“Ở tầng ba mươi lăm có bốn đầu quỷ vật Ngưng Dịch
hậu kỳ. Thực lực chân chính của chúng đã cao hơn cả Hóa Tinh sơ kỳ rồi,
mặt khác trong tháp cũng không thể nhận được sự giúp đỡ của khôi lỗi và
linh sủng, lại thêm kiếm tu tiêu hao không ít pháp lực. Ngươi có thể một hơi đánh thẳng lên tầng thứ ba mươi lăm, xem như khá là tốt rồi.” Long
Nhan Phỉ liếc qua, thản nhiên nói.
Sa Thông Thiên chỉ đành cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, vài nữ đệ tử của Phiêu Miểu phong vang lên tiếng hoan
hô, theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại thì thấy rõ ràng phù văn tầng thứ
ba mươi lăm tối sầm lại, mà phù văn tầng thứ ba mươi sáu tức thì sáng
lên.
“Không ngờ Già Lam sư muội lại có thể xông lên tầng thứ ba mươi sáu!” một nữ để tử toàn thân mặc quần áo trắng bên phía Phiêu Miểu Phong, có
vẻ là người cầm đầu vui vẻ nói ra.
Long Nhan Phỉ nghe vậy thì trên mặt cũng có chút động dung, nhìn về tầng thứ ba mươi sáu.
Mà khuôn mặt tái nhợt của Sa Thông Thiên cũng lộ ra vẻ giật mình, ánh mắt lóe lên, không biết là đang nghĩ đến điều gì.
Người còn lại trong tháp đúng là Già Lam.
Mà một bên, hai ba tên đệ tử nội môn của ngọn núi khác cũng xì xào bàn tán, tựa hộ đang nghị luận về sự tình của Già Lam.
…
Lúc Già Lam xông vào tầng thứ ba mươi sáu thì bên này Liễu Minh với thế như chẻ tre, đã vào đến tầng thứ hai mươi sáu.
Từ lúc bắt đầu tiến vào tầng một cho đến tầng thứ hai mươi sáu này
thì hắn thấy đại sảnh được mở rộng không ít, bây giờ ước chừng phải vài
dặm.
Trước mặt hắn hiện giờ là hai đầu giáp sĩ khôi lỗi Ngưng Dịch trung
kỳ. Bọn chúng phối hợp khá ăn ý, trong đó có một con cầm lấy một thanh
cự kiếm màu lam dài hai ba trượng, một con khác thì cầm một tấm cự thuẫn màu đỏ rộng chừng một trượng. Tuy nói là khôi lỗi Ngưng Dịch trung kỳ,
nhưng vẫn chưa đáng để Liễu Minh phải xem trọng. Linh kiếm màu xám trong tay hắn rung lên, lập tức bắn ra vài đạo kiếm khí màu xám.
Nhưng mà hai đầu khôi lỗi này chuyển động một trước một sau, khó khăn lắm mới tránh được Ngự Kiếm thuật của Liễu Minh, thân hình vang lên
tiếng ken két, chạy băng băng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt hiện lên, thân hình mơ hồ sau đó liền xuất hiện trước người của khôi lỗ cầm kiếm. Đầu khôi lỗi này dường như cũng có chút linh tính, không hề công kích Liễu Minh mà
thân hình chỉ nhoáng lên rồi lùi lại phía sau, mà đầu khôi lỗi cầm thuẫn tức thì lóe lên, liền xuất hiện trước mặt Liễu Minh.
Pháp quyết trong miệng Liễu Minh lập tức biến đổi, trảo một cái về hư không phía trước, đánh ra một hư ảnh cự trảo màu đen.
Một tiếng “Oanh” vang lên, một luồng sương mù màu đen phóng lên trời, kèm theo trong đó là vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt, rặng mây đỏ đúng là do cự thuẫn kia sinh ra. Cự thuẫn màu đỏ trong tay của đầu khôi lỗi kia
chỉ hiện lên ba vết xước mờ mờ, không tạo thành bất cứ tổn hại nào.
Liễu Minh suy tính trong tích tắc. Nếu hiện tại cưỡng ép sử dụng Ngự
Kiếm thuật hắn có thể thủ thắng dễ dàng, nhưng đồng dạng pháp lực sẽ
tiêu hao không ít, lúc này đã gần đến tầng thứ ba mươi, phải làm sao cho pháp lực càng hao tổn ít càng tốt.
Dù sao thì sau khi đánh bại khôi lỗi trong đại sảnh sẽ lập tức bị
truyền tống đến tầng tiếp theo để tiếp tục chiến đấu. Con mắt của Liễu
Minh xoay chuyển một vòng, trong nội tâm liền quyết định, lập tức thúc
giục pháp quyết, thân hình mờ dần. Sau một khắc, hắn xuất hiện một cách
quỷ dị trước mặt khôi lỗi cầm thanh cự kiếm màu lam.
Khôi lỗi này thấy vậy thì không có ý chiến đấu, nhanh chóng quay đầu
lại muốn chạy đi, đồng thời lúc đó một đạo xích ảnh cũng nhanh chóng bay đến.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm khí vô hình dạng đinh ốc từ tay Liễu Minh bắn ra, trúng vào một mắt của khôi lỗi, đúng là kiếm chỉ mà Liễu
Minh sớm đã âm thầm ngưng tụ.
Một tiếng “Oanh” vang lên.
Đạo kiếm khí vô hình lóe lên lập tức xuyên thủng đầu của khôi lỗi, mà lúc này con khôi lỗi này vẫn đang bảo trì tư thế muốn trốn chạy, thân
hình lập tức trì trệ, sau đó vỡ tung ra, hóa thành từng điểm linh quang
tiêu tán. Cùng lúc đó, khôi lỗi cầm cự thuẫn màu đỏ trên tay khó khăn
lắm mới chạy đến bên này, nhưng cũng đã chậm một bước.
Liễu Minh một kích đắc thủ, thân hình lập tức chợp động, xuất hiện
cách đó mấy trượng, không nhanh không châm lấy từ trong túi trữ vật ra
một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, sau đó lại lấy một viên thượng phẩm linh thạch, cầm trong tay khôi phục pháp lực.
Ngay khi Liễu Minh muốn kéo dài thời gian thì đầu khôi lỗi kia vốn là thiên về phòng thủ, không có quá nhiều thủ đoạn công kích, trên mặt
hiện lên vẻ điên cuồng, chộp lấy Liễu Minh. Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước không chỉ một lần.
Liễu Minh thấy vậy thì trong mắt không khỏi hiện lên dị sắc. Rơi vào
đường cùng, hắn không nói hai lời liền thúc giục pháp quyết, ngoài thân
hiện ra sương mù bao phủ, thân hình chớp động một cách quỷ mị liền tránh khỏi cú cắt ngang của cự thuẫn do khôi lỗi phát ra, sau đó hướng phần
gáy của khôi lỗi trùng trùng điệp điệp đánh xuống.
Một tiếng “Oanh” truyền đến, khôi lỗi hình người không chờ cho Liễu
Minh đánh vào liền tự bạo. Liễu Minh thấy vậy thì kinh hãi, hắc khí
quanh thân cuộn lên bảo vệ toàn thân, nhanh chóng lui ra ngoài. Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng trầm đục, thanh quang chiếu thẳng
xuống, trước mắt bỗng tối sầm. Chờ cho hắn nhìn kỹ lại, bản thân đã xuất hiện ở tầng thứ hai mươi bảy.
…
Ước chừng một lúc lâu sau, bên trong tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh tháp đang diễn ra một trận kịch chiến khí thế hừng hực.
Giờ phút này, trên không trung của đại sảnh hiện ra tầng tầng ánh
sáng màu lam đang rung động, trong đó hơn mười hư ảnh nữ tử mặc trường
sam màu lam đang nhanh nhẹn tránh né từng đạo ánh lửa chói mắt đang bay
về phía mình.
Đột nhiên một cơn sóng lửa ngợp trời, cao hơn mười trượng xuất hiện
từ phía sau của những hư ảnh, bổ nhào về phía trước, như muốn cuốn tất
cả những hư ảnh vào trong đó. Lúc này thì tầng tầng lớp lớp hư ảnh màu
lam thu lại, hiện ra một thân hình yểu điệu màu lam, trong tay bắn ra
một tấm phù lục, trong hư không nhanh chóng hóa thành một màn sáng bảo
hộ màu vàng nhạt, đem nàng ta bao phủ vào trong đó.
Sau một khắc, con sóng lớn màu đỏ cuồn cuộn ập đến!
Một tiếng “Oanh long long” vang lên!
Màn sáng bảo hộ chẳng qua là chỉ khẽ rung lên, sau đó liền ổn định lại.
Cơn sóng này xoay tròn một cái, thu vào, lộ ra thân ảnh của một con
yêu thú nửa sư tử, nửa hổ, xuất hiện ngay phía trên của nữ tử áo lam,
trọng miệng vang lên một tiếng gầm nhẹ, tinh quang trong đôi mắt lưu
chuyển. Sau đó nó há to miệng, bắn ra một đạo hồ quang điện màu bạc to
bằng miệng bát bay về phía nữ tử áo lam.
Nữ tử áo lam thấy vậy lập
tức cả kinh. Mười ngón tay liên tục thúc
giục pháp lực trong cơ thể rót vào màn sáng bảo hộ quanh thân.
Phanh!
Hào quang của màn sáng rút cuộc chỉ chống đỡ được trong nháy mắt, sau đó liền vỡ vụn ra từng mảnh, nữ tử áo lam đang bắt quyết thì thân hình
bị bắn ngược ra phía sau.
Đúng lúc này thì trong hư không tiếp tục lại hiện ra một vòi rồng màu đỏ cao vài trượng, lập tức quét đến phía sau lưng của nữ tử, khóa chặt
đường lui của nàng ta…
Một lát sau, một đạo thanh hồng từ tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh
Tháp lóe lên, trực tiếp bắn về một cây đại thụ cách không xa Hư Linh
Tháp.
Một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên!
Ánh sáng màu xanh tản đi lộ ra thân ảnh của một cô gái mặc áo lam rơi xuống, đúng là Già Lam đã bị đánh bật ra khỏi tháp.
Lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng trắng nhợt, không có một tia máu
nào, đôi mắt đẹp nhắm chặt, khí tức trên người cực kỳ uể oải.
“Già Lam sư muội, muội có sao không?”
Trong đám người bên ngoài tháp bỗng một thân hình lóe lên, sau vài
cái chớp động đã xuất hiện trước mặt Già Lam, một tay lấy ra một tấm phù lục màu trắng, xé nát sau đó dán lên ngực nàng ta, lập tức một tầng ánh sáng bảo hộ màu ngà sữa hiện ra.
Màn sáng sau vài lần chớp động, trên mặt Già Lam mới dần dần xuất hiện một ít huyết sắc.
Cùng lúc đó thì thân hình của Sa Thông Thiên cũng lóe lên, xuất hiện
bên cạnh hai người, sau đó lấy ra một tấm phù lục trị thương, dán lên
người Già Lam. Lúc này thì vài tên đệ tử của Phiêu Miểu Phong cũng ùn ùn kéo đến.
“Đa tạ Ân sử tỷ. Đúng là không thể ngờ được thực lực của bốn đầu yêu
thú Ngưng Dịch hậu kỳ ở tầng ba sáu lại không thua kém tu sĩ Hóa Tinh
trung kỳ, mà lại kiêm thêm bốn loại thuộc tính, nếu thấy không địch lại
thì lập tức biến thân, dung hợp thành một con Sử Hổ thú Giả Đan cảnh.
Tất cả những công pháp của ta đều không chút tác dụng với nó.” Già Lam
tựa hồ bị thương không nặng lắm, được nữ tử mặc áo trắng nâng lên, lúc
này mới ngồi thẳng, nói ra một cách đáng tiếc.
“Già Lam sư muội, ngươi chỉ mới đột phá Hóa Tinh không lâu, có thể
một đường xông lên đến tầng thứ ba mươi sáu đã là không tệ rồi. Sử tỷ ta năm đó cũng chỉ vẻn vẹn có thể xông lên đến tầng thứ ba mươi tư thì bị
truyền tống ra ngoài.” Nữ tử mặc áo trắng nhẹ giọng an ủi, đồng thời
liếc nhìn về phía Sa Thông Thiên.
“Ài, thật không biết trước đây có một tên đệ tử Ngưng Dịch cảnh có
thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu, rốt cuộc là loại quái vật gì nữa.”
Già Lam than nhẹ một tiếng.
Sa Thông Thiên thấy sức khỏe của Già Lam cũng không đáng lo, lúc này
ánh mắt xoay chuyển, nhìn về tầng thứ ba mươi tư của Hư Linh Tháp, phù
văn đang sáng lên.
“Long sư tỷ, không biết ngoài hai người chúng ta và Già Lam xông tháp thì còn có ai đang xông tháp, mà cũng đã xông lên đến tầng ba mươi tư
rồi?” Sa Thông Thiên đột nhiên hỏi một câu.
Lúc này thì không ít nhân tài cũng nhớ đến một người còn đang xông
tháp, mà còn là một tên đệ tử ngoại môn Ngưng Dịch cảnh mà thôi.
“Liễu sư đệ chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ, vậy mà chỉ trong thời
gian ngắn liền có thể xông lên đến tầng thứ ba mươi tư, thực lực quả
nhiên là xuất chúng, không hổ là đệ nhất đệ tử ngoại môn.” Long Nhan Phỉ thấy vậy thì trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cái gì, tỷ nói là … Liễu Minh?” Hai mắt Sa Thông Thiên trợn tròn, sắc mặt cũng hơi đổi.
Già Lam đang ở phía xa, nghe vậy thì cũng cả kinh, ánh mắt nhìn về Hư Linh Tháp phía xa.
Hư Linh Tháp nàng ta vừa mới xông qua, đối với những ký ức thì vẫn
còn hết sức mới mẻ. Trong thực tế, từ tầng thứ ba mươi trở đi, càng lên
một tầng là lại tăng thêm một phần khổ cực, mà pháp lực cũng không có
thời gian được bao nhiêu, với tu vi Hóa Tinh sơ kỳ của nàng ta cũng có
một chút không chịu đựng nổi.
Liễu Minh mới chỉ có tu vi Ngưng Dịch cảnh, vậy mà lại có thể xông đến tầng thứ ba mươi tư!
Đang lúc mọi người ở đây đang xì xào bàn tán, nhao nhao suy đoán xem
người đang xông tháp cuối cùng là người nào thì xảy ra một màn khiến cho mọi người tiếp tục kinh ngạc không thôi.
Phù văn trên tầng thứ ba mươi tư bỗng nhiên ảm đạm, thay vào đó là phù văn của tầng thứ ba mươi lăm sáng lên.
Chúng đệ tử nội môn thấy vậy lập tức xôn xao.
Lúc này, trong đại sảnh của tầng thứ ba mươi lăm.
Trong tay Liễu Minh đang nắm một viên thượng phẩm linh thạch khôi phục pháp lực, vẻ mặt cảnh giác, đứng tại chỗ.
Vừa rồi bốn con khôi lỗi cự viên có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ, khi tập
trung lại một chỗ thực lực lại có thể so sánh ngang bằng với Hóa Tinh sơ kỳ.
Tuy nói với thực lực bây giờ của Liễu Minh, muốn đối phó với bốn đầu
khôi lỗi trình độ này thì cũng không khó khăn lắm, hắn vẻn vẹn chỉ dùng
Lạc Kim Sa và Trọng Thủy Châu, đơn giản đánh thắng chúng nhưng cũng
khiến hắn phải tiêu hao hơn một thành pháp lực.
Vì muốn nhanh chóng hồi phục pháp lực, thừa dịp một chút thời gian
chưa bị truyền tống, hắn vội vàng lấy từ trong Tu Di Giới một viên Kim
Nguyên Đan ăn vào, đồng thời hấp thu linh khí trong linh thạch.