Ba người khác thì dưới sự kinh hãi, nhao nhao uốn éo muốn tránh đi.
Nhưng mà kiếm quang màu xanh như giao long, bay múa đầy trời một chút liền xoắn nát thân hình ba người thành huyết vũ rơi xuống.
Liễu Minh từ lúc thúc giục Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp cho đến lúc
dùng Ngự Kiếm Thuật giết chết toàn bộ năm người chỉ trong hai ba hô hấp
mà thôi.
Nam tử mặt mụn còn lại thấy tình hình trước mắt thì mặt như màu đất,
liền lấy ra từ trong tay một tấm phù lục màu vàng rồi xé nát, phù lục
liền hóa thành một màn hào quang rồi bao phủ hắn lại, sau đó lại nhanh
chóng lấy ra một tấm phù lục màu đen khác rồi dán lên người, hóa thành
một đạo hắc quang phá không bay về một hướng khác.
Trên mặt Liễu Minh hiện lên một tia cười lạnh, đến giờ phút này thì
làm sao có thể để cho người này đào thoát một cách đơn giản, một luồng
kiếm ý khủng bố từ trong người phóng lên trời, sau đó liền hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh, đuổi sát theo sau.
Vẻn vẹn sau hai hô hấp thì cầu vồng màu xanh đã đuổi kịp độn quang phía trước, hung hăng trảm xuống.
Sau khi hét thảm một tiếng thì kim quang ngoài thân của nam tử mặt mụn nổ tung, thân thể hắn từ trên cao rơi xuống.
Thanh quang lóe lên, Liễu Minh liền xuất hiện bên dưới, cánh tay khẽ
động liền nắm lấy đầu vai của đối phương, cổ tay rung lên liền tung ra
một quyền.
Nam tử mặt mụn bị Liễu Minh đánh cho một đòn chính diện vào ngực,
“Oanh” một tiếng liền giống như là lưu tinh, nặng nề rơi xuống đất tạo
thành một cái hố to vài trượng, trong miệng phun máu, không thể nào nhúc nhích một chút nào nữa.
Thân ảnh Liễu Minh lại lóe lên, sau đó liền quỷ dị xuất hiện bên cạnh nam tử, một cước giẫm lên ngực hắn, khiến cho hắn há miệng ra, lại phun ra mấy ngụm máu tươi nữa.
“Nói đi, các ngươi mai phục ta ở đây là có mục đích gì? Đừng nói với
ta là các ngươi chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây.” Mặt Liễu Minh không chút biểu tình hỏi.
“Đạo… Đạo hữu tha mạng, tại hạ là Huyết Vực Chung Ma, chúng ta lần
này… Đích thực là vì ngươi mà đến, nhưng nếu sớm biết đạo hữu thần thông quảng đại như thế, ta… Chúng ta tuyệt không dám mạo phạm.” Nam tử mặt
mụn thở gấp, đứt quãng nói, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Liễu Minh nghe vậy thì nội tâm cũng khẽ động, Huyết Vực Chung Ma này
thì Liễu Minh cũng có chút ấn tượng, thình lình cũng là người bài danh
trên Sinh Tử Đơn ở vị trí sáu mươi bảy, xem ra những người khác cũng đều là tà tu khác.
Nhưng mà năm năm trước, Liễu Minh đã có thể đánh chết Khô Cốt Tăng
Nhân ở vị trí thứ ba thì năm năm sau thực lực lại tiến thêm một bước,
muốn đánh bại những tà tu phía dưới này càng là việc dễ dàng.
“Ta tự hồ cũng không có cừu oán gì với các ngươi, tại sao lại cố ý
tìm tới đích danh của ta?” Trong nội tâm Liễu Minh nghĩ như vậy, nhàn
nhạt hỏi.
“Ngươi quả nhiên là không biết… Ngọc Cốt Thiền Sư treo thưởng trên
Sinh Tử Đơn là ai lấy được đầu của ngươi thì thưởng ngàn vạn linh thạch, ngoài ra còn tặng thêm một viên Kim Cương Thối Cốt Đan độc môn luyện
chế, điều này đã khiến cho Huyết Đế Tử và Hắc Phượng Tiên Tử sau khi
nhận được tin này thì đều đã nói rằng muốn đích thân đi lấy mạng của
ngươi, là người đầu tiên đi lấy phần thưởng đó.” Nam tử mặt mụn thấy
khẩu khí của Liễu Minh hơi trì hoãn thì trong lòng cũng buông lỏng, nói
chuyện cũng trôi chảy thêm một chút.
Liễu Minh sau khi nghe tên Ngọc Cốt Thiền Sư thì trong nội tâm cũng
rùng mình, không khỏi nhớ đến tin tức liên quan đến Khô Cốt Tăng Nhân
trên Sinh Tử Đơn khi trước.
Vị Ngọc Cốt Thiền Sư này chính là sư phụ của Khô Cốt Tăng Nhân, cũng
là một gã Luyện Đan Đại sư đại danh đỉnh đỉnh tà tu, mà Khô Cốt Tăng
Nhân chính là đệ tử yêu thương nhất của gã.
Lúc Liễu Minh đưa ra đầu của Khô Cốt Tăng Nhân thì chấp sự của Sinh Tử Các cũng cảnh báo hắn phải cẩn thận một chút.
Nhưng lúc ấy hắn cũng không để trong lòng nhiều lắm, cũng không nghĩ
rằng cách năm năm rồi mà người này lại có thể biết được hành tung của
hắn, còn ra một cái giá trên trời làm giải thưởng như vậy.
Liễu Minh cũng không biết là độc môn luyện chế Kim Cương Thối Cốt Đan này có công hiệu cụ thể gì, nhưng mà lại khiến cho Huyết Đế Tử Và Hắc
Phượng Tiên Tử, hai thứ hạng đầu tiên của Sinh Tử Đơn đều bị kinh động
thì chắc hẳn là một loại đan dược xa xỉ dùng để luyện thể tẩy tủy.
“Các ngươi từ đâu mà biết được hành tung của ta?” Lông mày Liễu Minh nhướng lên, lại hỏi thêm.
“Tại Trung Thiên đại lục, có thể tìm được hành tung của một người một cách chính xác như vậy, trừ… Ngoại trừ Bắc Đẩu Các thì còn có tổ chức
nào làm được việc này nữa chứ. Chúng ta huynh đệ sáu người bởi vì đang ở gần đây nên mới có thể tìm thấy ngươi trước tiên. Những điều tại hạ
biết đều đã nói ra rồi, mong đạo hữu tha cho ta một mạng.” Nam tử mặt
mụn chần chừ một chút, sau đó lại tiếp tục xin tha.
“Những điều Liễu mỗ muốn biết thì cũng đã biết rồi, cũng không cần
lưu lại các ngươi làm gì nữa.” Ánh mắt Liễu Minh lạnh lẽo, một ngón tay
rạch một cái vào hư không, một đạo kiếm quang màu xanh lóe lên liền cắt
đầu của nam tử xuống, chém giết sạch sẽ.
Tiếp theo hắn trảo một cái, thu lấy đầu lâu của tên này vào Trữ Vật
Phù, sau đó thân hình lại lóe lên, tiếp tục cắt lấy đầu của những người
còn lại.
Ngoại trừ một tên bị kiếm chỉ thần thông làm cho nổ đầu thì trong Tu
Di Giới của hắn lúc này có thêm năm cái đầu lâu nữa, mà những cái đầu
lâu này đều là những tà tu trên Sinh Tử Đơn, khiến cho Liễu Minh lần này lại thu hoạch được không ít điểm cống hiến nữa rồi.
Ngay sau đó thì Liễu Minh lại thu lại toàn bộ trữ vật phù và linh khí của bọn họ vào trong Tu Di Giới.
Mà tiểu chung màu xanh lá của tên nam tử mặt mụn là một món cực phẩm linh khí, có hai mươi tám trọng cấm chế.
Nhưng khi mà Liễu Minh quán chú pháp lực vào trong đó lại không cách
nào thúc giục được chút nào, mà một bên chiếc chuông này lại minh ấn một cái đồ án khô lâu quỷ dị.
Xem ra muốn khu động tiểu chung này thì bắt buộc phải sử dụng công pháp bí thuật của ma đạo thì mới được.
Mà bên trong Trữ Vật Phù của những người khác thì cũng có một ít cực
phẩm linh khí và thượng phẩm linh khí, chỉ là không có nhiều cấm chế như Mị Hồn Chung, cộng thêm trong Trữ Vật Phù của những người này có không
ít linh thạch.
Liễu Minh tính toán sơ qua một chút thì lần này thu hoạch được khoảng ba bốn trăm vạn linh thạch, khiến cho lòng hắn không khỏi vui vẻ.
Những tà tu này nguyên một đám lại có gia thân thật là kinh người.
Hắn nhanh chóng thu thập xong xuôi toàn bộ, sau đó thả ra mấy hỏa cầu, biến toàn bộ những cỗ thi thể này thành tro tàn.
“Không nghĩ là Bắc Đẩu Các lại cho những tà tu biết hành tung của
mình, nói như vậy thì chắc hẳn
sẽ còn có những tà tu khác nữa chạy đến,
như vậy thì Huyết Đế Tử và Hắc Phượng Tiên Tử cũng biết hành tung của ta rồi.” Nhìn đám tro tàn đang tiêu tán trước gió, Liễu Minh khẽ cau mày,
sắc mặt âm tình bất định, trong miệng thì thào nói.
Sau khi suy nghĩ một phen thì Liễu Minh khẽ thở dài, sau khi xác định đúng phương hướng đến Thiên Dã Cổ Thành thì tiếp tục phi độn mà đi.
Dù sao thì việc tìm kiếm Chân Ma Chi Khí mới chính là việc cần giải
quyết trước mắt, không thể thay đổi hình trình của mình được.
Huống chi với thực lực của hắn hiện tại thì tự hỏi bất luận những tà
tu nào trên Sinh Tử Đơn, chỉ cần cẩn thận không bị rơi vào bẫy rập,
không bị đối phương quần đấu là được.
Sáu ngày sau, trên một ngọn núi hiêm trở, vô số kim mang phá không
bắn xuống dưới, xuyên thủng qua một mảnh hắc khí đối diện, mà từ đó cũng có hai đạo thân ảnh một cao một thấp lóe lên hiện ra.
Nhưng Liễu Minh ở phía đối diện sớm đã có chuẩn bị, ngoài thân được
bao bọc bởi kiếm khí, xoáy lên tạo thành một đạo cầu vồng màu xanh, hàn
quang lóe lên liền chém hai đạo thân ảnh thành bốn đoạn, huyết vũ lập
tức bay đầy trời rồi rơi xuống.
Nửa tháng sau, trên một mảnh thảo nguyên xanh biếc, mười mấy đầu cự
lang đen kịt dưới tiếng huýt sáo thúc giục của một gã áo đen, đang dốc
sức liều mạng vây quanh Liễu Minh công kích không ngừng.
Những con cự lang này, hoặc là miệng phun hỏa cầu, phong nhận, hoặc
là giương nanh múa vuốt, mãnh liệt tấn công không ngừng, nhưng mà Liễu
Minh lúc này trong bầy sói biến ảo thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt, khiến cho bầy sói không cách nào công kích trúng hắn một chút nào.
Mà tuy rằng người áo đen phát ra tiếng cười liên tục, nhưng mà thấy
thân pháp chớp động quỷ mị của Liễu Minh trong bầy sói thì trong mắt
cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bỗng nhiên hôi mang quanh thân người áo đen cuộn lên, liền hóa thành
một đạo quang cầu màu xám phá không mà chạy, đối với những linh sủng cự
lang kia thì dứt khoát bỏ lại.
Trong bầy sói liền phát ra một tiếng thét dài, bỗng nhiên từ đó bộc
phát ra vô số kiếm ảnh màu xanh, kiếm quang rét lạnh đi qua nơi nào thì
nơi đó toàn bộ cự lang đều bị chém thành bảy tám đoạn.
Tiếp theo, một đạo cầu vồng xuất hiện, lập tức đuổi theo người bịt mặt áo đen.
Trong chốc lát, nơi chân trời liền truyền ra tiếng hét thảm!
Một tháng sau, bên trong một bình nguyên rộng rãi, bảy tên tu sĩ đang cùng nhau phi hành tại tầng trời thấp, ở cuối cùng của đội ngũ là một
nam tử khuôn mặt bình thường, mặc áo xanh, đúng là Liễu Minh.
Hắn giờ phút này cũng không có biến ảo khuôn mặt của mình.
Dù sao thì lúc trước hắn dùng hình dáng là một đại hán mặt đen đi ra
khỏi Bắc Đẩu Các, sau đó lại khôi phục tướng mạo sẵn có của mình, như
vậy để xem xem Bắc Đẩu Các cuối cùng nắm giữ bao nhiêu tin tức của mình.
Bình nguyên trước mắt này thì trong vòng ngàn dặm mịt mờ này không hề có người ở, nhưng trong bình nguyên này lại có một loại quái điểu là Ly Kiêu chiếm giữ trường kỳ.
Những quái điểu này có hình thể lớn chừng một trượng, tuy phần lớn
chỉ có tu vi Linh Đồ kỳ, rất ít có tu vi Ngưng Dịch kỳ nhưng lại thường
qua lại thành đàn, ít thì năm sáu chục con, nhiều thì trên trăm, rồi
hàng nghìn con, cho dù là tu sĩ Hóa Tinh kỳ gặp được thì cũng chỉ có thể tránh lui ba bước.
Nhưng mà muốn đến Thiên Dã Cổ Thành thì nhất thiết phải đi qua mảnh
bình nguyên này, mà cũng chỉ có vài lộ tuyến đặc biệt mới có thể tránh
khỏi loại quái điểu Ly Kiêu này.
Liễu Minh lúc trước đồng hành với nhóm tu sĩ này cùng nhau thông qua
một Truyền Tống trận, bởi vì muốn tránh đám quái điểu nên hắn lại lựa
chọn tiếp tục đi theo đoàn người này một thời gian.
Theo như hắn suy đoán thì chỉ cần đi qua mảnh bình nguyên này, sau đó lại qua mấy lần Truyền Tống trận nữa là có thể đến Thiên Mã thảo nguyên rồi, thời gian cũng không quá gấp rút.
Đột nhiên, phía chân trời không xa đó xuất hiện một điểm sáng đỏ
tươi, sau mấy lần chớp động liền phóng đại gấp mấy lần, không ngừng biến lớn, rõ ràng là một đạo huyết sắc độn quang có tốc độ cực nhanh, hướng
về phía đoàn người bay đến.
Mọi người thấy vậy thì đều dừng độn tốc lại, nhao nhao lộ ra vẻ cảnh
giác nhìn về phía độn quang màu đỏ, thậm chí có mấy người đã nắm linh
khí trong tay.
Sau thời gian mấy hơi thở, nương theo một luồng tinh huyết cực kỳ đậm đặc, huyết quang thu lại hiện ra một thân ảnh toàn thân huyết quang mịt mờ, căn bản không thể nào thấy rõ được khuôn mặt, cách mọi người mấy
trượng, ngăn cản đường đi của đoàn người.
“Các hạ là người phương nào? Vì sao lại ngăn cản chúng ta?” Một gã
đại hán trung niên, Hóa Tinh sơ kỳ trong đoàn người dùng thần thức quét
về phía đối diện, thấy đối phương chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ thì
thần sắc liền buông lỏng, cao giọng hỏi.
Huyết ảnh đưa tầm mắt nhìn về phía sau, lập tức liền nhìn thấy Liễu
Minh, lúc này trong miệng phát ra tiếng cười “Cạc cạc” quái dị, sau đó
huyết quang trên người đại thịnh, mấy đạo huyết trụ sau lưng tuôn ra,
trong khoảnh khắc liền khiến cho vài chục trượng xung quanh thành biển
máu.