Liễu Minh vừa cầm lấy Thông Mạch Linh Phù liền lập
tức rót thần thức vào đó, sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có vấn đề gì mới yên tâm thu vào Tu Di Loa, tuy rằng biểu hiện trên mặt hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn toát lên sự vui mừng khó có thể che dấu.
“Kim cô nương, hiện tại có thể cho tại hạ biết địa phương nguy hiểm
đó nằm ở nơi nào rồi chứ, có cần chuẩn bị gì không?” Liễu Minh ngẩng đầu lên, nói với nữ tử trước mắt.
“Lần này là đi đến một cái hàn đàm, ta muốn lấy lại một kiện bảo vật
mà tổ tiên lưu lại, nhưng mà cái đầm này lạnh lẽo quanh năm, khí tức vô
cùng âm lãnh, ta nghĩ sư huynh cũng nên chuẩn bị vài món linh khí hỏa
thuộc tính mang theo.” Kim Ngọc Hoàn suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói ra địa điểm sắp đến.
Nghe địa điểm là một hàn đàm thì Liễu Minh cũng không có để ý nhiều,
nhưng mà vừa mới nhắc đến những linh khí hỏa thuộc tính thì lại khiến
cho hắn đau lòng không thôi.
Trước đây, trong phường thị tông môn, hắn đã bán hết sạch những tài
liệu đoạt được trong Tiểu Viêm giới, nếu không thì giờ này đã có thể lấy những tài liệu linh thú đi đổi những linh khí cùng loại, chắc hẳn có
thể tiết kiệm được một khoản lớn, nhất là Cự Dương Mộc kia càng là tài
liệu tuyệt đỉnh để luyện chế linh khí hỏa thuộc tính.
Xem ra hắn chỉ có thể quay lại phường thị một chuyến nữa rồi, huống
hồ trước đây vội ly khai phường thị để đuổi theo nàng này nên hắn vẫn
còn một số thứ khác chưa kịp mua.
“Sư huynh, có cái gì không ổn sao?” Kim Ngọc Hoàn phát hiện sắc mặt Liễu Minh có chút khác thường, khẽ hỏi.
“Không có gì, hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, lúc đó Kim cô nương cũng cố gắng lẳng lặng ra đi, không nên để người khác chú ý.” Liễu Minh khôi phục trạng thái bình thường, bình tĩnh nói.
Thông Mạch Linh Phù đã tới tay, hắn lại có thêm hai viên thuốc phụ
trợ nữa, việc cấp bách hiện tại chính là sớm chấm dứt truyện này, quay
về động phủ bế quan đột phá bình cảnh.
“Vậy cứ theo lời sư huynh, hai ngày sau chúng ta gặp mặt tại đây.”
Kim Ngọc Hoàn gật đầu đáp, sau đó giơ một tay lên, một khối ngọc giản
bắn ra.
Liễu Minh giơ tay lên bắt lấy ngọc giản, rồi dán ngọc giản lên trán,
sau khi thần thức quét vào đó thì gật đầu rồi thu lại ngọc giản.
“Nếu Kim cô nương không còn chuyện gì khác thì tại hạ xin cáo từ.” Liễu Minh chắp tay thi lễ, sau đó liền quay người rời đi.
“Đúng rồi, tiểu nữ còn chưa biết tên của sư huynh, không biết…” Mặt Kim Ngọc Hoàn hơi đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
“Tại hạ Liễu Minh.”
Liễu Minh cũng không nói thêm gì nữa lập tức bắt quyết, hóa thành một đạo độn quang màu đen phi độn về phía phường thị.
Kim Ngọc Hoàn trầm ngâm tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới giẫm một đóa mây trắng, cưỡi mây bay về một hướng khác.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh một thân áo bào xanh một lần nữa xuất hiện trên một con đường trong phường thị Thái Thanh.
Đi bộ một chút thì hắn liền vào trong một cửa hàng cao hơn mười
trượng bên đường, nhìn trông rất có quy mô, phía trên cửa ra vào có một
tấm biển ghi ba chữ lớn: Phiền Hương Các.
Liễu Minh vừa mới tiến vào trong thì thấy phía sau quầy, một nam tử
trung niên mặc bộ quần áo bằng vải thô, nhìn chằm chằm vào một thanh phi đao tổn hại trong tay mình.
“Bản các giao dịch tài liệu luyện khí trên tầng hai, luyện chế linh
khí hay giao dịch thì trên tầng ba.” Cảm giác có người bước vào cửa hàng nhưng nam tử này cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói ra một câu.
Liễu Minh cũng không nói gì, mà bước thẳng lên lầu.
Vừa lên đến lầu ba thì Liễu Minh trông thấy một gã nam tử mặc áp bào
trắng chừng hơn ba mươi tuổi dáng điệu phong lưu tiêu sái đang nói
chuyện cùng với một nữ tử có tướng mạo bình thường, nhưng dáng người lại vô cùng nóng bỏng.
“Phàn tiểu thư, xem ra sinh ý đã đến, tại hạ còn có chút việc, ngày
khác sẽ thưởng trà nói chuyện với tiểu thư sau.” Nam tử áo bào trắng
thấy Liễu Minh tiến đến thì đứng dậy, chắp tay với cô gái.
“Đợi luyện xong kiện linh khí kia thì tiểu nữ nhất định sẽ tự mình giao nó cho công tử.”
Nam tử áo bào trắng khách khí mỉm cười với Liễu Minh, sau đó liền bước về phía thang lầu.
“Tiểu nữ Phàn Tiểu Hương, xin hỏi công tử muốn luyện chế linh khí hay muốn mua linh khí thành phẩm?” Nàng này kiều mị cười với Liễu Minh, sau đó hỏi.
“Có linh kiếm hỏa thuộc tính không? Tại hạ muốn xem qua một chút.”Liễu Minh nhướng mày, bình tĩnh nói.
“Công tử chờ một lát. Liên nhi, dâng trà!” Nàng ta gọi một ả nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi, sau đó thong dong đi về căn phòng phía sau.
Ả nha hoàn rót cho Liễu Minh một chén linh trà, sau đó yên lặng đứng một bên.
Liễu Minh khẽ hé nắp chén trà, hương thơm ngát xông vào mũi, hắn khẽ
nhấp một ngụm, sau đó nhẹ giọng nói “Trà ngon”, sau đó thì nhắm mắt
dưỡng thần.
Thời gian nửa chén trà sau, nử tử nóng bỏng đi ra từ gian phòng phía sau, trong tay cầm theo hai hộp ngọc dài ngắn khác nhau.
“Để công tử phải đợi lâu rồi, đây là hai thanh linh kiếm hỏa thuộc
tính, một thanh linh kiếm trung phẩm có mười hai trọng cấm chế, mà một
thanh khác thì mới luyện thành không lâu, là một thanh linh kiếm cực
phẩm, có hai mươi chín trọng cấm chế, tên là Xích Hoàng.” Nữ tử nóng
bỏng đặt hai hộp ngọc lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Liễu Minh, cười
khanh khách nói.
Liễu Minh mở chiếc hộp ngọc ngắn hơn ra, nương theo một luồng nhiệt
khí, một thanh tiểu kiếm màu đỏ nhanh chóng bay ra. Hắn đánh ra một kiếm quyết lên thân thanh tiểu kiếm, tiểu kiếm khẽ rung lên trong không
trung, sau đó có vô số phù văn màu đỏ từ hiện lên trên thân kiếm, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành mươi hai tầng văn trận mỏng manh trên thân
kiếm, kêu lên không ngừng.
“Quả nhiên là linh khí trung phẩm có mười hai trọng cấm chế, cái này chắc cũng đủ dùng rồi.”
Liễu Minh thầm nghĩ, nhưng cũng không dằn được hiếu kỳ mà mở nắp hộp
ngọc dài ra, lập tức một hồi sóng nhiệt liền đập vào mặt, một thanh tiểu kiếm toàn thân màu vàng, mặt ngoài có ánh lửa lưu chuyển, phát ra một
tiếng thanh minh rồi phóng lên trời, lơ lửng trên không trung.
Ánh mắt hắn khẽ run rẩy một chút, nhưng vẫn giữ im lặng, khoát tay
đánh ra mấy đạo pháp quyết liên tiếp vào thanh tiểu kiếm màu vàng kim
kia.
Tiểu kiếm khẽ rung, lập tức kim quang đại phóng, hỏa diễm màu vàng
liền bao bọc lấy tiểu kiếm. Hỏa diễm cuồn cuộn một hồi, sau đó mơ hồ
hình thành một hư ảnh tiểu điểu màu vàng, hai cánh tiểu điểu vừa khẽ
vung lên thì nhiệt độ trong phòng đã tăng lên non nửa.
Sau đó hỏa diễm dần dần tản ra, “Oanh” một tiếng, vô số phù văn màu
vàng tuôn ra từ trong kiếm, ngưng tụ thành từng đạo văn trận mơ hồ.
Hai mắt Liễu Minh híp lại, chăm chú nhìn vào thanh tiểu kiếm thì quả nhiên có hai mươi chín trọng cấm chế, không khỏi động tâm.
Hắn lại đánh ra mấy đạo pháp quyết, hai thanh phi kiếm trong không trung “Sưu sưu” hai tiếng rồi bay trở lại hộp ngọc.
“Không biết hai thanh phi kiếm này
giá cả thế nào?” Liễu Minh cưỡng
chế sự kích động trong lòng, thần sắc không chút thay đổi, trầm giọng
hỏi.
“Linh kiếm trung phẩm giá năm vạn linh thạch, linh kiếm cực phẩm giá
tám mươi lăm vạn linh thạch. Nếu như công tử mua thanh linh kiếm cực
phẩm này thì thanh linh kiếm trung phẩm kia liền tặng cho công tử.” Nữ
tử không chút do dự nói.
Nói thật, tám mươi lăm vạn linh thạch trong mắt Liễu Minh cũng không
phải là đắt, vì dù sao kiếm này cũng là linh khí cực phẩm, đúng là rất
hiếm thấy, nhưng mà bởi vì hắn không phải chủ tu công pháp hỏa thuộc
tính, mà trên người hắn lúc này cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
Cân nhắc một chút, sau đó hắn liền đẩy hộp ngọc dài về phía nữ tử
nóng bỏng, thu lấy hộp ngọc ngắn rồi lấy từ Tu Di Loa ra năm miếng linh
thạch thượng phẩm, giao cho nữ tử.
“Liên nhi, cất hộp ngọc về chỗ cũ.” Nữ tử nóng bỏng chần chờ một
chút, sau đó thu lại hộp ngọc và linh thạch, giao hộp ngọc cho nha hoàn
tên là Linh nhi kia.
Nha hoàn tiến lên hai bước nhận lấy hộp ngọc, sau đó liền đi thẳng vào trong phòng.
“Không biết công tử còn cần thứ gì không, tiểu nữ nhất định sẽ làm
công tử hài lòng.” Nàng này tựa hồ như không để ý việc Liễu Minh không
mua thanh linh kiếm cực phẩm kia, vẫn rất nhiệt tình hỏi.
“Một vị sư huynh muốn nhờ tại hạ đến phường thị mua hai cái Dưỡng Hồn Đại có đẳng cấp cao, nhưng mà cửa hàng của đạo hữu bán ra linh khí,
chắc cũng không có Dưỡng Hồn Đại?” Liễu Minh sờ mũi của mình, hơi cười
rồi nói.
Lúc trước hắn đã dạo quanh phường thị một vòng, Dưỡng Hồn Đại cấp
thấp giống như cái hắn vẫn đang dùng thì nhìn thấy không ít quầy hàng
hoặc cửa hàng đều có bán, nhưng mà Dưỡng Hồn Đại trung giai thì hỏi mấy
nhà đều không có.
“Dưỡng Hồn Đại đẳng cấp cao đúng là vật khó thấy, nhưng công tử coi
như tìm đúng người rồi.” Nữ tử nóng bỏng lộ ra một tia kinh dị nhìn Liễu Minh, sau đó lại cười nói.
“Chẳng lẽ cô nương ngoại trừ bán linh khí còn bán cả Dưỡng Hồn Đại
ư?” Liễu Minh nghe vậy thì nội tâm vui vẻ, nhưng trên mặt cũng lại không lộ ra chút dị sắc nào.
“Rất nhiều đệ tử ngoại môn Thái Thanh nếu muốn có Dưỡng Hồn Đại thì
đều tới tìm gia huynh, nhưng mà bình thường gia huynh đều đóng cửa trong động phủ không ra. Nếu công tử thật sự muốn thì phải chờ thêm một canh
giờ nữa vậy.”
“Không sao.” Liễu Minh lại nhấp một ngụm trà, rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nữ tử vỗ bên hông, tay lấy ra một tấm phù lục màu vàng, miệng lẩm bẩm vài câu sau đó ném vào hư không, phù lục liền bốc cháy trong không
trung, một đạo kim quang tức thì lóe lên bay qua cửa sổ, sau một khắc
thì phù lục liền biến thành tro tàn.
Chưa tới một canh giờ sau, một gã trung niên cao lớn, mặc phục sức của đệ tử ngoại môn tiến lên trên lầu.
“Tiêu Hương, là ai cần Dưỡng Hồn Đại trung giai?”
“Là vị công tử này.” Nữ tử nóng bỏng vội vàng đứng dậy, tự nhiên cười nói.
“Tại hạ muốn mua hai chiếc Dưỡng Hồn Đại trung giai, các hạ có còn hay không?” Liễu Minh đứng dậy cười nói.
“Thì ra là vị sư đệ này.” Nam tử cao lớn thấy Liễu Minh cũng mặc phục sức của đệ tử ngoại môn thì cười hì hì tiến đến, từ hông giật xuống hai túi da đen kịt, ném tới.
Liễu Minh đưa tay đón lấy, vừa mới tiếp xúc với túi da thì hắn liền
cảm thấy một luồng âm khí nồng đậm từ đó truyền ra, phẩm chất rõ ràng là tốt hơn gấp mấy lần so với thứ của hắn. Mặt ngoài túi da có vài vòng
văn trận màu đen, vô cùng rõ ràng.
“Không biết hai cái Dưỡng Hồn Đại này giá cả bao nhiêu?” Liễu Minh hài lòng nhẹ gật đầu, mở miệng hỏi.
“Một cái sáu vạn, hai cái thì tính là mười vạn linh thạch đi.” Thanh niên cao lớn sảng khoái cười nói.
“Đa tạ sư huynh, tại hạ còn có việc khác, xin cáo từ.” Liễu Minh lại
móc ra mười miếng linh thạch thượng phẩm giao cho hắn, rồi chắp tay với
nữ tử, không nói hai lời mà đi xuống lầu.
Sau khi Liễu Minh rời đi không lâu .
“Tứ ca, một cái là sáu vạn linh thạch, sao lại chỉ lấy hắn mười vạn
linh thạch hai cái?” Trong mắt của nữ tử nóng bỏng hiện lên tinh quang,
khẽ hỏi.
“Muội muội không phải nói người này chính là người đã bán ra những
tài liệu hỏa thuộc tính? Theo ta được biết thì gần đây, trong tông bát
đại ngoại viện đã tiến hành thí luyện nhập môn, địa điểm là Tiểu Viêm
giới, hơn nữa trong đó đã xảy ra một chút biến cố khiến cho số người vẫn lạc vượt quá nửa, đúng là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Mà người này
chẳng những sống sót, mà lại kiếm được nhiều tài liệu như vậy thì chắc
chắn hắn không phải đệ tử ngoại môn bình thường.” Nam tử cao lớn trầm
giọng nói.
“Ta cũng hơi thắc mắc là người này lại mua Dưỡng Hồn Đại, chắc hẳn
hơn phân nửa là để mình dùng rồi.” Nữ tử như nghĩ ra điều gì đó, nói.
“Tóm lại, chúng ta nếu có thể giao hảo với những đồng môn có tiềm lực như vậy thì cũng không phải là chuyện xấu.”
…
Lúc này Liễu Minh sớm đã đi xa, đương nhiên không biết được cuộc nói chuyện của hai vị huynh muội này.
Hắn lại mua thêm một ít phù lục và đan dược hỏa thuộc tính từ mấy
quầy hàng, sau đó rời khỏi phường thị, chân giẫm một đóa mây đen bay về
động phủ.