“La Hầu tiền bối, đã lâu không gặp.” Liễu Minh thấy vậy trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt cung kính, chắp tay nói.
Đã hơn mười năm nay, La Hầu chưa từng chủ động xuất hiện. Chẳng qua
cứ cách vài năm sẽ tự động từ trên người Hóa Thức Trùng, dẫn Liễu Minh
vào ảo cảnh, rút ra một chút Chân Ma Chi Khí, hôm nay bỗng nhiên chủ
động xuất hiện ở trong không gian thần bí, chẳng lẽ lại có chuyện trọng
yếu gì?
“Hừ, ngươi không cần lấy làm lạ, tại sao ta lại chủ động xuất hiện?
Đó là do phiền phức của ngươi đã đến.” La Hầu chậm rãi mở miệng, đồng
thời trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Phiền toái?” Liễu Minh nghe vậy thì cũng không hiểu ra làm sao.
“Không sai, ta cũng không nhiều lời nữa. Mấy tháng gần đây, lực phá
hoại phong ấn trên lồng giam ngày càng tăng lên, hiện tại chỉ dựa vào
một chút ma khí trên Hóa Thức Trùng thì không thể duy trì cho nó ổn
định. Theo như tình huống bây giờ thì trong vòng hai năm nữa nếu mà
không tìm được đủ Chân Ma Chi Khí để bù thêm vào thì chỉ sợ Ma Nhân bị
phong ấn trong lồng giam một lần nữa thả ra phân hồn qua khe hở, tiến
hành đoạt xá ngươi.” La Hầu hừ một tiếng, nói.
“Cái gì? Lại có chuyện như vậy nữa?” Sắc mặt Liễu Minh liền đại biến.
“Trừ việc đó ra, lão phu nhắc nhở ngươi thêm một câu, đó là thời gian lồng giam hấp thụ pháp lực ước chừng khoảng bốn năm nữa. nếu như ngươi
đến lúc đó mà vẫn giữ pháp lực và tu vi trước mắt, không thể tiến giai
lên Hóa Tinh thì hoàn toàn không đủ để chèo chống một lần hấp thu đâu
đó. Mặc dù không bị lồng giam hút khô, nhưng mà thọ nguyên sẽ bị giảm đi hơn phân nửa.” La Hầu mặt không biểu tình nói thêm.
Liễu Minh nghe xong thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Phải tìm một lượng lớn Chân Ma Chi Khí đã là không dễ, huống hồ còn
trong thời gian hai năm. Mặt khác muốn đột phá cảnh giới Hóa Tinh đúng
là việc lửa sém lông mày, bằng không thì mặc dù tìm được đủ Chân Ma Chi
Khí để tu bổ lồng giam, nhưng mà bị lần bong bóng khí tiếp theo hút đi
gần nửa thọ nguyên, tuyệt đối không thể chịu nổi.
Đúng lúc này, La Hầu không đợi Liễu Minh hỏi thêm cái gì, thân hình liền mơ hồ, tiêu thất trong hư không.
Liễu Minh đứng tại chỗ, sắc mặt biến hóa một hồi, sau một phen cân
nhắc thì đành chậm rãi lắc đầu. Hắn quyết định, trước tiên đem sự việc
trùng kích bình cảnh tạm thời gác qua một bên, trước tiên chuẩn bị đi
tìm lượng lớn Chân Ma Chi Khí.
Dù sao thì việc tu bổ lồng giam đến thời gian bong bóng khí hấp thụ
tiếp theo còn có thời gian hai năm, cũng có thể giúp cho hắn trùng kích
bình cảnh Hóa Tinh, chẳng qua là thời gian có chút chặt chẽ, chỉ sợ nhất định phải một lần trùng kích thành công.
Về phần làm như thế nào để tìm kiếm Chân Ma Chi Khí, hắn đành phải chạy đến Bắc Đẩu Các một chuyến.
Với độ linh thông tin tức của Bắc Đẩu Các thì chỉ cần có thể trả đầy
đủ linh thạch là có thể tìm được địa phương có khả năng tồn tại Chân Ma
Chi Khí, hẳn cũng không phải là việc khó khăn.
Nhưng mà trước đó, hắn nhất định phải chuẩn bị một phen mới được.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Liễu Minh cũng không còn hào hứng tiến vào
ảo cảnh tu luyện nữa, hai mắt khép lại liền đi ra khỏi không gian thần
bí tối đen.
Tiếp theo, hắn đi qua đi lại, trầm ngâm trong mật thất. Một lát sau hắn đi ra khỏi động phủ, cưỡi mây bay đến Chấp Pháp Điện.
Sau thời gian một bữa cơm, trong một sảnh bên cạnh của Chấp Pháp Điện.
Đồng tử Liễu Minh co lại, nhìn chằm chằm vào từng dãy hộp ngọc đang
được xếp chỉnh tề. Hắn phóng thần thức vào đám hộp ngọc, xem xét từng
cái một. Mỗi hộp ngọc đều chứa một kiện vật phẩm linh khí cực phẩm không tầm thường.
Căn cứ theo quy định của Thái Thanh Môn, một trong những ban thưởng
khi xông qua ba mươi sáu tầng của Hư Linh Tháp là có thể chọn lấy một
kiện linh khí cực phẩm có ba mươi trọng cấm chế trở lên.
Tị Ảnh Châm, là linh khí mà chưởng tọa của Vân Lôi Phong, Vân Lôi Tử
năm đó đã từng sử dụng, một bộ có tổng cộng bảy miếng, bởi vì khi bắn ra có tốc độ cực nhanh, so với hư ảnh bình thường thì không thể dựa vào
tiếng động mà biết được tung tích của nó, đối với ám sát trong cận chiến thì cực kỳ hiệu quả.
Tị Ảnh Châm này khi sử dụng thì có vẻ hơi trùng lặp so với Kiếm Chỉ
thần thông, Liễu Minh suy nghĩ một chút liền lắc đầu, đem thần thức thăm dò đến hộp ngọc thứ hai.
Thiên Lôi Châu, linh khí cực phẩm có ba mươi mốt trọng cấm chế, sử
dụng vuốt trảo của yêu thú Hóa Tinh Lôi Bằng Điểu để chế thành, ẩn chứa
Thiên Lôi chi lực. Nếu luyện chế thành pháp bảo hình thức ban đầu thì có thể đem linh khí này hóa hình, cũng có cơ hội gọi ra một tia phân hồn
của Lôi Bằng Điểu.
Đối với vật này Liễu Minh có chút động tâm, nhưng mà muốn luyện chế
vật này từ ba mươi mốt trọng lên ba mươi sáu trọng cấm chế thì hắn lại
cảm giác mang đến phiền toái khá lớn, không chỉ cần có các loại tài liệu phụ trợ, mấu chốt chính là cần không ít những loại tài liệu có thuộc
tính tương quan, chỉ sợ thu thập hoàn toàn cần đến vài năm, trước mắt
căn bản là không thể sử dụng. Hắn than nhẹ một tiếng sau đó một lần nữa
đem thần thức xâm nhập vào bên trong một hộp ngọc khác.
…
Sau chừng hai canh giờ, Liễu Minh mới từ trong sảnh của Chấp Pháp
Điện đi ra, trong tay cầm một hộp ngọc, trong đó chứa một kiện linh khí
phi hành cực phẩm có ba mươi hai trọng cấm chế, tên là Đái Nguyệt Ngọc
Chu.
Tuy có vài kiện linh khí cực phẩm khiến hắn động tâm, nhưng phần lớn
đều phải gia tăng thêm vào mấy trọng cấm chế nữa luyện thành pháp bảo
hình thức ban đầu thì mới có thể phát huy được uy năng chính thức.
Mà chiếc Đái Nguyệt Ngọc Chu này đã là thành phẩm, không cần thu thập thêm tài liệu gì nữa để tăng lên, đã có thể phát huy được công hiệu lớn nhất, giải quyết được vấn đề phi hành lặn lội đường xa mà hắn không
phải cưỡi mây đi nữa, rút ngắn được thời gian không cần thiết trên đường đi.
Cho nên hiện tại đối với hắn thì kiện linh khí này là thích hợp nhất.
Về phần Nhân Kiếm Hợp Nhất chi thuật, tuy nói độn tốc cực nhanh nhưng căn cứ vào tu vi hiện tại của hắn thì không thể nào làm phương thức đi
lại của hắn, chỉ khi nào chính thức tu luyện được thuật ngự kiếm phi
hành thì mới có thể đi lại một khoảng cách xa được.
Hơn nữa bên trong Đái Nguyệt Ngọc Chu này còn có một trận pháp cực
lớn, nếu có thể khảm nạm vào đó tinh thạch Phong thuộc tính thì có thể
nâng cao được tốc độ phi hành lên nữa.
Lúc trước trên đảo Thanh Ngư, Phong Trạm hội chủ Trường Phong Hội lúc ấy sử dụng một kiện linh khí phi hành là một chiếc thuyền ngọc, khiến
cho Liễu Minh hâm mộ không thôi. Cho nên khi vừa trông thấy chiếc thuyền này, hắn liền chọn lấy không chút do dự.
Mà khi trở thành đệ tử nội môn thì còn một loại ban thưởng khác là
dùng một nửa số điểm cống hiến để học thêm một
môn công pháp nội môn,
nhưng hiện tại hắn vẫn chưa có ý định sử dụng.
Sau khi chắp tay từ biệt đệ tử Chấp Pháp Điện, Liễu Minh liền đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài sân thượng rộng lớn của Chấp Pháp Điện, hắn vỗ vào hộp
ngọc, một chiếc thuyền nhỏ mang theo ánh sáng trắng mờ mịt bay ra.
Sau đó Liễu Minh liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết nữa, phi chu
liền hóa thành một chiếc thuyền ngọc khổng lồ dài hơn mười trượng, cao
bốn năm trượng.
Mặt ngoài của thuyền ngọc được bao phủ một tầng màn sáng màu ngà sữa, linh văn màu vàng nhạt ở hai bên chớp động không ngừng, thoạt nhìn thì
thấy có một vẻ thần bí trong đó.
Liễu Minh thấy vậy cũng không khỏi nao nao, mà vài tên đệ tử Thái
Thanh môn đang ở xung quanh sân thượng thấy vậy thì cũng nhao nhao dùng
ánh mắt nóng bỏng nhìn đến.
Liễu Minh không để ý đến những ánh mắt của những người khác mà liền
nhanh chóng nhảy lên trên thuyền ngọc, trên một pháp trận ánh sáng mờ
mịt ở lối vào, hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết bắn vào đó.
“Hô” một tiếng!
Hai bên thuyền ngọc lập tức ngưng tụ ra mấy đám mây đen, chậm rãi bay lên, đảo mắt liền hóa thành một đạo hào quang phá không bay đi, phương
hướng là phường thị của tông môn.
Nếu muốn ra ngoài tìm Chân Ma Chi Khí thì trước tiên hắn muốn đi phường thị chuẩn bị một chút.
Lúc trước hắn đến phường thị Trường Dương, nhưng vội vội vàng vàng,
không thể tham gia được đấu giá hội trong đó, mà hai quả Trọng Thủy Châu và Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn năm năm trước xông Hư Linh Tháp đã bị tổn
hại, vẫn chưa có cơ hội tu bổ lại hoàn toàn, lần này hắn đến phường thị
để mua sắm một ít tài liệu luyện khí.
Trừ việc đó ra thì Liễu Minh còn muốn đi xem có đan dược, phù lục nào vừa ý không để mua thêm một ít.
…
Một tháng sau, trong mật thất của động phủ, Liễu Minh đang khoanh
chân ngồi, trong tay vuốt vuốt hai viên châu tối om và một chiếc cốt
thuẫn nhỏ, đúng là hai viên Trọng Thủy Châu và Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn đã qua chữa trị.
Trọng Thủy Châu thì đơn giản, hắn trực tiếp đưa cho một gã Luyện Khí
Sư trong phường thị, thanh toán thù lao đầy đủ, sau đó lại một lần nữa
đến phường thị để lấy về.
Mà Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn, với tư cách là pháp bảo hình thức ban đầu, hắn không dễ dàng cho người khác nhìn thấy, càng không thể giao cho
người khác sửa chữa. Cho nên chính hắn hao tổn không ít tâm tư, ở trong
phường thị mua sắm một đống tài liệu quý giá, sau đó tự mình động thủ,
mất hơn mười ngày mới đem tấm thuẫn này tu bổ hoàn toàn.
Mà trong Tu Di Giới của hắn còn có thêm một thanh tiểu kiếm màu xanh, chính là một thanh phi kiếm thượng phẩm gần đây hắn mua được.
Bởi vì thanh tiểu kiếm màu xám lúc trước, khi xông tháp đã bị tổn hại quá mức nghiêm trọng nên không đáng để cho hắn sửa chữa, cho nên hắn
dứt khoát đổi một thanh phi kiếm khác.
Trừ cái đó ra thì trong góc của Tu Di Giới còn có thêm vài miếng tinh thạch Phong thuộc tính, phát ra ánh sáng lập lòe và một chồng phù lục
được xếp chỉnh tề.
Liễu Minh thu lại Trọng Thủy Châu và cốt thuẫn, suy nghĩ xem ngày nào sẽ rời khỏi Thái Thanh Môn thì bỗng nhiên bên hông truyền ra âm thanh
ông ông.
Liễu Minh nhướng mày, một tay đưa xuống phần eo lấy ra một trận bàn
hình tròn, phía trên đó, văn tự màu bạc nhạt đang chớp động liên hồi.
“Cái gì, chưởng tọa đã trở về núi, yêu cầu tất cả nội môn đệ tử của
bản phong đi đến đại điện diện kiến.” Liễu Minh đưa mắt nhìn văn tự trên trận bàn, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thì thào nói một câu.
Nhưng mà vị chưởng tọa trong truyền thuyết này đã tự mình truyền lệnh, Liễu Minh tự nhiên không có khả năng trái lệnh.
Vì vậy sau khi hắn sửa sang lại quần áo thì ra khỏi động phủ, cưỡi mây bay về phía đỉnh núi của Lạc U Phong.
Sau thời gian một bữa cơm, trong một sảnh không tính là rộng rãi bên
cạnh điện chính, tụ tập tại đó hơn hai mươi tên đệ tử nội môn.
Những người này dĩ nhiên là tất cả đệ tử còn lại đang ở Lạc U Phong.
Những người này phần lớn đều có vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên là đối
với việc tập trung bất thình lình này cũng không hiểu ra sao, mà đứng
đầu là một nữ tử xinh đẹp, tóc ngắn, mặc cung y nghê thường. Chính là
đại đệ tử của Lạc U Phong, “Ngũ tỷ” Hiểu Ngũ.
Sau lưng nàng là một nam tử toàn thân áo đen, chính là người đảm
nhiệm chức Chấp sự, Phong sư huynh, cũng không biết gã tu luyện công
pháp gì mà năm năm qua, thân hình thoạt trông gầy gò thêm vài phần,
nhưng khí tức trên người thì giống như mạnh hơn không ít.
Những đệ tử còn lại, khí tức trên người phát ra thì có thể phán đoán
là một nửa Hóa Tinh và một nửa Ngưng Dịch. Mà ở hàng ngũ đệ tử Ngưng
Dịch thì mơ hồ đứng đầu là một thanh niên hơi lùn, khuôn mặt bình
thường, dáng vẻ gọn gàng, có độ tuổi tầm hai bảy hai tám.
Ở một góc là một thanh niên bình thường, mặc áo đen, đúng là Liễu Minh.
Hắn gia nhập Lạc U Phong trên dưới năm năm nhưng đối với những người ở đây thì đều không quen biết, ngoại trừ ngay từ đầu đã lên tiếng chào
hỏi đối với Hiểu Ngũ thì sau đó liền đứng yên lặng ở chỗ này.
Những người khác nhanh chóng tụ tập lại với nhau, thấp giọng trò truyện nhưng cũng không ai chủ động bắt chuyện với hắn.