gia thì ta không hiểu lắm, nhưng mà Sa gia thì ta còn biết một
chút. Hiện tại trong tộc, Sa gia có mấy tu sĩ Hóa Tinh kỳ, mà tên Sa
Thông Thiên này tư chất cũng không tệ, lại rất có thiên phú về tu luyện, còn trẻ mà đã được chưởng tọa của Thiên Kiếm Phong nhìn trúng, thu làm
đệ tử nội môn, mà chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn đã đạt đến Ngưng Dịch
hậu kỳ, lại còn là một gã kiếm tu nữa chứ, có thể nói Sa Thông Thiên
chính là đệ tử có tiềm lực nhất. Thậm chí ta nghe nói hắn còn được một
vị Thái Thượng trưởng lão nhìn trúng, nói không chừng sau này còn có thể trở thành đệ tử bí truyền đó. Nói đến thì cũng lạ, với tiềm lực của Sa
Thông Thiên và thế lực của Sa gia hiện giờ thì tìm một đạo lữ song tu
không phải là chuyện dễ dàng hay sao, sao lại chỉ muốn tìm Kim Ngọc
Hoàn, hay là trong đó còn có ẩn tình khác?” Nam tử râu quai nón bên cạnh nói.
“Nói như vậy thì những năm gần đây hai nhà trở mặt thành thù, cũng
bởi vì nàng ta thề sống thề chết phản đối chuyện song tu?” Lão giả tóc
bạc nghe vậy thì lộ ra một tia kinh dị.
“Nàng ta nhiều lần cự tuyệt ý tốt của Sa gia, đoán chừng đã chọc giận Sa Thông Thiên, nên hắn đã cảnh cáo tất cả những ai muốn tiếp cận Kim
Ngọc Hoàn, nếu muốn giúp đỡ nàng ta thì chính là đối nghịch với Sa Thông Thiên hắn. Một số người sợ dẫn đến phiền phức nên liền tránh xa Kim
Ngọc Hoàn, nếu không thì nàng ta cũng không phải xuất hiện ở trong
phường thị này, rồi còn dùng một tấm Thông Mạch Phù có giá trị kinh
người để tìm người giúp.” Nam tử râu quai nói cười khổ một tiếng, nói.
Những người khác cũng nghị luận một hồi, sau đó cũng nhanh chóng tản ra…
Một bên, Liễu Minh nghe Sa Thông Thiên chỉ là một gã đệ tử nội môn
Ngưng Dịch kỳ thì trong nội tâm suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên bước nhanh về phía Kim Ngọc Hoàn đã rời đi, vừa ra khỏi cửa phường thị thì
liền bay lên không, khu vân phi độn đi.
Phía Nam của phường thị Thái Thanh môn, bay qua hai tòa tiểu sơn cao
hơn mười trượng là một mảnh Hồng Phong Lâm rậm rạp, phóng mắt nhìn lại
thì trông nó như một biển lửa vậy.
Nơi này có một loại Phong Diệp, là thức ăn của một loại độc trùng là
“Hồng Diệp Trùng”, mà loại trùng này lại có thể dùng để chế một chút
thuốc giải độc dùng bên ngoài, cũng không có mấy giá trị, cho nên nơi
đây cũng ít người qua lại.
Một nữ tử khuôn mặt thanh tú, mặc cẩm bào màu trắng lại đang đứng tại đây, vẻ mặt âm tình bất định, có bộ dáng khá là nặng nề, đúng là Kim
Ngọc Hoàn.
Một canh giờ trước, nàng ta rời khỏi phường thị không bao lâu, sau
khi bay qua một ngọn núi chuẩn bị quay về động phủ trong tông thì đột
nhiên bên tai vang lên một câu truyền âm nhàn nhạt.
“Kim cô nương, tại hạ nguyện ý cùng với cô nương đi đến địa điểm đó,
đổi lấy tấm Thông Mạch Phù trong tay cô nương. Nếu cô nương nguyện ý thì một lúc sau gặp nhau tại Hồng Phong Lâm phía nam của phường thị.”
Mà người truyền âm tựa hồ có tu vi khá cao, Kim Ngọc Hoàn dùng bí
thuật dò xét trong phạm vi vài dặm xung quanh, nhưng lại không thể nào
phát hiện ra tung tích của người này, khiến cho nội tâm của nàng do
dự
một hồi, cuối cùng vẫn thay đổi phương hướng, phá không bay về phía Hồng Phong Lâm.
Ước chừng sau thời gian nửa chén trà nhỏ, từ một hướng khác của rừng
cây truyền đến một hồi âm thanh xào xạc, sau đó một thân ảnh màu đen lóe lên hiện ra, sau một cái mơ hồ, một gã thanh niên mặc bào xanh liền
xuất hiện trước mặt Kim Ngọc Hoàn.
Đúng là Liễu Minh.
“Không biết các…”
Chữ “Hạ” còn chưa kịp nói ra thì Kim Ngọc Hoàn liền dùng tinh thần
lực quét qua, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt này chỉ có tu vi
Ngưng Dịch trung kỳ, trên người mặc phục sức của đệ tử ngoại môn.
“Kim cô nương, tại hạ nguyện ý cùng đi với cô nương đến chỗ kia, cũng có thể đảm bảo chu toàn cho cô nương. Tại phường thị, cô nương nguyện ý dùng một tấm Thông Mạch Phù làm thù lao, không biết hiện giờ còn hiệu
lực hay không?” Liễu Minh nghiêm mặt, mở miệng nói thẳng.
“Quả đúng là có việc này. Chỉ có điều, vị sư huynh này, tiểu nữ muốn
đến một địa phương vô cùng nguy hiểm, thực lực không đủ, chỉ sợ…”
Kim Ngọc Hoàn đánh giá Liễu Minh mấy lần, thấy vị thanh niên trước
mắt này tướng mạo bình thường, dáng người cũng không có gì nổi bật, chỉ
có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ, so với tên đại hán trong phường thị kia có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ thì còn thấp hơn một chút, trên mặt lộ ra vài
phần chần chờ.
Liễu Minh thấy vậy thì mỉm cười khẽ quát một tiếng, ngoài thân hắc
khí tuôn ra cuồn cuộn, theo một hồi âm thanh leng keng vang lên, một
cánh tay liền to lên gấp mấy lần, lập tức tung ra một quyền hung mãnh
đánh lên mặt đất,
Đột nhiên, nàng này cảm giác được một luồng linh áp kinh người đập
vào mặt, so với đệ tử Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường thì còn muốn mạnh
hơn mấy lần, khiến cho nội tâm nàng ta cả kinh. Nương theo âm thanh
“Oanh long long” thật lớn vang lên, mặt đất cũng rung động một cách kịch liệt.
Đồng thời một hồi cuồng phong hướng bốn phương tám hướng tràn ra, bụi đất đầy trời sau khi tản đi thì trên mặt đất đã xuất hiện một hố to,
sâu đến vài trượng, mà còn có thể thấy được trong đó còn có một chút
Hồng Phong bị bẻ gãy, đổ trái ngã phải bên trong hố.
Kim Ngọc Hoàn nhìn về phía hố sâu trên đất, rồi lại nhìn về phía Liễu Minh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Không biết Kim cô nương đã thỏa mãn chưa?” Liễu Minh thu khí kình màu đen lại, cười nhạt rồi nói.
“Thực lực của các hạ thật là kinh người, nếu lần này nguyện ý với
tiểu nữ, sau khi chuyện này thành công thì Thông Mạch phù sẽ giao cho
các hạ.” Trên mặt Kim Ngọc Hoàn hiện lên vẻ mui mừng, vội vàng nói.
“Tốt, nhưng mà Liễu mỗ cũng có hai điều kiện.” Liễu Minh lộ ra vẻ mặt thong dong, lông mày nhướng lên một cái rồi nói.
“Sư huynh có yêu cầu gì cứ nói ra, đừng ngại.” Nàng này hiển nhiên là không ngờ Liễu Minh còn có điều kiện, cảm thấy hơi nao nao, sau đó mở
miệng.
“Thứ nhất, Liễu mỗ có thể kí kết tông môn pháp khế với cô nương trước, nhưng mà Thông Mạch Phù phải giao cho tại hạ.
Thứ hai, việc tại hạ ra tay giúp đỡ cô nương, tại hạ không muốn có
người thứ ba biết được chuyện này. Tại hạ cũng không muốn vô cớ mà đắc
tội với một tên đệ tử nội môn và cả gia tộc sau lưng hắn.” Liễu Minh thể hiện rõ thái độ khiến cho đối phương không thể không đáp ứng.
“Điều kiện của Liễu huynh, tiểu muội đồng ý, nhưng mà pháp khế này
thì nhất định phải ký luôn tại đây.” Kim Ngọc Hoàn nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ lại tình huống lúc trước trong phường thị, những người mà không
ngại đắc tội với Sa Thông Thiên mà đồng ý ra tay giúp đỡ nàng ta chắc
hẳn không có mấy người, cắn răng một cái rồi cũng đồng ý.
Dứt lời, nàng ta lấy từ trong tay áo ra tấm pháp khế ánh sáng xanh nhạt, đưa cho Liễu Minh.
Lúc trước, Liễu Minh cũng chỉ là nhìn thoáng qua, bây giờ liền cầm
lấy dán lên trán, dùng thần thức quét qua, một loạt văn tự nhỏ chậm rãi
hiện ra, nội dung bên trong là ước định, người ký tên phải trong vòng
một tháng phải đi cùng Kim Ngọc Hoàn, cam đoan đảm bảo an toàn cho nàng
ta, trong phạm vị năng lực mà giúp đỡ nàng ta.
“Đây là pháp khế đặc chế của tông môn, một khi dùng tinh huyết ký vào thì song phương phải làm theo như ước định đã ghi trên đó, nếu một bên
mà trái với ước định thì gặp phải lực cắn trả của pháp khế, nhẹ thì thần hồn trọng thương, nặng thì bị tinh huyết thiêu đốt mà chết. Đương nhiên nếu mà tu vi cao hơn người luyện chế pháp khế thì không bị ước thúc bởi pháp khế. Mà pháp khế này chỉ có tu sĩ Chân Đan cảnh mới có thể luyện
chế.” Kim Ngọc Hoàn thấy ánh mắt chần chờ của Liễu Minh thì vội vàng
giải thích.
Liễu Minh tự nhiên cũng chả có ý định trái với pháp khế này, lúc này
liền há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, một tay điểm về phía trước,
sau đó đặt lên pháp khế.
Mặt ngoài pháp khế lóe lên ánh sáng màu xanh, sau đó tinh huyết chậm
rãi chui vào trong đó. Góc bên trái, phía dưới của pháp khế lập tức nổi
lên huyết quang nhàn nhạt, sau một lát thì huyết quang ngưng tụ lại,
thình lình tạo thành một phù văn huyết sắc quỷ dị.
Lúc này, hắn đem pháp khế trả lại cho Kim Ngọc Hoàn.
Nàng ta sau khi nhìn vết máu trên pháp khế, thở dài một cái rồi nhẹ
gật đầu, cũng phun ra một ngụm tinh huyết, bên cạnh phù văn của Liễu
Minh thì cũng ngưng tụ ra một phù văn khác, sau khi nhìn thấy Liễu Minh
đã nhìn qua thì mới cẩn thận thu pháp khế vào trong người.
“Liễu huynh vất vả rồi, đây chính là Thông Mạch Linh Phù.”
Kim Ngọc Hoàn vung tay áo, một tấm phù lục màu xanh nhạt bay nhanh ra, rơi vào tay của Liễu Minh.