“Chúng ta cũng đi thôi!” Nữ tử áo trắng thấy người
của Thiên Kiếm Phong rời đi thì lúc này đang đứng gần Già Lam, quay đầu
lại nói với những nữ đệ tử của Phiêu Miểu Phong, sau đó hóa thành mấy
đạo độn quang bay khỏi Hư Linh Tháp.
...
Tiếng chuông vang lên, một tiếng lại một tiếng, đến tiếng thứ ba mươi sáu thì toàn bộ Hư Linh Tháp mới khôi phục lại bình thường.
...
“Ba mươi sáu tiếng chuông, có đệ tử ngoại môn xông qua ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp!”
Bên trong Phiêu Hồng Viện, Giang Trọng đang cùng Lương Chiến Ca bàn
bạc chuyện gì đó bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng chuông hùng hậu, sắc
mặt hơi đổi, kinh ngạc nói
“Xem ra đúng là như vậy, không biết là đệ tử của Ngoại viện nào?” Lương Chiến Ca đứng lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi hãy đi xem đó là ai.” Sau một thoáng trầm ngâm, Giang Trọng
cất giọng phân phó nhưng trong đầu lại hiện lên thân ảnh của Liễu Minh.
...
Trong một đình các tại Phong Lăng Viện, lão giả hoàng mi trong tay
cầm một chén trà, mặt nhìn về phía Hư Linh Tháp, dáng vẻ như nghĩ đến
điều gì đó.
Đúng lúc này thì truyền đến một hồi bước chân vội vàng, tiếp theo đó là một gã đệ tử chạy đến.
“Bẩm báo viện chủ, vừa rồi nhận được tin tức, một đệ tử ngoại môn đã xông qua được ba mươi sáu tầng của Hư Linh tháp.”
“Ngươi nghĩ rằng lỗ tai ta điếc rồi sao, tiếng chuông như vậy chẳng
lẽ ta không nghe thấy? Nhanh chóng đi xem đó là do người nào gây nên,
rồi đến bẩm báo!” Lão giả hoàng mi hạ ly trà xuống, lạnh nhạt nói ra.
Tên môn hạ đệ tử nghe vậy thì vội vàng vâng dạ, rồi đi ra.
Bên trong Bát đại Phân Viện đều diễn ra một màn tương tự như vậy…
...
Trên đỉnh núi Thúy Vân Phong, dưới một gốc cây cổ tùng, Hạo Nguyệt
Đồng Tử mặc một thân áo bào xám, nhìn về phía Hư Linh Tháp, trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
So với chi chủ của Ngoại Viện thì y sớm đã biết người vừa rồi xông qua ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp là người phương nào.
“Không thể tưởng tượng được, vẻn vẹn chỉ qua vài năm mà thực lực kẻ
này đã tiến bộ đến trình độ như vậy. Một thân một mình mà lại có thể
đánh bại yêu thú Giả Đan cảnh. Thực lực của hắn tại đại hội thi đấu bảy
năm trước đây thật sự kém xa so với bây giờ. Kẻ này thật sự là người
mang Ba linh mạch, hay là có một loại linh thể đặc biệt nào đó nên tốc
độ mới tu luyện nhanh như vậy?" Hạo Nguyệt Đồng Tử cũng hoài nghi là
trước đây mình kiểm tra có chút nhầm lẫn hay không, trong lòng đã có
chút hối hận.
Sớm biết như vậy, năm đó sau khi thi đấu xong, y đã kiên trì thu nhận Liễu Minh làm môn hạ Thúy Vân Phong, mặc dù bị chưởng tọa sư huynh phản đối, kết quả vẫn tốt hơn lúc này.
Nhưng mà bây giờ đã muộn, Liễu Minh đã vượt qua khảo nghiệm của Hư
Linh Tháp cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể tùy ý gia nhập vào bất cứ
ngọn núi nào. Trên cơ bản, Thúy Vân Phong không có bất cứ một cơ hội
nào.
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của tầng thứ ba mươi sáu Hư Linh Tháp.
Một màn sáng bảo vệ màu tím từ trên mặt đất gần đó cuốn đến, dừng lại trước người Liễu Minh đang khoanh chân ngồi.
Hào quang thu lại, hiện ra trong đó một ngọc giản màu tím.
Liễu Minh thấy vậy thì không nói một lời, dùng thần thức quét qua,
trong mắt hiện lên một tia giật mình, sau đó gỡ lệnh bài thân phận ở bên hông đưa về phía ngọc giản.
Dựa theo những gì ghi chép trong ngọc giản thì nếu như muốn tiếp tục
khiêu chiến, chỉ cần đợi hơn mười hơi thở nữa, còn nếu muốn dừng lại thì chỉ cần thông qua lệnh bài thân phận kích phát cấm chế là có thể truyền tống ra ngoài.
Lúc này toàn bộ pháp lực của Liễu Minh đã gần như cạn kiệt. Thậm chí
ngay cả Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn cũng bị tổn hao một chút, dưới tình huống như vậy thì tiếp tục khiêu chiến là điều không thể.
Sau mười nhịp thở, ngọc giản màu tím tán loạn biến thành một mảnh hào quang đem thân hình Liễu Minh cuốn vào bên trong.
Liễu Minh chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh mơ hồ, sau đó đã bị truyền tống đến một đại sảnh lạ lẫm, dưới chân là một tòa pháp trận màu đỏ
thắm.
Hắn đưa mắt quan sát chung quanh thì phát hiện mình đang đứng trong
một vòng tròn của một thính đường hình trụ cao lớn, đường kính hai ba
mươi trượng. Vách tường màu xanh bốn phía khảm những viên tinh thạch màu đỏ, lóe lên giống như những ngôi sao trên bầu trời, hơn nữa còn có một
lão giả mặc áo bào màu hồng đang chắp tay đứng trước pháp trận.
“Ngươi là Liễu Minh? Lão phu chính là trưởng lão thay phiên trông coi Hư Linh Tháp. Ngươi chỉ có chừng ấy tuổi và tu vi mà có thể xông qua ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp, tốt lắm. Sau này thì ngươi có thể gọi ta là sư thúc rồi.” Gương mặt lão giả nhìn như uy nghiêm nhưng lại nhìn về
phía Liễu Minh mỉm cười rồi nói.
“Bái kiến sư thúc!” Liễu Minh cực kỳ thức thời, vội vàng khom người thi lễ.
Lão giả mặc hồng bào này không ngờ cũng là một cao thủ Chân Đan cảnh.
“Không cần nói nhiều lời vô ích nữa, dựa theo quy định, ngươi sẽ đạt
được ban thưởng tương ứng. Thứ nhất là điểm cống hiến, ngoại trừ số
lượng đã giao nộp lúc trước được trả lại toàn bộ thì còn năm vạn điểm
thưởng thêm.” Lão giả nói qua, một tay phất lên, lệnh bài thân phận bên
hông của Liễu Minh liền tăng thêm hơn mười vạn.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, điểm cống hiến của mình bây giờ đã có hơn bốn mươi lăm vạn rồi.
“Thứ hai, bây giờ ngươi có thể tùy ý gia nhập một ngọn núi nội môn,
tiến cấp thành đệ tử nội môn. Trừ cái đó ra thì Chấp Pháp Điện còn ban
thưởng cho ngươi một kiện linh khí cực phẩm.”
“Đa tạ sư thúc!” Liễu Minh sau khi nghe vậy thì trong lòng đại hỉ, vội vàng chắp tay thi lễ.
“Những thứ này đều là thứ ngươi đáng được hưởng. Mặc kệ tư chất của
ngươi như thế nào, chỉ cần có thể xông qua tầng thứ ba mươi sáu của Hư
Linh Tháp thì ngươi có tư cách nhận hết những thứ đó. Xong rồi, trước
tiên ngươi hãy đi theo ta trước đã.” Lão giả áo hồng dứt lời, không nói
hai lời, tay áo rung lên, một màn sáng màu đỏ nhàn nhạt quấn lấy thân
thể Liễu Minh rồi cùng bay lên không trung, hướng về đại sảnh bên ngoài.
Sau thời gian một bữa cơm, hai người đã xuất hiện ở ngọn núi Chấp Pháp Điện của Thái Thanh Môn.
Tuy rằng từ khi tiến nhập vào Thái Thanh Môn, Liễu Minh đã có liên hệ đến Chấp Pháp Điện này, nhưng mà đây cũng mới là lần đầu tiên hắn đến
đây.
Chấp Pháp Điện được xây dựng trên một ngọn núi thẳng tắp trong mây có hai màu xanh đen, liếc mắt nhìn đến liền cho người
ta có một cảm giác
trầm trọng, đè nén.
Liễu Minh dựa vào điển tịch trong tông thì biết qua, nơi này có tên
là Thái Âm Phong, địa danh có danh tiếng khá lớn của Thái Thanh Môn. Một ngọn núi khác gần đó có tên là Hắc Ngục Phong. Toàn bộ ngọn núi bị mây
đen bao phủ, ánh sáng chiếu vào trong đó đều có cảm giác như bị hút đi.
“Không cần nhìn nữa, đó chính là nơi thực hiện những hình phạt của
Thái Thanh Môn, Ngũ Nhạc Lưỡng Cực Ngục, đi thôi!” Lão giả áo hồng nhàn
nhạt nói một câu, sau đó liền dẫn Liễu Minh đi vào trong cửa lớn của
Chấp Pháp Điện.
Liễu Minh âm thầm rùng mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, cất bước theo sau.
Lão giả sau khi dẫn Liễu Minh rẽ trái quẹo phải bảy tám lần thì đi
đến trước một đại sảnh. Hai bên cửa đại sảnh có một gã đệ tử chấp sự mặc áo xanh.
“Bái kiến Miện trưởng lão.” Hai tên đệ tử chấp sự rõ ràng là nhận ra lão giả, thần sắc cung kính thi lễ một cái.
“Lão phu có chút chuyện quan trọng, mau dẫn ta đi gặp Phó điện chủ!” Lão giả phân phó.
“Vâng!” Một gã chấp sự vội vàng cúi đầu lên tiếng, tò mò nhìn về Liễu Minh đang ở phía sau tiếp đó mang theo hai người đi vào bên trong đại
sảnh.
Liễu Minh theo sát phía sau đệ tử chấp sự và lão giả, nhìn không chớp mắt, mà thần thức cũng không dám tùy ý thả ra.
Không bao lâu, ba người đi xuyên qua đại sảnh, đi đến một căn phòng
khách riêng bên trong. Đệ tử chấp sự chắp tay hướng về phía lão giả, sau đó tiến vào đến cánh cửa bên hông.
“Thì ra là Miện huynh, không kịp tiếp đón từ xa, xin đừng trách.”
Không lâu sau, một âm thanh khàn khàn hơi chút đông cứng truyền ra từ
bên trong cửa hông, sau đó một nam tử trung niên tóc xám, mặc áo màu tro chậm rãi đi ra.
Người này sắc mặt đỏ tía, dáng người cao lớn khôi ngô, khóe miệng hơi vểnh lên, dáng vẻ giống như là nửa khóc nửa cười.
“Âu Dương điện chủ, đây là Liễu Minh, đệ tử Phiêu Hồng Viện, hôm nay
thí luyện thông qua tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh Tháp.” Lão giả áo
hồng thần sắc như thường, không nhanh không chậm nói với người đàn ông
trung niên đối diện.
Trung niên khôi ngô nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn sang Liễu Minh, giọng nói có chút tán thưởng.
“Thì ra tiếng chuông của Hư Linh Tháp vang lên chính là do ngươi dẫn
phát. Có thể vượt qua khảo nghiệm của Hư Linh Tháp, thực lực đúng là tồn tại vô địch trong lứa đệ tử đồng cấp.” Nam tử trung niên mỉm cười, ánh
mắt hiện lên vài phần tán thưởng.
“Tiền bối quá khen, vãn bối chẳng qua là có chút may mắn mà thôi.” Liễu Minh liền thi lễ sau đó cung kính đáp lời.
“Hắc hắc, ở chỗ của ta thì không cần khiêm tốn. Được rồi, chuyện tiếp theo hãy giao cho ta, Miện huynh nếu có chuyện gì cần xử lý thì cứ đi
trước đi.” Vị Âu Dương điện chủ này cười cười thì sau đó quay sang nói
với lão giả áo hồng.
“Được, ta đi trước đây.” Lão giả áo hồng khẽ gật đầu, sau đó quay người đi ra bên ngoài.
Trung niên khôi ngô sau khi nhìn thấy lão giả đi ra phía nội sảnh thì lúc này quay người, nhìn về phía Liễu Minh.
“Căn cứ theo quy định của trong tông, đệ tử xông qua tầng thứ ba mươi sáu của Hư Linh Tháp sẽ được thu làm đệ tử nội môn, từ nay về sau dốc
lòng bồi dưỡng, điều này ngươi rõ rồi chứ?” Trung niên sau khi đánh giá
trên dưới Liễu Minh một hồi, sau đó nghiêm túc nói.
Nội tâm Liễu Minh có chút giật mình, sắc mặt kính cẩn gật đầu.
Trung niên khôi ngô thấy vậy, tay áo màu xám giơ lên, lập tức từ
trong đó bay ra một chùm ánh sáng màu đen, lơ lửng trước mặt Liễu Minh.
Đây là hơn một trăm khối lệnh bài, bề mặt óng ánh.
So với lệnh bài của đệ tử ngoại môn có chỗ khác nhau là trên mỗi mặt
lệnh bài đều khắc rõ ràng một danh xưng của một ngọn núi, hiển nhiên là
dấu hiệu của đệ tử nội môn.
Bao nhiêu đệ tử ngoại môn, cả ngày dốc lòng khổ tu phấn đấu, mười năm như một là vì cái gì, chính là vì một tấm lệnh bài nhỏ này. Nhìn thấy
một màn này, người tỉnh táo như Liễu Minh cũng cảm thấy tim mình cũng
đập nhanh thêm vài lần.
“Liễu sư điệt hãy chọn một tấm lệnh bài trong đó.” Nhìn vẻ trấn định
của đệ tử trước mắt, Âu Dương Phó điện chủ không khỏi cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
“Đệ tử chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, không hiểu nhiều lắm về
những nơi này, mong tiền bối có thể chỉ điểm một chút.” Ánh mắt Liễu
Minh khẽ quét qua đống lệnh bài trước mặt, sau đó suy nghĩ một chút, cực kỳ thành khẩn nói.
“Tuy rằng mỗi phân mạch trên những ngọn núi lớn của bổn môn đều có
công pháp bác đại tinh thâm, nhưng trên việc tu luyện đều có chỗ trọng
điểm, có nơi thiên về đạo thuật, phù lục, luyện đan, còn có kiếm tu chi
đạo… Tất cả những tư liệu đều ghi chép trong ngọc giản này, trước tiên
ngươi hãy nhìn qua một chút.” Âu Dương điện chủ khẽ liếc Liễu Minh, nhẹ
gật đầu nói.
Nói xong y liền ném ra một khối ngọc giản.