Bành Ma song sát biến sắc, vội vàng thi pháp đánh
ra mấy đạo pháp quyết thế nhưng linh khí của bọn chúng giống như trâu
đất xuống biển, mất đi liên hệ với tâm thần.
Hắc khí chậm rãi thu lại, hiện ra thân ảnh của Liễu Minh, trên tay phải của hắn trôi nổi một đoàn hắc khí to bằng đầu người.
Trong hắc khí, hai cây phi châm màu đỏ như máu và một thanh phi đao màu đen đang trôi lơ lửng trong đó.
Mặc cho bọn họ thúc giục pháp lực như thế nào đi nữa thì mấy món linh khí cũng không hề có chút động tĩnh nào.
Sắc mặt hai người Bành Ma Song Sát trắng bệch, làm sao còn không biết bản thân đá nhầm thiết bản, liếc nhau sau đó không hẹn mà cùng quay
người phi độn chạy trốn.
“Còn muốn đi?” Liễu Minh cười lạnh một tiếng, hai tay vung lên, hắc khí trên người hắn tuôn ra với khí thế kinh người.
Bành Ma Song Sát vừa mới bay được hơn mười trượng liền bị hắc khí bao phủ vào trong.
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức mất đi phương
hướng. Bốn phía chỉ thấy một mảnh đen kịt, hắc khí gào thét bên tai,
giống như đã bị giam cầm vào bên trong một thế giới khác.
Đây là thần thông 'Minh Ngục' do Liễu Minh dùng một năm luyện thể
dưới Thiên Phong chi lực dần dần tìm hiểu ra từ Long Hổ Minh Ngục Công,
dùng pháp lực bản thân làm căn cơ, có thể huyễn hóa ra một kết giới bản
thân tự do điều khiển, giam cầm địch nhân vào đó.
Đây chính là một đại thần thông, đã bao hàm trong đó cả vây khốn, sát thương và huyễn thuật.
Hơn nữa, nghe nói khi tu luyện thuật này đến cảnh giới đại thành thì
trong không gian Minh Ngục còn có thể ngưng tụ ra một ít quỷ tốt, quỷ
tướng, thậm chí là quỷ vương, không ngừng công kích đối thủ, khiến cho
địch thủ dần dần hao tổn pháp lực mà chết.
Lúc này, bên trong hắc khí truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Bành Ma
Song Sát cùng với tiếng nổ vang không dứt, giống như hai người đang liều mạng ngăn cản cái gì đó.
Nhưng mà khi tiếng kêu la thảm thiết truyền ra, sau đó hắc khí cuồn
cuộn một hồi, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu tán của hắc
khí.
“Phanh phanh” hai tiếng vang lên, sau đó hai cỗ thi thể không đầu rơi xuống giữa không trung.
Một tay của Liễu Minh trảo vào hư không, hai tiếng "Vèo vèo" truyền
đến, hai cái Trữ Vật Phù từ trên hai thi thể bay ra, rơi vào trong tay
hắn.
Liễu Minh dùng thần thức quét qua hai túi Trữ Vật Phù, lúc này gật
đầu, nhưng trong lòng đối với việc lần đầu sử dụng thần thông Minh Ngục
càng thêm thỏa mãn.
Loại thần thông này nếu mà có thể phối hợp cùng với Cửu Nghi Khô Lâu
Thuẫn thì uy lực có thể tăng lên gấp đôi, mà thần thông Minh Ngục này
hiện tại chỉ mới là bắt đầu nhập môn, tiềm lực về sau e rằng khó có thể
tưởng tượng được.
Ống tay áo của Liễu Minh vung lên, hai quả cầu lửa bay nhanh ra, rơi trên hai cỗ thi thể không đầu, biến chúng thành tro bụi.
Tiếp theo, pháp quyết trong tay hắn biến đổi, thân hình của hắn được Lạc Kim Sa nâng lên, hóa thành một đoàn kim quang bay đi.
Việc đi đến phường thị Trường Dương, nói chung chỉ là một việc nhỏ
xen giữa việc tu luyện của Liễu Minh, rất nhanh bị hắn bỏ ra sau đầu.
Mấy năm sau.
Trong động phủ của Liễu Minh tại Lạc U Phong.
Một mảng hắc khí lớn, đen kịt tràn ngập động phủ, vừa tăng lên, vừa
thu hẹp lại một cách rất có quy luật, giống như là một trái tim màu đen
đang đập vậy.
Đột nhiên, trong hắc khí truyền ra một tiếng thét dài, hắc khí liền
kịch liệt chuyển động, sau đó ngưng tụ thành ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ màu đen, vờn quanh thân thể Liễu Minh, bay nhảy không thôi.
Nhất thời, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên liên tiếp.
Hai tay hắn chà xát lại, sau đó tách ra, liên tục kết mấy cái pháp
ấn, ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ lập tức hóa thành hắc khí cuồn cuộn,
giống như cá hút nước, chui vào bên trong thiên linh cái của hắn.
Khuôn mặt Liễu Minh lộ ra một tia hưng phấn.
Trước sau hắn bỏ ra năm năm, dùng ba mươi vạn điểm cống hiến tiến vào Thiên Phong Động rèn luyện thân thể, cuối cùng đã tu luyện xong xuôi
tầng thứ ba của Long Hổ Minh Ngục Công, đạt đến Ngưng Dịch đại viên mãn.
Cảm thụ được pháp lực trong cơ thể đang bành trướng mãnh liệt, trên mặt Liễu Minh lộ ra vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
“Chủ nhân…”
Phi Lâu và Cốt Hạt tựa hồ cảm ứng được vẻ cao hứng của Liễu Minh thì
từ trong góc động phủ bay đến, thân mật chạm vào góc áo của Liễu Minh.
Năm năm này, Liễu Minh vẫn luôn để chúng ở trong động phủ, hấp thu âm khí, tự mình tu luyện.
Qua năm năm này, thực lực của Phi Lâu và Cốt Hạt đều tăng lên một
chút, nhưng vẫn không thể đạt đến Ngưng Dịch hậu kỳ đại viên mãn.
Dù là Quỷ vật hay là ma đầu, nếu mà không có cơ duyên thì phải qua
một số năm tháng nhất định, tích lũy tu vi, sau đó mới có thể tiến nhanh được. Cho nên đối với hai đầu linh sủng này, Liễu Minh cũng không quá
để ý đến.
Liễu Minh trấn an hai đầu linh sủng trong chốc lát, sau đó thu chúng vào bên trong Dưỡng Hồn Đại, bước ra khỏi động phủ.
Trong khoảng thời gian này, không biết là do nguyên nhân gì mà mấy vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của Lạc U Phong trước sau quay về núi, nhưng
đều không có ý định thu Liễu Minh làm môn hạ.
Mà vị chưởng tọa trong truyền thuyết của Lạc U Phong kia, từ trước đến giờ vẫn chưa xuất hiện qua một lần nào.
Cho nên tuy rằng Liễu Minh đã là đệ tử nội môn của Lạc U Phong, nhưng việc tu luyện vẫn dựa vào chính mình.
Nhưng đối với điều này, hắn cũng không quá để ý.
Dù sao mục đích của Liễu Minh khi tiến vào nội môn, chủ yếu là muốn
lợi dụng tài nguyên và thân phận tiện lợi của đệ tử nội môn, ngược lại
cũng không nhất định phải có người chỉ điểm mới có thể tiếp tục tu
luyện.
Mà hôm nay hắn đã đạt đến Ngưng Dịch đại viên mãn, tiếp theo hắn muốn chuẩn bị cho việc đột phá cảnh giới Hóa Tinh.
Không lâu sau, dưới chân núi Lạc U Phong dâng lên một đám mây màu đen, bay nhanh đên đỉnh núi.
Sau thời gian một chén trà, Liễu Minh xuất hiện trước một căn lầu các trên đỉnh núi, bỏ ra lệnh bài thân phận mở ra cấm chế, không nói hai
lời liền trực tiếp đi lên tầng ba của lầu các.
Căn lầu các này chính là nơi cất chứa một ít điển tịch của Lạc U
Phong, bên trong chẳng những có một ít bí thuật cho đệ tử nội môn tu
luyện và tham khảo, mà còn có rất nhiều các loại điển tịch từ thời
thượng cổ được Lạc U Phong thu thập được, cung cấp cho đệ tử bản phong
tham khảo, thậm chí trong Tàng Kinh Các cũng không nhất định có.
Đương nhiên là đệ tử bản phong của Lạc U Phong muốn xem qua những
điển tịch này thì điểm cống hiến tiêu hao nhiều hơn so với khi xem ở
Tàng Kinh Các, mà ở những ngọn núi khác cũng có những căn kinh các tương tự như vậy.
Đây chính là một chỗ thuận lợi của đệ tử nội môn.
Sau một lát, tại một giá sách
ở sườn Đông trên tầng ba, Liễu Minh đã
tìm được một quyển điển tịch bằng ngọc phù, giới thiệu về cách tiến giai lên Hóa Tinh Kỳ.
Hắn lấy lệnh bài bên hông đặt nhẹ lên Ngọc Phù, một đạo ánh sáng xanh bắn vào trong điển tịch, trên điển tịch lóe lên linh văn màu xám, cấm
chế chậm rãi được gỡ bỏ, mà điểm cống hiến trên lệnh bài cũng bị trừ đi
một trăm điểm.
Liễu Minh nhanh chóng đặt điển tịch lên trán, phóng xuất thần thức xem xét một cách cẩn thận.
Căn cứ vào những ghi chép trên điển tịch, cái gọi là Hóa Tinh kỳ thật chính là khi tu vi tu luyện đến một trình độ nhất định, bên trong Linh
Hải không cách nào dung nạp được thêm chân nguyên trạng thái dịch nữa,
mà ngưng kết thành hình dáng tinh hạt, một loại cảnh giới khác.
Mà khi tiến vào Hóa Tinh, Chân Nguyên ngưng kết thành viên bi pháp
lực càng nhiều thì đại biểu cho Chân Nguyên của bản thân phát ra càng
hùng hậu, tiềm lực tu hành sau này cũng càng lớn.
Nói như vậy, người tu luyện có ba linh mạch, khi Hóa Tinh thì có thể
ngưng kết ra chín hạt pháp lực kết tinh, sáu linh mạch thì có mười tám
viên, Cửu linh mạch thì có thể ngưng kết ra ba mươi sáu viên, Địa linh
mạch là bảy mươi hai viên, mà Thiên linh mạch trong truyền thuyết, tự
nhiên là một trăm bốn mươi bốn viên.
Mà so sánh lúc tiến giai Ngưng Dịch, chân nguyên hóa lỏng thì chân
nguyên Hóa Tinh càng khó khăn hơn gấp mấy lần, tu luyện giả đột phá bình cảnh Ngưng Dịch kỳ lên Hóa Tinh, có thể nói là một trăm chưa được một.
Sau thời gian nửa chén trà, Liễu Minh đem điển tịch trả lại chỗ cũ,
lại hao tốn thêm hai trăm điểm cống hiến nữa để đọc một quyển điển tịch
khác nữa về cách gia tăng xác xuất thành công đột phá Hóa Tinh.
Căn cứ theo những ghi chép trên điển tịch này thì khi ở bình cảnh đột phá Ngưng Dịch Kỳ, sử dụng những vật phẩm kích phát linh lực như Thông
Mạch Phù thì khi đột phá Hóa Tinh, tác dụng cực kỳ bé nhỏ.
Nếu như đổi thành vài loại thiên địa linh vật trong truyền thuyết như rễ cây Sâm Vương vạn năm, tinh huyết của Thông Linh Âm Chi Mã… cũng có
chút trợ giúp cho việc đột phá cảnh giới Hóa Tinh. Nhưng mà những linh
vật này căn bản chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, muốn dùng những thủ
đoạn bình thường để đoạt được hầu như là chuyện không thể.
Nhưng mà trên điển tịch cũng nhắc đến, đó là Thái Thanh Môn, một
trong Tứ Đại Thái Tông, có một phương pháp độc môn để giúp cho đệ tử đột phá lên Hóa Tinh, chính là sử dụng trấn tông chi bảo, Âm Dương Ly Hợp
Kính.
Kính này trong thời gian ngắn có thể biến thiên địa nguyên khí thành
Âm Dương Hỗn Độn chi khí, xâm nhập vào trong cơ thể của người đột phá,
giúp cho tỷ lệ đột phá tăng thêm hai thành.
Chẳng qua là mỗi lần vận dụng Âm Dương Ly Hợp Kính này tiêu hao cực
lớn, cho nên đệ tử nội môn cần giao nộp hai mươi lăm vạn điểm cống hiến
mới có thể sử dụng một lần.
Sau khi đọc xong hai quyển điển tịch trên, Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống, phân tích tình huống bản thân hiện tại.
Hắn tự hỏi đối với thân thể ba linh mạch của mình, tỷ lệ đột phá gần
như bằng không. Nhưng pháp lực trong cơ thể đã được bóng bóng khí tinh
luyện nhiều lần, độ tinh thuần không biết đã vượt xa tồn tại cùng giai
không biết bao nhiêu mà kể. Từ đó tỷ lệ đột phá của hắn cũng tăng lên
không ít.
Hơn nữa, thân thể và tinh thần lực của hắn cực kỳ cường đại, người
thường căn bản không thể tưởng tượng được, ngoài ra còn có Hóa Thức
Trùng trợ giúp. Những thứ này có trợ giúp rất lớn với việc đột phá bình
cảnh Hóa Tinh.
Trừ những thứ đó ra thì Liễu Minh còn có Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn chính là Pháp bảo hình thức ban đầu. Nếu bây giờ có thể ôn dưỡng bảo vật này
một thời gian, sau đó khi đang đột phá bình cảnh Hóa Tinh, kích phát
linh khí ẩn chứa bên trong cấm chế, có thể hấp thu thêm lực lượng của
thiên địa, đối với đột phá cũng giúp đỡ không nhỏ.
Cho nên sau khi suy nghĩ một phen, hắn cảm thấy nếu có thể tìm được
một hai loại thiên địa linh vật cần thiết, sau đó lại mượn nhờ lực lượng của Âm Dương Ly Hợp Kính, thì cơ hội cũng không thấp có thể một lần duy nhất đột phá thành công lên cảnh giới Hóa Tinh, mà điểm cống hiến của
hắn bây giờ cũng đủ để vận dụng Âm Dương Ly Hợp Kính một lần.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại đọc thêm một số điển tịch liên
quan nữa, phát hiện nội dung được đề cập trong đó đại khái đều giống
nhau, liền rời khỏi Tàng Kinh Các, chân giẫm lên một đám mây đen, bay về động phủ của mình.
Hắn chuẩn bị củng cố cảnh giới đại viên mãn một phen, sau đó ra ngoài tìm kiếm những thiên địa linh vật được ghi chép trong điển tịch, cuối
cùng có thể trùng kích bình cảnh Hóa Tinh rồi.
Một ngày nọ, trong mật thất, Liễu Minh theo thông lệ hoàn thành tu
luyện hàng ngày, quán chú pháp lực vào Hồn Thiên Bia trong Thần Thức
Hải, ý định muốn mượn tinh thần lực của Hóa Thức Trùng, tiến vào ảo cảnh tu luyện một phen.
Nhưng khi hắn vừa mới tiến vào trong không gian tối tăm mờ mịt thì
một thiếu niên mặc áo bào xanh hơn mười tuổi đã sớm đợi hắn ở đó.
Đúng là La Hầu.