Phốc!
Sư hổ thú không kịp đề phòng, trên người thình lình xuất hiện một lỗ
thủng rộng hơn một tấc, mà dưới ảnh hưởng của hắc khí xung quanh khiến
cho tốc độ hồi phục của vết thương chậm đi rất nhiều.
Cự thú giận dữ cúi đầu xuống, bắn ra mấy viên hỏa cầu khổng lồ, nhanh chóng bay về chỗ kiếm khí vừa bắn ra.
“Oanh” vài tiếng nổ mạnh vang lên, hỏa diễm cuồn cuộn khiến cho hắc
khí xung quanh tan ra, nhưng mà chỗ hư không này trống trơn, Liễu Minh
sớm đã di chuyển sang một chỗ khác.
Cùng lúc đó thì những khối đầu lâu vốn đã vỡ tung ra thì lúc này bên trong hắc khí, một lần nữa ngưng tụ lại.
Cứ như vậy một khoảng thời gian sau, sư hổ thú bị vây khốn trong hắc
khí, mặc dù đã sử dụng đến cả phong nhận, hỏa cầu, băng chùy hay điện
cầu, như cũ không cách nào có thể hoàn toàn đánh tan bất cứ một cái hư
ảnh đầu lâu nào cả, mà trên người thì lại có nhiều hơn mười lỗ thủng
nữa.
Những công kích này tuy rằng không tạo ra bất cứ vết thương trí mạng
nào cho cự thú, nhưng lại khiến cho khí tức của nó giảm đi không ít.
Ngay khi Liễu Minh sử dụng thân pháp quỷ dị tránh thoát khỏi mấy
miếng băng chùy, ngón tay một lần nữa định ngưng tụ ra kiếm khí đinh ốc
bắn ra.
Bỗng nhiên một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho hắn khẽ cau mày.
Bên trong hắc khí, khí tức của sư hổ thú bỗng nhiên tăng mạnh. Linh
văn bốn màu ngoài thân chuyển động, thân hình của nó cũng theo đó lớn
thêm gần một nửa. Đồng thời, phía sau cổ của nó có ba đoàn quang cầu lóe lên rồi biến mất, sau đó hiện lên ba cái đầu giống hổ mà không phải hổ, bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
Con thú này sau khi biến thân thì giống như có năng lực khám phá được năng lực che giấu của hắc khí, gắt gao nhìn chằm chằm về chỗ ẩn thân
của Liễu Minh, toàn thân tản mát ra khí tức hung sát giống như là thực
chất.
Trong nội tâm Liễu Minh cực kỳ run sợ, không dám mạo muội công kích,
một bên bất động cầm kiếm quan sát con yêu thú này, một bên này thì yên
lặng khôi phục pháp lực.
Đại sảnh tầng ba mươi sáu vốn đang không ngừng nổ vang, một thoáng này bỗng nhiên cực kỳ yên tĩnh.
Tinh quang trong tám con mắt của cự thú chuyển động một hồi, bỗng
nhiên bốn cái miệng của nó há rộng phun ra bốn đạo cột sáng màu sắc khác nhau. Những nơi cột sáng đi qua đều khiến cho hư không vang lên âm
thanh ông ông không ngừng.
Liễu Minh thấy vậy thì không dám chậm trễ chút nào, thân hình mơ hồ
biến thành hai đạo hư ảnh tránh thoát được bốn cột sáng, đồng thời cổ
tay rung lên bắn ra vô số kiếm khí về phía đối diện.
Thân thể sư hổ thú chỉ thoáng rung lên, ngoài thân lập tức hiện ra
một màn sáng màu xanh, kiếm ánh bắn lên lập tức phát ra âm thanh thanh
túy, sau đó bắn ngược trở lại.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, đang muốn ném phù lục đang cầm trong tay ra thì bỗng nhiên phía sau hắn vang lên một tiếng nổ kinh thiên động
địa.
Bốn đạo cột sáng sau khi hắn tránh đi thì bỗng nhiên tập trung lại
một chỗ, mạnh mẽ xuyên thủng hắc khí, tạo ra một cái thông đạo.
Sư hổ thú đại hỉ, không thèm nghĩ nhiều, ánh sáng xanh ngoài thân lóe lên, biến thành một đạo hư ảnh lao về phía cửa thông đạo.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, không suy nghĩ nhiều, lúc này mạnh mẽ
thúc giục pháp quyết. Lúc này tại thông đạo hiện ra từng điểm ánh sáng
vàng, quay tít một vòng liền biến thành một bức tường cát màu vàng chặn
thông đạo lại.
Sư hổ thú không kịp đề phòng, một đầu liền đâm vào tường cát, tuy
khiến cho tường cát nứt ra nhưng thân thể của nó vì thế cũng dừng lại.
Mà đúng lúc này, hai bên thông đạo bỗng vang lên âm thanh quỷ khóc,
chín hư ảnh đầu lâu bỗng nhiên bắn ra, cắn vào tứ chi và những chỗ yếu
hại trên thân thể cự thú, mà cái miệng rộng của chúng cũng điên cuồng
hấp thu tinh khí trong cơ thể cự thú.
Sư hổ thú gầm lên một tiếng nặng nề, toàn thân bỗng nhiên tỏa ra hỏa diễm cuồn cuộn và hồ quang điện màu vàng.
Hư ảnh của chín khối đầu lâu lập tức bị thiêu, rung lên không ngừng,
đồng thời bị hồ quang điện lượn lờ quấn quanh khiến chúng vỡ tan thành
mảnh nhỏ.
Nhưng mà dưới một chút trì hoãn như vậy, thông đạo lúc này lại được hắc khí cuồn cuộn tuôn ra lấp đầy lại như lúc ban đầu.
Sự huyền diệu của pháp bảo hình thức ban đầu Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn thì linh khí cực phẩm bình thường không thể so sánh được.
Lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một đạo kiếm quang màu
xám dài mấy trục trượng lóe lên, giống như cầu vồng quấn quanh lấy cự
thú.
Cuối cùng thì Liễu Minh đã thi triển ra đòn tiêu hao pháp lực nhất là Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Sư hổ thú vừa thấy đường ra bị bịt kín lại, tám con mắt trở nên đỏ
hồng, bốn cái đầu đồng thời gào rú, linh văn trên người trở nên mơ hồ,
hiện ra từng mảnh quang trận diễm lệ, đồng thời ba cái đầu nhỏ cũng mạnh mẽ tăng lên, có kích thước gần bằng với cái đầu chính, mà một luồng khí tức so với lúc trước càng mạnh mẽ hơn từ trong thân hình cự thú bộc
phát ra…
Trong một huyệt động của sơn mạch Vạn Linh cách Hư Linh Tháp mấy trăm dặm có một lão giả tóc hoa râm, mặc áo xám đang khoanh chân ngồi.
Bỗng nhiên, lão giả khẽ cau mày, hai mắt hơi mở, một tay khẽ vung lên lấy ra một trận bàn màu vàng rộng hơn một xích, mà trong đó mơ hồ hiện
ra cảnh tượng trong Hư Linh Tháp, sau một chút mơ hồ thì lại hiện ra
thân ảnh cực lớn của sư hổ thú trong đó.
Lão giả chẳng qua chỉ nhìn lướt qua kiếm quang màu xám và sư hổ thú
dây dưa với nhau, sau đó bình tĩnh thu lại trận bàn, tiếp tục điều tức.
…
Trên một ngọn núi lớn cách Hư Linh Tháp không xa, một gã thanh niên
mặc áo bào màu vàng đang nhìn về tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh Tháp,
trong mắt hiện lên một suy nghĩ nào đó.
Đúng là Kim Thiên Tứ.
“Có chút ý tứ, bao nhiêu năm rồi không hề có một đệ tử ngoại môn nào
có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu, xem ra ánh mắt của ta cũng không
tệ.”
Kim Thiên Tứ khẽ cười, tự nói hai câu, sau đó toàn thân nổi lên kim quang, bay về một hướng khác.
Một lúc lâu sau.
Tại một chỗ hẻo lánh trong đại sảnh tầng ba mươi sáu của Hư Linh
Tháp, hắc khí vốn chuyển động cuồn cuộn lúc này đã không còn sót lại
chút nào, Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn cũng không thấy bóng dáng, mà trên mặt
đất xung quanh thì lưu lại vô số vết trảo ấn và vết kiếm, trông cực kỳ
lộn xộn.
Liễu Minh lúc này đang cầm linh kiếm màu xám trong tay, thở hồng hộc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, bốn phía thân hình tuy rằng vẫn còn một chút
kim quang chớp động nhưng mà đã trở nên ảm đạm dị thường, lồng ngực có
thêm ba vết cào dài và nhỏ, da thịt hở ra có thể thấy
được xương trắng
bên trong, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó.
Mà đối diện cách đó không xa, sư hổ thú cao mấy trượng thì càng thêm chật vật.
Ba khối đầu lâu nhỏ bây giờ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại
cái đầu chính, mà một cái chân sau lúc này máu chảy đầm đìa, phía trên
có một vết thương khổng lồ, hầu như khiến cho cái chân sau đó bị chẻ ra
gần hết, quang trận diễm lên vốn trải rộng toàn thân thì giờ phút này
như ẩn như hiện, dường như có thể tán loạn ra bất cứ lúc nào.
Nhưng cho dù đã bị thương như vậy, cự thú vẫn cố gắng chèo chống lấy
thân mình, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, mơ hồ còn tản
mát ra một luồng khí tức khát máu tàn bao.
“Xem ra ta và ngươi chỉ có thể tung ra một kích cuối cùng để phân
thắng bại.” Khí tức Liễu Minh thu lại, sau đó bình tĩnh nói ra một câu.
Tay áo hắn rung lên, Lạc Kim Sa quanh thân lập tức bắn về phía đối
diện như mưa, tiếp theo hắn quát khẽ một tiếng, hắc khí ngoài thân cuồn
cuộn xông ra, linh kiếm màu xám trong tay cũng rung lên bần bật, thân
hình mơ hồ, một lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang màu xám nhanh chóng bắn về phía yêu thú.
Sư hổ thú đồng thời cũng gầm lên một tiếng bạo ngược, quang trận
quanh thân đột nhiên ngưng tụ lại, chân sau đạp mạnh một cái, hóa thành
một đạo cuồng phong nghênh đón kiếm quang.
Kim quang đầy trời đánh lên thân thể yêu thú thì đều bị quang trận đánh bay ngược trở lại.
Cự thú trên không trung, một chân trước giơ ra hung hăng tung ra một
trảo, “Oanh” một tiếng liền mạnh mẽ một kích đánh cho kiếm quang màu xám vỡ ra, nhưng mà hào quang của bản thân cũng thu lại, bắn ngược về phía
sau.
Đúng lúc này, Lạc Kim Sa bị bắn ra bốn phía thì bên trong hiện ra một chỗ chấn động, Kim Giáp Phù Binh lăng không hiện ra, hai cánh tay mở
rộng, liền lắc mình lao xuống, ôm chặt lấy đầu của sư hổ thú đang không
kịp đề phòng.
Vèo!
Hư ảnh màu xanh lóe lên, Liễu Minh lại quỷ dị xuất hiện trước người
cự thú, không nói hai lời, hai tay khẽ động, từ đó tuôn ra hắc khí, mà
cánh tay cũng hiện lên một tầng lân phiến màu đỏ, một hơi tung ra vô số
quyền ảnh về phía đầu lâu của cự thú.
Một hồi nổ mạnh liên miên vang lên, cự thú gào thét một tiếng, sau đó “phanh”, đầu lâu cuối cùng mạnh mẽ bị đánh vỡ, thân hình khổng lồ của
nó cũng hóa thành từng điểm linh quang tán loạn.
Phốc!
Liễu Minh cuối cùng cũng hao hết tia khí lực cuối cùng, đặt mông ngồi xuống đất, không muốn di chuyển một chút nào.
Mà Kim Giáp Phù Binh, không có pháp lực quán chú vào, kim quang lóe
lên sau đó vỡ vụn ra, một lần nữa hóa thành một tấm phù lục tàn phá rơi
xuống.
Liễu Minh hít sâu vài cái, sau đó mới cố gắng lấy từ trong Tu Di Giới ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, đồng thời lấy ra mấy tấm phù lục dán lên chỗ bị thương, hai mắt khép hờ, bắt đầu điều tức.
…
Ngay khi Liễu Minh đánh chết sư hổ thú thì đồng thời phù văn màu xanh của tầng ba mươi sáu Hư Linh Tháp cũng phai nhạt xuống.
Cùng lúc đó thì sương mù màu xám bên trên Hư Linh Tháp kịch liệt cuồn cuộn, toàn bộ thân tháp phát ra tiếng chuông hùng hậu, vang vọng ra
toàn bộ sơn mạch Vạn Linh.
“Hắn… vậy mà thật sự xông qua được tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh Tháp!”
Bên ngoài Hư Linh Tháp, một đám đệ tử nội môn trợn mắt há mồm.
Phù văn màu xanh của tầng thứ ba mươi sáu hoàn toàn ảm đạm, tuy rằng
phù văn màu tím của tầng thứ ba mươi bảy vẫn chưa sáng lên nhưng người
bên trong không có bị truyền tống ra ngoài, kết quả là quá rõ ràng.
Sắc mặt Sa Thông Thiên cực kỳ khó coi. Hắn vốn tưởng rằng tiến giai
lên Hóa Tinh Kỳ, thực lực hiện tại có thể chèn ép đối thủ, hôm nay xem
ra vẫn là xa xa không thể bằng được.
Đôi mắt đẹp của Già Lam mơ hồ hiện ra ánh sáng long lanh, khóe miệng
có chút nhếch lên lộ ra nét vui vẻ cực nhạt, nhưng rất nhanh liền biến
mất không thấy nữa.
“Không nghĩ tới mấy năm không gặp, thực lực của Liễu sư đệ đã đạt đến trình độ như vậy…” Khuôn mặt của Long Nhan Phỉ hơi đổi, bỗng nhiên hé
miệng cười, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Những đệ tử nội môn khác sau khi hoảng sợ trôi qua thì hưng phấn nói
chuyện với nhau không ngừng, có người lập tức móc ra pháp khí đưa tin,
đem tin tức có tên đệ tử ngoại môn xông qua tầng thứ ba mươi sáu thông
báo cho hảo hữu.
“Tốt rồi, chuyện nơi đây cũng qua một thời gian, chúng ta đi thôi.”
Long Nhan Phỉ đưa mắt nhìn về nhưng đệ tử phía sau, nhướng mày nói, sau
đó phất tay thả ra một đạo kiếm quang nâng lên thân thể mềm mại của
mình, không quay đầu lại phá không bay đi.
Những tên đệ tử Thiên Kiếm Phong khác thấy vậy thì cũng vội vàng thả ra kiếm quang bay theo.
Sa Thông Thiên quay đầu nhìn về phía Già Lam vẫn đang đứng đó, trong
mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó cũng chậm rãi thả ra phi kiếm bay
lên không.