Sắc mặt đại hán trung niên đại biến, thanh mang của thanh Tam Xoa Kích sớm giữ trong tay sáng lên, liền muốn vung ra.
Kết quả một tiếng hừ lạnh từ trong biển máu truyền ra, những người
khác thì không biết thế nào nhưng mà khi vừa vào tai của đại hán Hóa
Tinh kỳ này thì lại giống như bị thiên lôi đánh trúng, thân hình run
lên, tứ chi liền cứng ngắc, trong nội tâm cực kỳ hoảng sợ.
Đúng lúc ấy, “Vèo” một tiếng, một đạo huyết quang từ trong biển máu bắn ra.
Mọi người thấy thế thì kinh hãi, nhao nhao tránh đi.
Chỉ có đại hán trung niên vẫn đứng nguyên chỗ cũ không hề nhúc nhích, bị huyết quang như thiểm điện cuốn lấy, nhanh chóng bị lôi vào trong
biển máu.
Từ đầu tới cuối, vị tu sĩ Hóa Tinh này dường như không có một chút sức lực ngăn cản nào.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, nhanh chóng lùi lại phía
sau mấy bước, linh khí trên người tỏa ra đủ các loại hào quang bảo vệ
toàn thân.
Trong nội tâm Liễu Minh cũng rùng mình, liền há miệng phun ra một
tiểu thuẫn lớn hơn trượng, quay tít một vòng, đón gió liền biến lớn
chừng vài thước, che chắn trước người, đồng thời hai mắt nhìn chằm chằm
vào trong biển máu.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì người có thể thi triển huyết đạo công pháp bá đạo như vậy, ngay cả tu sĩ Hóa Tinh sơ kỳ cũng không thể ngăn
cản thì hơn phân nửa chính là Huyết Đế Tử, người đứng thứ nhất trên Sinh Tử Đơn.
Mọi người sau khi lui lại về sau thì sau vài hơi thở, biển máu cuồn
cuộn, lộ ra một vòng xoáy huyết sắc, “Phốc” một tiếng, một thi thể khô
quắt từ trong vòng xoáy bị ném ra.
Mọi người đều tập trung nhìn lại thì rõ ràng đây chính là đại hán
trung niên Hóa Tinh sơ kỳ trước đây, vậy mà trong thời gian ngắn lại bị
huyết hải ép cho toàn thân khô quắt, không còn chút máu.
Trừ Liễu Minh thì năm tên tu sĩ Ngưng Dịch kỳ còn lại thì sợ tới mức
mặt cắt không còn giọt máu. Sau khi nhìn nhau một cái thì liền lập tức
phân tán, riêng mình khống chế độn quang chạy đi.
“Muốn chạy đi đâu, tất cả đều phải trở thành một phần thần thông của ta!” Trong huyết hải truyền ra thanh âm cực kỳ băng hàn.
Kết quả sau một khắc, mấy đạo huyết quang từ trong biển máu cuồn cuộn tuôn ra, hơn nữa còn không biết là có sự huyền diệu nào không mà chỉ
một cái mơ hồ, chúng liền quỷ dị xuất hiện trên đỉnh đầu của năm tên tu
sĩ đào tẩu, hơn nữa lại bỏ qua các loại linh khí mà hạ xuống.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, năm tên tu sĩ cảm thấy hoảng sợ
thì liền bị huyết quang bao bọc, lôi trở lại huyết hải, mà linh khí hộ
thân của bọn họ vừa tiếp xúc với huyết quang chỉ trong nháy mắt đã mất
đi liên hệ cùng với chủ nhân, rơi xuống đất.
Cùng một thời gian đó thì một đạo hư ảnh trên hư không, dùng thân
pháp vô cùng quỷ mị, chớp động liên hồi. Phía sau lưng tức thì có một
đạo huyết quang gào thét, đuổi theo liên tục.
Bóng người này, đúng là Liễu Minh.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang màu xanh trên người Liễu Minh bay ra,
chém về phía huyết quang sau lưng, huyết quang lóe lên rồi tán loạn,
tiếp theo thân hình hắn dừng lại, cách đó khoảng mười trượng, bình tĩnh
quay đầu nhìn lại huyết hải đã rộng đến gần mẫu.
“Huyết Đế Tử!”
“Đúng vậy, đúng là bản Đế Tử.”
Trong biển máu lại một lần nữa truyền ra thanh âm lạnh băng, sau đó
“Phanh phanh” vài tiếng, năm bộ thi thể khô quắt đồng thời từ bên trong
huyết hải bị vòng xoáy ném ra ngoài.
“Tốt rồi, món khai vị đã xong, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Không chờ Liễu Minh mở miệng, huyết hải trước mắt lập tức cuồn cuộn
một cách kịch liệt, xoáy lên tạo thành một cơn sóng lớn cao vài chục
trượng, phô thiên cái địa tràn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, “Ba” một tiếng, một tay liền vỗ vào cốt thuẫn trước người.
Lập tức, Cửu Nghi Thuẫn liền phát ra thanh âm ông ông, sau đó bay
nhanh về phía không trung, đồng thời điên cuồng phóng đại, một hơi liền
biến lớn như một căn lầu các.
Tiếp theo, trong miệng Liễu Minh lẩm bẩm niệm chú, người ngón tay
biến hóa không ngừng, đánh ra mấy đạo pháp quyết vào cự thuẫn trên không trung.
“Oanh” một tiếng, cự thuẫn nổ tung, hóa thành hắc khí cuồn cuộn rồi bảo phủ lấy Liễu Minh, bảo hộ hắn cực kỳ chặt chẽ.
“Xoẹt xoẹt” tiếng nổ lớn vang lên, huyết hải và sương mù màu đen vừa
tiếp xúc thì liên tục va chạm vào nhau, nhất thời khó phân ra thắng bại.
Trong vụ hải màu đen, hai tay Liễu Minh biến hóa liên tục, chỉ một
cái vào hư không, chín hư ảnh đầu lâu liền hiện ra trong hắc khí, phát
ra tiếng cười quái dị, sau đó nhanh chóng bay ra biên giới của vụ hải,
thò đầu ra trắng trợn cắn nuốt huyết tinh chi khí của huyết hải.
Nhưng chỉ một lát sau thì tinh hỏa của đồng tử trong chín cái đầu lâu cũng dần trở nên ảm đạm.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, xem ra huyết khí của Huyết Đế Tử phóng ra cũng không bình thường.
Mà sau khi chín ma đầu dần chống đỡ không nổi nữa thì phạm vi của vụ
hải cũng dần thu nhỏ lại chỉ còn có hai ba trượng lớn nhỏ, nghiễm nhiên
là toàn bộ vụ hải đã bị huyết hải bao trùm.
Đột nhiên Liễu Minh hít sâu một hơi, bả vai rung lên, nương theo một
tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng chân trời, trong cơ thể vang lên tiếng
nổ vang, ba đầu vụ giao và ba đầu vụ hổ trông vô cùng sống động từ sau
lưng xông ra.
Ba đầu vụ hổ vây quanh Liễu Minh, phát ra một hồi gào rú, sau đó liền “Phốc phốc” vài tiếng rồi nhào vào trong vụ hải, khiến cho vụ hải do
Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn biến thành cũng cuồn cuộn, càng thêm ngưng thật
vài phần, khiến cho huyết hải đang ép lại cũng bị mạnh mẽ chặn lại.
Cánh tay Liễu Minh mơ hồ, bỗng nhiên tung ra một quyền vào trong
huyết hải, một luồng man lực khủng bố tuôn ra, cứng rắn xuyên thủng
huyết hải, tạo ra một cái động lớn.
Phía sau đại động có một bóng người, huyết quang mịt mờ đang đứng ở
đó, đúng là Huyêt Đế Tử, tuy rằng không thể trông thấy rõ khuôn mặt của
hắn, nhưng trong mắt hắn cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Mà ba đầu vụ giao sau lưng khi phát ra tiếng gào thét vang vọng thì
bỗng nhiên lóe lên, xông thẳng vào đại động, giương nanh múa vuốt tấn
công Huyết Đế Tử.
“Hừ, chút tài mọn!”
Huyết Đế Tử thấy vậy thì chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp theo một tay
quét qua hư không, bốn phía trong biển máu bỗng nhiên có ba đạo huyết
quang lóe lên liền chém ba đầu vụ giao thành sáu đoạn.
Liễu Minh thấy vậy thì hai mắt nhíu lại, hai tay nhanh chóng kết xuất một pháp ấn cổ quái, cũng khẽ nói ra hai chữ “Minh Ngục”.
“Oanh oanh” vài tiếng.
Sáu phần vụ giao lập tức nổ tung, hóa thành một mảnh lớn hắc quang xoay tròn, cuốn về phía trước.
Huyết Đế Tử không kịp đề
phòng thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm
lại, thân hình liền xuất hiện trong một không gian đen kịt, không chút
ánh sáng, đồng thời bốn phương tám hướng truyền ra một xúc tu mảnh, dài, dốc sức liều mạng quấn lấy hắn.
“Thần thông huyễn thuật.”
Huyết Đế Tử tuy rằng cả kinh nhưng cũng không hoảng sợ chút nào. Một
tay trảo vào hư không, trong tay liền xuất hiện một viên châu màu đỏ như máu, từ đó tản mát ra tia máu chói mắt, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bốn phía biến ảo ra xúc tu màu đen, sau khi bị huyết quang chiếu đến thì lại giống như bọt nước, nhanh chóng biến mất.
Viên châu trong tay Huyết Đế Tử không ngờ lại là một liện linh khí có thể khắc chế được ảo giác.
Cùng lúc đó, huyết hải đang vây khốn Liễu Minh bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang, môt cơn huyết lãng điên cuồng tràn về phía hắc quang,
khiến cho hắc quang gần như lung lay sắp đổ.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, không nói hai lời liền bấm niệm pháp
quyết, hắc khí ngoài thân liền cuồn cuộn điên cuồng, khiến cho hắc quang đang vây khốn Huyết Đế Tử phía đối diện lại một lần nữa ổn định lại.
Kể từ đó thì một màn cực kỳ quỷ dị xuất hiện.
Liễu Minh bị huyết hải cuồn cuộn vây khốn, mà Huyết Đế Tử cũng bị một mảng lớn hắc quang vây khốn, mà giữa chúng cũng không ngừng lao vào
nhau.
Loại kết quả này tất nhiên đều không phải là điều mà hai người có thể chấp nhận, ngay khi bọn họ riêng phần mình định thi triển thêm thủ đoạn để phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt thì bỗng nhiên xa xa truyền đến một hồi “Oanh long long”, mà mặt đất cũng có chút rung động, phảng phất như là có một con quái vật khổng lồ nào đang đi tới vậy.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình, hai mắt nhíu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nổ mạnh.
Trực tiếp nơi chân trời xa, tiếng nổ vừa vang lên thì một đoàn hắc
quang lóe lên, bay đến, bên trong mơ hồ có một thân ảnh nử tử thướt tha
trong đó.
Mà trên mặt đất cách không xa hắc quang, một đồng nhân chói mắt cao
hơn mười trượng, bước từng bước dài, theo sát không dừng lại chút nào.
Trên thân của đồng nhân phóng ra khí tức vô cùng khủng bố, không hề
kém Hóa Tinh hậu kỳ, mà trước ngực của nó là một văn trận cực lớn màu
vàng, chớp động liên tục, thỉnh thoảng trong miệng lại phun ra một đám
quang cầu màu vàng to hơn một xích. Những nơi quang cầu đi qua liền
khiến cho hư không văn vẹo, không ngừng công kích độn quang màu đen phía dưới.
Nhưng kỳ quái chính là độn quang phía trước cũng cực kỳ linh hoạt,
hơi chút xê dịch liền tránh được một hồi công kích của quang cầu, nhưng
lại không có ý định bao lên chỗ cao hơn.
“Hắc hắc, không nghĩ là Hắc Phượng Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy lại có
lúc chật vật như vậy.” Bên trong Minh Ngục truyền ra thanh âm của Huyết
Đế Tử, tuy rằng vô cùng lạnh băng nhưng như thế nào vẫn có một chút hả
hê trong đó.
Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm cả kinh, Hắc Phượng Tiên Tử
chính là nữ tu xếp thứ hai trên Sinh Tử Đơn, vậy mà lại xuất hiện ở đây, hơn phân nửa là do mình mà đến.
Nhưng mà không biết đồng nhân phía sau nàng có lai lịch ra sao, sao lại đuổi theo nàng này.
Ngay khi trong nội tâm Liễu Minh nổi lên một phen nghi hoặc thì huyết hải vô biên xung quanh đột nhiên thu lại, sau đó một đạo huyết quang
ngút trời từ trong Minh Ngục phóng ra.
“Oanh” một tiếng!
Minh Ngục biến thành hắc quang, bị huyết quang xông lên thì lập tức mơ hồ xuất hiện một tia bất ổn.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, tay áo giơ lên liền thu lại vụ hải quanh mình, một lần nữa biến thành một tấm cốt thuẫn chắn trước người.
Cùng lúc đó thì Minh Ngục trong biển máu, sau khi Liễu Minh điểm một cái thì vang lên một tiếng trầm đục rồi tán loạn.
Sau một khắc thì từng sợi hắc khí ở phụ cận lăng không hiện ra, sau đó liền nhanh chóng lóe lên, chui vào thân hình hắn.
Lúc này, huyết hải đối diện cũng xoay tròn một cách điện cuồng, sau
đó lại biến mất không còn gì, cuối cùng cũng lộ ra thân ảnh của Huyết Đế Tử.
Liễu Minh và Huyết Đế Tử, thời điểm khi thấy có ngoại nhân đi đến thì không hẹn mà cùng thu lại công pháp, bảo trì khoảng cách hơn mười
trượng, nhìn nhau.
Cùng lúc đó thì hắc quang đang bao bọc nữ tử ở xa xa sau khi chớp động vài cái thì đã cách Liễu Minh hơn trăm trượng.
Lúc này thì Liễu Minh mới nhìn rõ ràng đồng nhân cực lớn đằng sau,
trên đỉnh đầu của nó thình lình có một gã thanh niên, ăn mặc mộc mạc.
chân tay thô to, có bộ dáng khá chất phác.
Sau một hơi thở thì hắc quang bỗng nhiên dừng lại, độn quang thu vào lộ ra một nữ tử áo đen vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp của nàng ta sau khi nhìn qua Liễu Minh và Huyết Đế Tử trước mắt thì trên mặt lộ ra vẻ cười mỉm.