Gió này thổi ra từ trong động quật. Liễu Minh chỉ
cảm thấy thân thể không tự chủ được mà thoáng run rẩy, giống như bị trăm ngàn cánh tay đẩy trái xoay phải, suýt nữa thì bị thổi bay lên, vội
vàng thúc giục công pháp mới có thể ổn định lại thân hình.
Sau một khắc, từng luồng hàn ý lạnh thấu xương kéo đến, như muốn dũng mãnh lao vào xương cốt tứ chi của hắn.
Đúng lúc này, một màn bạch quang nhàn nhạt lúc sáng lúc tối chợt khiến hàn ý giảm đi hơn nửa.
Liễu Minh có chút thả lỏng, đưa mắt quan sát bốn phía.
Hai đầu huyệt động đều tối đen như mực, thần thức quét qua tựa như là vô tận, không phát hiện ra bất cứ một điều dị thường nào cả.
Cuồng phong vô tận này phảng phất như được thổi tới từ Cửu U, không biết kéo dài đến nơi nào.
Hai bên vách động là nham thạch xanh đen, qua vố số năm chịu đựng ma
luyện của Thiên Phong đã trở nên trơn bóng, chỉ còn lại những chỗ nhấp
nhô cực nhỏ.
Mặt đất dưới chân hắn khắc họa một đồ án pháp trận, chính giữa có một lỗ khảm rộng nửa xích, thoạt nhìn có chút tương tự lệnh bài của đệ tử
nội môn.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, sau đó gỡ lệnh bài bên hông xuống, nhẹ nhàng đặt vào trong đó.
Mặt ngoài lệnh bài lóe lên hào quang, điểm cống hiến bên trong liền bị trừ đi một nghìn điểm.
Sau đó, Liễu Minh không chút do dự khoanh chân ngồi xuống. Hắc khí
quanh thân cuồn cuộn tuôn ra, từ trong cơ thể vang lên tiếng nổ vang,
thân hình tăng vọt lên một vòng, bắt đầu chậm rãi thích ứng với hoàn
cảnh nơi đây.
Bảy ngày nhoáng cái trôi qua, màn sáng nhàn nhạt màu trắng mà lão giả trước đây đã trùm lên người Liễu Minh dần trở nên như có như không.
Ngay khi ngày thứ bảy mới qua hơn nửa thì màn sáng trên người Liễu
Minh cuối cùng cũng “Phốc” một tiếng, biến mất vô ảnh vô tung.
Cùng lúc đó thì tiếng gió gào thét, phảng phất mạnh lên gấp mấy lần
bình thường, từng đợt âm hàn rét buốt thấu xương bao bọc toàn thân Liễu
Minh. Dù có Long Hổ Minh Ngục Công hộ thể nhưng hắn vẫn thấy toàn thân
truyền đến từng đợt tê dại, ngứa ngáy và đau đớn.
Cảm giác này giống như vô số thanh đao vô hình xẹt qua khí mạch sâu bên trong thân thể hắn, sau đó ăn mòn ra tận bên ngoài.
“Thiên Phong chi lực quả nhiên lợi hại…”
Cũng may Liễu Minh sớm đã có chuẩn bị, thúc giục Long Hổ Minh Ngục
Công trong cơ thể, hắc khí bên ngoài cơ thể một lần nữa tuôn ra cuồn
cuộn, tạo thêm hai đầu vụ giao và hai đầu vụ hổ, sau một hồi rồng cuốn
hổ chồm thì chui toàn bộ vào cơ thể. Thân thể hắn một lần nữa tăng lên
một vòng, lực ăn mòn của Thiên Phong chợt giảm.
Xem ra nếu người bình thường ngồi trong này một thoáng chỉ sợ toàn
thân mục nát, biến thành bùn nhão. Khó trách những đệ tử ra khỏi Thiên
Phong Động trước đây, bộ dạng đều có chút chật vật.
Giờ phút này hắn có thể cảm giác được rõ ràng Thiên Phong chi lực nơi đây và Long Hổ Minh Ngục Công trong cơ thể của hắn đang triệt tiêu lẫn
nhau. Xương cốt tứ chi giống như bị một vật gì đó, theo thời gian ép ra
bên ngoài cơ thể.
Liễu Minh dùng thêm một viên Kim Nguyên Đan. Sau khi hít sâu một hơi
thì hai tay không ngừng bấm độn pháp quyết, hắc khí trên người từ từ nổi lên cuồn cuộn… bắt đầu dựa trên những ghi chép trong công pháp của Long Hổ Minh Ngục Công, từng bước vận chuyển pháp lực, dẫn dắt Thiên Phong
chi lực tẩy tủy.
Hai tháng nhanh chóng trôi qua, Liễu Minh vẫn khoanh chân ngồi yên.
Giờ phút này toàn thân hắn được bao phủ bởi một tầng vật chất màu xám kỳ lạ, hơn nữa còn dinh dính, tản ra mùi hương khó nói được thành lời.
Liễu Minh mở mắt ra, ngoài thân bảy tám đạo hắc khí giống như xúc tu
lóe lên, chui vào trong cơ thể. Một tay vừa bấm pháp quyết, một làn thủy quang tẩy rửa thân thể hắn từ trên xuống dưới một lần đồng thời dội
sạch vết bẩn trên người.
Sau đó hắn liền đứng dậy, lấy lệnh bài nội môn đang gắn trên mặt đất ra.
Sau mười hơi thở, truyền tống trận dưới chân hắn phát ra ánh sáng
xanh, lóe lên, thân hình của hắn liền xuất hiện ở trong đại điện làm
bằng đá xanh.
Trong đại sảnh lúc này như cũ, có ba gã đệ tử nội môn đang ngồi chờ,
một gã thấy Liễu Minh vừa xuất hiện thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức
đứng dậy.
Liễu Minh sửa sang lại quần áo, thần sắc như thường chắp tay với lão
giả áo trắng đang ngồi sau bàn đá sau đó bước ra khỏi đại điện.
Liễu Minh vừa đi khỏi, lão giả bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn theo bóng lưng hắn như đang nghĩ đến một chuyện gì đó.
Liễu Minh không biết là Thiên Phong Động vốn dành cho đệ tử nội môn
rèn thể tẩy tủy, tăng cường sức mạnh của thân thể. Dù cho không phải là
thể tu, chỉ cần kiên trì bảy ngày dưới sự gia trì của Huyền Linh Bí
Thuật, thân thể đã mạnh lên không ít.
Nhưng những đệ tử nội môn bình thường, sau khi hiệu quả của Huyền
Linh Bí Thuật mất đi, nếu như không thể chống cự được sự ăn mòn của
Thiên Phong thì sẽ lập tức truyền tống ra ngoài.
Nhưng mà nếu có thể kiên trì thêm thì hiệu quả rèn luyện còn hơn xa,
không phải hiệu quả của bảy ngày lúc trước có thể so sánh được.
Mà đối với đệ tử luyện thể Hóa Tinh Kỳ, có thể chịu đựng trong Thiên
Phong Động thời gian một tháng trở lên, cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Cho nên việc Liễu Minh ở trong đó đến hai tháng đã khiến lão giả kinh ngạc không dứt.
…
Liễu Minh lúc này đang đứng trên mây đen, chậm rãi phi hành trên
không trung, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, hồi tưởng lại kinh nghiệm
hai tháng qua.
Thiên Phong Động quả nhiên giống như ghi chép trong điển tịch, có hiệu quả cực lớn đối với luyện thể .
Sau khi được Thiên Phong rèn luyện, trong cơ thể hắn đã được khu trừ
ra một ít tạp chất mà ngày trước không cách nào phát hiện được, pháp lực cũng tinh thuần hơn một ít.
Càng làm cho hắn cao hứng nữa là bình cảnh của Long Hổ Minh Ngục Công, mơ hồ đã có dấu hiệu buông lỏng.
Nhưng mà căn cứ theo tình huống của bản thân hắn, hai tháng đã là cực hạn. Nắm được thì buông được, từng bước tiến lên, mới có thể chính thức hoàn thành quá trình rèn thể tẩy tủy.
Nhưng mà điều đáng tiếc nhất là Thiên Phong Động này mỗi năm chỉ có
thể đi vào một lần, Liễu Minh tin rằng chỉ cần cho hắn đi vào vài lần
nữa thì có thể nhanh chóng tu luyện tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục
Công đến cảnh giới đại viên mãn.
Nửa canh giờ sau, vừa về đến động phủ trên Lạc U Phong, Liễu Minh lập tức bế quan.
Sau khi ăn vào một viên Lãnh Ngưng Đan, hắn liền bắt đầu ngồi xuống
điều tức, thu nạp âm khí, rèn luyện bản thân, bắt đầu chuẩn bị cho lần
tiến vào Thiên Phong Động tiếp theo.
Thời gian trôi qua, ngày lại qua ngày, động phủ số hai mươi chín quanh năm đóng chặt.
Dù là đệ tử đồng môn của Lạc U Phong cũng rất ít trông thấy thân ảnh của Liễu Minh.
Một năm sau.
Phường thị Trường Dương, cách sơn mạch Vạn
Linh cả vạn dặm.
Phường thị vẫn như trước, vang lên tiếng người huyên nào, hối hả, tu sĩ ra vào không dứt.
Lúc này ở hướng Tây Nam, trong một cửa hàng của Bức tộc, một đại hán
bưu hãn mặt đen đang cùng với chưởng quầy áo đen, đi ra khỏi cửa hàng.
Đại hán mặt đen này chính là Liễu Minh cải trang thành.
Trải qua những năm này không ngừng tu luyện, số lượng Lãnh Ngưng Đan
trên người hắn có dấu hiệu không đủ, một lần nữa đi đến phường thị
Trường Dương, muốn mua một ít tài liệu để luyện chế Lãnh Ngưng Đan và
Kim Nguyên Đan để sử dụng khi cần thiết.
“Diệp đạo hữu vậy mà đã gần mười năm không có đến bổn điếm rồi.” Chưởng quầy áo đen cảm khái nói.
“Gia sư những năm gần đây bởi vì có đại sự trên người nên vô cùng bận rộn, đến gần đây mới nhàn rỗi ra một chút. Nhưng mà chưởng quầy yên
tâm, đan dược gia sư luyện chế chỉ giao dịch cùng với quý tộc, tuyệt đối không bán cho người khác.” Liễu Minh trả lời một cách bình thản.
Chưởng quấy áo đen nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Hai người lại hàn huyên hai câu, sau đó Liễu Minh liền cáo từ rời đi.
Chưởng quầy áo đen nhìn thân ảnh Liễu Minh dần xa, khẽ thở dài, sau đó quay người trở vào trong tiệm.
Cùng lúc đó, cách cửa hàng của Bức Tộc ngoài trăm thước, một gã nam
tử mặt ngựa mặc áo vàng nhìn vào cửa hàng Bức Tộc trang trí hoa lệ,
trong mắt hiện lên dị sắc, sau đó liền thu lại giống như không có việc
gì, xoay người đi theo phương hướng Liễu Minh rời đi.
Nửa canh giờ sau, một gã đại hán mặt đen đang đứng trên một đám mây đen đi ra khỏi phường thị Trường Dương.
Gần như cùng lúc, một đạo độn quang màu vàng lóe lên, yên lặng trốn
vào một chỗ trong rừng bên ngoài phường thị, không nhanh không chậm bám
theo đám mây đen trên không trung.
Không lâu sau, bỗng nhiên tốc độ của đám mây đen đột nhiên tăng lên, nhanh chóng bay về phương xa.
Bóng người màu vàng quýnh lên, bất chấp dấu vết ẩn náu, nhanh chóng phi thân lên không trung, bám chặt theo sau.
Nhưng mà đám mây đen sau khi bay được vài dặm thì lại giống như bọt
biển, tiêu tán trên không trung, hóa thành vài luồng khói đen nhanh
chóng phiêu tán trong không khí.
Bóng người màu vàng đang đuổi đến, thấy vậy thì biến sắc, nhưng mà
không đợi gã kịp quay người lại thì bỗng nhiễn sau lưng truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
“Các hạ từ trong phường thị Trường Dương một mực bám theo tại hạ, không biết có chuyện gì không?”
Thân ảnh màu vàng nghe vậy thì trong nội tâm cả kinh, vội vàng quay
người lại thì thấy một gã đại hán mặt đen đang lẳng lặng đứng đó không
xa, ánh mắt lạnh như băng.
Đại hán mặt đen này chính là Liễu Minh, với tinh thần lực cường đại
của hắn liền đơn giản phát hiện có người theo dõi, cho nên tương kế tựu
kế, dẫn dắt cho hắn hiện thân.
“Hiểu lầm… Hiểu lầm… Tại hạ cũng chỉ ngẫu nhiên đến đây…” Con mắt của Tên áo vàng chuyển động, trên mặt liền hiện lên nụ cười làm lành.
Nhưng mà vừa nói được nửa câu, mặt của hoàng y nhân bỗng nhiên dữ tợn, quát lên một tiếng chói tai:
“Động thủ!”
Hai đạo chỉ đỏ như ẩn như hiện từ trong rừng rậm bắn ra, lóe lên, liền đến trước ngực của Liễu Minh.
Ngay lúc đó thì hai tay hoàng y nhân chà xát, trong tay áo bay ra một ánh đao màu đen, chém thẳng về phía bụng dưới của Liễu Minh.
Khoảng cách giữa hai người vốn là rất gần, đao mang lóe lên liền xuất hiện trước người Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên, hắc khí đen như mực tuôn ra cuồn cuộn, bao phủ cả người hắn vào trong.
Hai đạo chỉ đỏ và đao mang màu đen va vào hắc khí, lập tức vang lên
hai tiếng va chạm phanh phanh, khiến cho hắc khí bốc lên không thôi.
Trong rừng rậm lập tức nhảy ra một đại hắn mặc áo bào hồng, cùng với
hoàng y nhân một trước một sau ngăn chặn đường đi của Liễu Minh.
“Hặc hặc, tư vị của Huyết Mang Châm của bổn đại gia như thế nào,
ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ linh thạch trên người ra đây, đại gia sẽ để ngươi được chết thống khoái.” Đại hán áo bào hồng cười ha ha, cực kỳ
đắc ý.
Trên mặt của hoàng y nhân cũng lộ ra nụ cười lạnh.
Việc hợp kích của hai người phối hợp thành thạo vô cùng. Tuy rằng
pháp lực của đối phương thoạt nhìn không kém, nhưng cũng chỉ có tu vi
Ngưng Dịch hậu kỳ, mà đại hán áo bào hồng là Ngưng Dịch trung kỳ, còn là đánh lén, chưa lần nào thất bại.
Hai người chính là Bành Ma song sát, rất có danh khí trong tà đạo,
một thời gian dài chiếm giữ xung quanh phường thị Trường Dương, tùy thời điểm mà cướp bóc một ít tu sĩ lẻ loi.
Đặc biệt là một ít người ra vào cửa hàng lớn, thường mang theo một lượng tài phú lớn, chính là mục tiêu chủ yếu của chúng.
Hôm nay ở trong phường thị trông thấy Liễu Minh đi ra khỏi cửa hàng của Bức Tộc, hoàng y nhân không khỏi nổi lên tham niệm.
“Thì ra đây là đòn sát thủ của các ngươi à, quả thật khiến ta có chút thất vọng đó.” Bên trong hắc khí bỗng nhiên truyền ra thanh âm nhàn
nhạt của Liễu Minh.