Ma Thiên Ký

Ba Mươi Lăm Tầng


trước sau

Lông mày Liễu Minh nhíu lại, đột nhiên cảm thấy bốn luồng linh áp Ngưng Dịch hậu kỳ đại viên mãn cách đó không xa truyền đến.

Sau một lát, trong đại sảnh hiện ra một màn sương mù tối tăm mờ mịt, sương mù chuyển động phập phồng, mơ hồ trông thấy trong đó xuất hiện bốn thân ảnh cao lớn đang chạy băng băng về phía hắn.

Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng. Bốn thân ảnh cao lớn kia lộ ra là bốn bộ khô lâu hình người.

Mỗi bộ khô lâu đều cao hơn hai trượng, toàn thân trắng xóa, khung xương thô, to, trần trụi bên ngoài, mà trong đôi mắt thì phát ra tinh quang màu xanh biếc, liên tục lưu chuyển, miệng mở ra giống như hít thở, mà theo đó mơ hồ có một tia âm khí màu trắng thở ra hít vào bất định. Mà bốn bộ khô lâu này đứng thành một hình vuông không theo quy tắc nào, nhưng mơ hồ lộ ra là một chiến trận cổ quái.

Nhưng nếu như vậy thì khả năng phòng thủ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Nội tâm Liễu Minh nhanh chóng tính toán, tay áo run lên, lập tức truyền ra một âm thanh trong trẻo, một thanh tiểu kiếm màu xám xuất hiện trong tay. Hắn không nói hai lời, toàn thân pháp lực điên cuồng rót vào tiểu kiếm. Sau một khắc, màu xám của tiểu kiếm phát sáng lên, từng vòng từng vòng linh văn trên thân kiếm theo thứ tự sáng lên, cuối cùng toàn bộ hai sáu trọng cấm chế đều được kích phát.

Tay hắn khẽ rung lên, tiểu kiếm lập tức rời khỏi tay, trong hư không bắn ra một vầng sáng màu xám, tiếp theo đón gió biến thành một thanh kiếm dài bảy tám trượng.

Pháp quyết trong tay Liễu Minh ngưng tụ, thấp giọng quát ra một chữ “Đi.”

Một tiếng thanh minh vang lên.

Kiếm quang trên không trung khẽ rung lên, sau đó hóa thành một một màn hàn quang lành lạnh, cuồn cuộn cuốn đến những bộ khô lâu đối diện.

Đối mặt với kiếm quang đang lao đến cực nhanh tựa như là thuấn di này, tinh quang xanh biếc trong tám con mắt của bốn bộ khô lâu này sáng lên. Hầu như cùng một lúc, chúng đồng thời hé miệng ra phun ra một quả cầu ánh sáng có hai màu trắng đen, sau một khắc ngưng tụ thành một quang cầu to một trượng, đối đầu với kiếm quang.

Phốc!

Kiếm quang vừa mới tiếp xúc với quang cầu thì lập tức hào quang đại giảm, hơn nữa tốc độ nhanh chóng giảm xuống.

Mà bốn bộ khô lâu khổng lồ đồng loạt vung cánh tay, từng con đều điểm vào quang cầu trong hư không.

Oanh! Quang cầu lập tức phát nổ, tạo ra một hồi chấn động, bao phủ toàn bộ kiếm quang vào bên trong.

“Đương” một tiếng giòn tan vang lên.

Một thanh tiểu kiếm dài vài tấc từ trên không trung rơi xuống, dường như đã hoàn toàn mất đi linh tính.

Liễu Minh thấy vậy thì biến sắc, một tay trảo vào hư không, thanh kiếm liền dựng lên, bắn về phía hắn.

Những quang cầu được bốn bộ khô lâu này phun ra, giống như có hiệu quả khắc chế đối với Ngự Kiếm thuật. Như vậy, chiêu Ngự Kiếm thuật của hắn chắc chắn không thể sử dụng được nữa, mà khi chiến đấu càng kéo dài, pháp lực tiêu hao càng tăng lên, đối với việc xông qua tầng thứ ba mươi sáu cực kỳ bất lợi.

Vào lúc này, ánh sáng hai màu đen trắng trong không trung, lập lòe rồi tụ tập lại thành quang cầu, sao đó lại tiếp tục bắn về phía Liễu Minh.

Ánh mắt Liễu Minh trở nên lạnh lẽo, một tay hướng đến quang cầu đen trắng bắn ra một đạo kiếm khí vô hình.

Phanh!

Một âm thanh bạo liệt truyền đến, quang cầu hắc bạch trong hư không vậy mà lại muốn nổ tung ra.

Thấy một màn như vậy, hắn không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng.

Xem ra mặc dù Ngự Kiếm thuật không thể đối phó được với đoàn quang cầu này, nhưng mà kiếm chỉ thần thông lại có chút hiệu quả.

Sau khi suy nghĩ như vậy, Liễu Minh không khách khí thúc giục pháp quyết, ngoài thân hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, lập tức huyễn hóa ra một đạo hư ảnh nữa, sau đó hai đạo hư ảnh gào thét lao về phía bốn bộ khô lâu, chúng quay tít một vòng, sau đó tung ra vô số quyền ảnh, điên cuồng đánh về bốn bộ khô lâu.

Thân hình bốn bộ khô lâu tuy rằng rất lớn nhưng động tác lại không chậm trễ chút nào, thân hình biến hóa đều tránh được công kích của Liễu Minh một cách dễ dàng, đồng thời tinh quang xanh biếc trong mắt lưu chuyển, từ trong miệng một lần nữa phun ra từng đoàn quang cầu trắng đen, bắn về phía Liễu Minh.

Nhưng mà Liễu Minh dùng thân pháp quỷ mị liên tục tấn công những bộ khô lâu này, khiến cho trận hình của chúng bắt đầu rối loạn. Những quang cầu của chúng không cách nào tập hợp lại với nhau, khiến cho uy lực giảm đi rất nhiều.

Liễu Minh khẽ đảo thân người, tài tình tránh được một lượt quang cầu, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh một đầu khô lâu cực lớn, một tay ngưng tụ ra một đạo kiếm khí đinh ốc bắn ra.

Một việc khiến hắn không hề nghĩ đến là một đầu khô lâu khác bỗng lóe lên, trên tay ngưng tụ ra một tấm cốt thuẫn chắn trước người.

“Oanh” một tiếng vang lên, cốt thuẫn lập tức nổ tung.

ai bộ khô lâu khổng lồ bị xung lực đánh cho bay vụt về phía sau, kiếm khí vừa rồi bị đón đỡ cũng tiêu tán.

Bốn đầu khô lâu này phối hợp quả thực cực kỳ ăn ý, nếu không thể diệt được một bộ trong đó, một khi chúng thi triển ra trận thế, chỉ sợ lại khó đối phó hơn.

Liễu Minh sau khi nhanh chóng suy nghĩ, thân hình mang theo một đạo tàn ảnh, lóe lên lao về một góc chết mà bốn bộ khô lâu không thể phối hợp ăn ý, thúc giục tiểu kiếm trong tay áo. Ngoài thân hắn bộc phát ra một luồng kiếm ý, toàn thân hóa thành một đạo kiếm quang dài vài trượng kích bắn về một bộ khô lâu khổng lồ.

Lúc này hắn đã dùng toàn lực thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, kiếm quang khổng lồ màu xám lóe lên, như tia chớp xuyên thủng qua đầu của một bộ khô lâu.

Oanh!

Đầu của bộ khô lâu trắng xóa liền vỡ tung ra, khung xương tán loạn, hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán.

Ánh sáng màu xám thu lại, lô ra thân hình Liễu Minh đang cầm tiểu kiếm.

Để đánh chết một đầu khô lâu, hắn đã không tiếc tổn hao rất lớn pháp lực, thi triển ra Nhân Kiếm Hợp Nhất, nếu không dù có đánh chết ba bộ khô lâu còn lại thì lên tầng thứ ba mươi sáu, hắn cũng không thể xông qua.

Ba đầu khô lâu còn lại giống như cảm nhận được đồng bạn đã bị đánh chết, đồng thời nồi giận, hào quang trên người lóe lên, đồng thời tản ra một luồng linh áp gần đến Hóa Tinh kỳ, ào ào bay về phía Liễu Minh.

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình mơ hồ, sau đó trực tiếp lao về một bộ khô lâu trước mặt.

Lúc này, trong tay ba bộ khô lâu huyễn hóa ra một thanh cốt mâu màu trắng, ném về phía Liễu Minh.

Cốt mâu trên không trung, sau một cái chớp động
liền biến thành hơn hai mươi thanh cốt mâu giống y hệt nhau, nhao nhao trực diện đánh tới Liễu Minh.

Vòng eo Liễu Minh uốn éo, thân hình mơ hồ, một lần nữa biến thành hai đạo hư ảnh tránh được vài thanh cốt mâu trước mắt, pháp quyết trên tay biến đổi, năm đạo kiếm khí trong suốt bắn ra nghênh đón năm thanh cốt mâu.

Tiếng xé gió lập tức vang lên.

Trong nháy mắt, Liễu Minh biến thành hai đạo hư ảnh, lóe lên liền xuyên thủng thân hình của một bộ khô lâu khổng lồ nữa.

Đúng lúc này, cái đầu khổng lồ của bộ khô lâu quay ngược lại, dữ tợn nhìn về Liễu Minh đang được ánh sáng màu xám bao bọc, tinh quang trong đôi mắt liền biến thành màu đỏ như máu.

“Oanh” một tiếng vang lên trong đại sảnh!

Thấy khô lâu phát nổ, hai mắt Liễu Minh nhíu lại, thân hình mơ hồ, rồi xuất hiện cách chỗ cũ bảy tám trượng.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn chấn động, một bộ khô lâu khác hiện ra, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh cốt chùy màu trắng xóa, đánh ra một kích cực mạnh.

Liễu Minh trong hư không cưỡng ép uốn éo thân mình, khó khăn lắm mới tránh thoát một đòn này, không hề quay đầu lại, giơ tay bắn ra một đạo kiếm khí hình đinh ốc vào đầu của nó.

Phanh!

Với khoảng cách gần như vậy thì khô lâu muốn tránh cũng không được, đầu của nó liền nổ tung, thân hình theo đó cũng hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán.

Từ lúc ba bộ khô lâu đồng loạt tấn công đến khi một bộ tự bạo, một bộ thì bị Liễu Minh sử dụng kiếm chỉ bắn vỡ đầu, cũng chỉ trong vòng mấy hơi thở.

Lúc này chỉ còn lại một bộ khô lâu cuối cùng, nhưng vừa rồi Liễu Minh dùng tốc độ nhanh như vậy, pháp lực tiêu hao cũng không ít.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, tay áo vung lên, theo đó một đám cát sỏi màu vàng cuốn ra, sau đó hắn ngồi trên mặt đất, cầm một viên linh thạch thượng phẩm, bắt đầu khôi phục pháp lực.

Bộ khô lâu còn lại, giống như phát điên, phát ra từng hồi âm thanh gầm rú, mạnh mẽ xông về phía Liễu Minh.

Sau một khắc, pháp quyết trong tay Liễu Minh biến đổi, đám cát vàng bên người bỗng nhiên hiện ra, bao bọc bộ khô lâu này vào giữa, khiến cho nó không thể nào nhúc nhích.

Ý định của hắn là vận dụng nhất tâm nhị dụng, một bên biến Lạc Kim Sa thành khốn trận đem bộ khô lâu này vây lại, một bên thì tranh thủ thời gian, thông qua linh dược và linh thạch khôi phục pháp lực.

Tiếp đó, hắn lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, một tay thì nắm chặt linh thạch khôi phục pháp lực.

Trước đây hắn đã tìm hiểu qua cách xông qua ba mươi sáu tầng đầu tiên, nếu mà Hư Linh Tháp biết được người thông quan trong một thời gian dài mà không thông qua được cửa trước mắt thì huyễn thú trong tầng đó lập tức sẽ trở nên cuồng bạo, thực lực sẽ tăng nhiều, có khi còn tự bạo để đả thương đối thủ.

Từng giây từng phút trôi qua, bên trong Lạc Kim Sa phát ra từng đợt hỏa diễm hai màu trắng đen, không ngừng đánh lên vách tường, khiến cho ánh sáng của Lạc Kim Sa lập lòe không ngừng, có dấu hiệu trở nên bất ổn.

Bỗng nhiên một tiếng trầm đục vang lên, một đạo hào quang hai màu trắng đen bên trong Lạc Kim Sa phóng lên trời, xoay tròn, sau đó lộ ra bộ khô lâu, khí tức đã tăng lên Hóa Tinh sơ kỳ, trong tay cầm một thanh cốt phủ cực lớn, lục diễm trong mắt cuồn cuộn. Nó gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Liễu Minh.

“Cũng không sai biệt lắm!”

Khóe miệng Liễu Minh hơi vểnh lên, thân hình chớp động, quỷ dị xuất hiện sau lưng bộ khô lâu khổng lồ, tiếu kiếm màu xám trong tay hắn vung lên, theo đó bay ra một mảng hàn quang màu tro rậm rạp.

Lúc này, bên ngoài Hư Linh Tháp.

“Thời gian dài như vậy, xem ra Liễu Sư Đệ cũng bị vây ở tầng thứ ba mươi lăm rồi.” Long Nhan Phỉ nhìn qua phù văn đang chớp động ở tầng ba lăm, lông mày hơi nhíu, nói.

“Khô lâu khổng lồ ở tầng ba mươi lăm có chút lợi hại, cộng thêm tâm thần tương liên, phối hợp hết sức ăn ý. Ta trong đó sử dụng Ngự Kiếm Thuật cũng không có tác dụng lớn đối với chúng.” Sa Thông Thiên nhìn về tầng thứ ba mươi lăm, mặt mũi tràn đầy vẻ ngưng trọng, nói ra.

Những đệ tử nội môn khác nghe vậy, cũng xì xào bàn tán, hiển nhiên phần lớn đều cho rằng Liễu Minh không thể vượt qua tầng này.

Đúng lúc này, phù văn đang sáng lên ở tầng ba lăm, sau đó liền trở nên ảm đạm.

Ngay khi mọi người đều cho rằng Liễu Minh thông quan thất bại, bị cưỡng ép truyền tống ra khỏi Hư Linh Tháp thì phù văn tầng thứ ba mươi sáu liền lóe lên sáng ngời.

Không chỉ Long Nhan Phỉ mà toàn bộ những đệ tử khác đều sững sờ.

Sắc mặt Sa Thông Thiên lúc này trầm xuống, hai bàn tay trong ống áo không khỏi nắm chặt lại.

Già Lam thấy vậy, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại hiện lên một vẻ khác thường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện