Liễu Minh xoay người đi vào phòng luyện đan trong động phủ, lặng lẽ
chờ hai canh giờ, sau khi luyện chế thành công mấy khỏa Uẩn Linh Đan
bình thường liền thu Lục Thần Đỉnh lại. Trong đầu hắn lúc này vẫn đang
tràn đầy những lời nói về Thái Thượng trưởng lão.
Cái gọi là Thái Thượng trưởng lão, không giống như những trưởng lão
chấp sự hay trưởng lão của các Phong phân nhánh khác, để có thể xếp vào
hàng ngũ này thì tiêu chuẩn duy nhất chính là tu vi người đó phải đạt
đến cảnh giới Thiên Tượng.
Ở trong Thái Thanh Môn, bất luận thân phận ngươi trước kia là gì, chỉ cần tiến cấp đến Thiên Tượng cảnh thì lập tức có thể trở thành Thái
Thượng trưởng lão của tông môn. Khi đó, chẳng những nắm giữ quyền lực
lớn, được cung cấp lượng tài nguyên khó tưởng tượng mà đồng thời còn
chính thức trở thành trụ cột vững vàng của Thái Thanh Môn.
Căn cứ theo những điều Liễu Minh biết thì dù bản thân Thái Thanh Môn
là một trong Tứ Đại Thái Tông nhưng cũng không có quá mười mấy vị Thái
thượng trưởng lão Thiên Tượng cảnh.
Vị Phù Chỉ mà hắn gặp Ly Hợp Cung khi trước chính là một trong số đó.
Những vị Thái thượng trưởng lão của Thái Thanh Môn này, ở trên toàn
đại lục Trung Thiên, chỉ cần vung tay nhấc chân là có thể dễ dàng nghiền ép một tông môn bình thường.
Hắn tuy không biết vì sao đột nhiên vị Thái thượng trưởng lão này lại cần một tên đệ tử thông hiểu cả Kiếm đạo cùng đan dược, nhưng nếu thù
lao là hai mươi vạn điểm cống hiến lại còn được tính là vì tông môn lập
đại công thì việc này đối với vị trưởng lão kia mà nói, hẳn là một việc
cực kỳ quan trọng.
Xem ra sắp tới đây, hắn phải dốc hết sức phối hợp, làm cho vị Thái thượng trưởng lão này vừa lòng mới được.
Liễu Minh nghĩ tới đây bèn đi ra khỏi phòng luyện đan, đi đến phòng
ngủ nằm ngáy ò ó o. Để làm tốt chuyện của ngày mai thì hôm nay phải cẩn
thận nghỉ ngơi dưỡng sức một phen.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Minh mang tinh thần sảng khoái rời khỏi động, cưỡi mây nhanh chóng bay về phía Chấp Pháp Điện.
Nửa canh giờ sau, đám mây tản ra, Liễu Minh từ trên đó rơi xuống chỗ
Chấp Pháp Điện trên đỉnh núi. Kết quả là hắn vừa bước vào cửa lớn Chấp
Pháp Điện đã thấy vị Triệu Phó điện chủ đứng chờ sẵn ở đó.
“Tốt, cuối cùng người đã đến. Đi theo ta!”
Vị Triệu điện chủ này vừa thấy Liễu Minh thì sắc mặt liền vui vẻ, tay vẫy một cái sau đó lập tức xoay người bước đi.
Liễu Minh tự nhiên vâng dạ một câu rồi đi sát theo.
Không lâu sau đó, hai người, một trước một sau, đã đi vào trong một gian Thiên Điện phía sau Chấp Pháp Điện.
Nơi này có hơn mười cái pháp trận truyền tống lớn nhỏ không đều, màu sắc màn sáng cấm chế trên mỗi cái cũng không giống nhau.
Lúc trước, hắn tới Chấp Pháp Điện, trong lúc vô tình liếc mắt đã nhìn thấy nơi này, về phần những cái truyền tống trận này truyền đến nơi nào thì hắn lại không thể biết được.
Không chờ Liễu Minh mở miệng hỏi thăm điều gì, vị Triệu điện chủ đã
đưa cho Liễu Minh một tấm phù lục tỏa ánh sáng vàng mờ mịt, kế đó y chỉ
vào một cái pháp trận truyền tống rồi nói:
“Người nhìn thấy cái pháp trận màu xanh nhạt kia chứ? Đây là truyền
tống phù, ngươi chi cần cầm lấy tấm phù này rồi bước vào pháp trận đó là được đưa thẳng đến chỗ ở của vị Thái thượng trưởng lão kia.”
“Vâng, Triệu sư bá.” Liễu Minh đưa tay nhận truyền tống phù, cung kính đáp.
Tiếp đó, hắn cầm phù lục màu vàng, đi vài bước vào pháp trận. Hắn
điều động pháp lực liền thấy một luồng sáng vàng từ trong tấm truyền
tống phù bay ra, lóe lên rồi chui vào trong chỗ viền truyền tống trận.
Toàn bộ pháp trận lập tức vang lên một tràng âm thanh “ông ông”. Liễu Minh chỉ thấy ánh sáng màu lục trước mắt sáng lòa, không gian xung
quanh khẽ run lên sau đó liền không thấy rõ được thứ gì xung quanh nữa.
Một khắc sau, trong tai hắn có tiếng “ầm” truyền đến.
Khi hắn lại thấy rõ được mọi thứ xung quanh thì thân mình đã thình lình xuất hiện trong một không gian nhỏ xanh um.
Không gian này chỉ rộng khoảng mười mẫu, liếc nhìn vách tường khí bốn xung quanh đều thấy màu xanh lục tràn ngập, vậy mà chẳng hiểu tại sao
không không gian này lại thấy hết sức sáng sủa.
Sau khi Liễu Minh tập trung ánh mắt liền dễ dàng thấy ở không xa phía trước có một gian nhà tranh bình thường cùng một mái đình gỗ đứng lẻ
loi, bên cạnh gian nhà tranh là một mảnh ruộng cây thuốc rộng vài mẫu,
bên trong ruộng có vô số loại linh thảo linh khí cực cao.
Hắn liếc mắt nhìn liền phát hiện trong số đó có một loại cỏ nhỏ màu
đỏ thẫm giống như loại linh dược tên Dẫn Hồn Thảo từng xuất hiện ở trong hội đấu giá khi trước, một khỏa loại này có hỏa hầu ba trăm năm xuất ra giá cũng gần trăm vạn linh thạch.
Những linh thảo linh dược khác, hắn tuy rằng không có cách nào để
nhận ra từng loại nhưng nghĩ nhất định đều không phải vật phàm mà đều là một số ít loại linh thảo quý hiếm, khó thấy ở bên ngoài.
Ở giữa mảnh ruộng thuốc, ngoài những linh thảo còn có vài con linh
cầm ở bên nghỉ ngơi, mỗi một con đều có khí tức bất phàm, trong đó có
một con, người mang năm màu đứng nhàn rỗi, xoay cái cổ nhỏ dài nhìn qua
liếc lại khiến nội tâm Liễu Minh nhảy dựng.
Đúng lúc này, cửa gian nhà tranh kêu “két” một tiếng, từ trong mở ra. Từ trong nhà có hai lão giả đi ra.
Bộ dáng hai người đều khoảng năm, sáu mươi tuổi, một lão giả trong đó thân mặc áo bào trắng, tóc bạc dài, mặt mũi hồng hào, một người khác
thì thân mặc áo bào đỏ, tướng mạo bình thường, trên đầu là mớ tóc muối
tiêu rối bù, con mắt hiện lên màu lam nhạt.
Liễu Minh dùng thần thức quét qua thì thấy căn bản không có cách nào
nhìn ra tu vi hai người sâu cạn ra sao, hiển nhiên họ đều là kẻ đã vượt
qua Chân Đan cảnh.
“Đệ tử Liễu Minh, bái kiến hai vị Thái Thượng trưởng lão.” Liễu Minh
hiện tại dừng chân tại chỗ, thần sắc cung kính, cúi người hành lễ với
hai người ở phía xa xa.
“A! Ngươi chính là đệ tử tới giúp lần này, không tệ, tuổi còn nhỏ là
không ngờ pháp lực lại tinh thuần hiếm có.” Lão giả áo bào đỏ dùng ánh
mắt như điện quét qua người Liễu Minh, sau đó cười hắc hắc nói.
Vị lão giả kia chỉ liếc mắt đã nhìn ra pháp lực của Liễu Minh có độ tinh thuần hơn xa đệ tử nội môn bình thường.
“Lão phu Chung Ý, là chủ nơi này, cũng là người giao nhiệm vụ. Vị bên cạnh này chính là Diêu Phú Văn Diêu trưởng lão.”.
Lão giả mặc áo bào trắng dùng hai mắt dò xét Liễu Minh sau đó cũng lộ vẻ hài lòng, chậm rãi giới thiệu.
“Thì ra là Chung trưởng lão, Diêu trưởng lão.” Liễu Minh nghe xong cả kinh liền vội vã thi lễ lần nữa.
Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng bởi Thái Thanh Môn cũng không có nhiều
vị Thái Thượng trưởng lão cho lắm nên danh tính hai người Liễu Minh đã
sớm nghe được.
Trong số đó, Chung Ý là trưởng lão Thiên Tượng cảnh duy nhất tinh
thông Đan đạo, còn Diêu Phú Văn thì tinh thông luyện khí chi đạo. Hai
người này cùng một vị trưởng lão khác tinh thông Phù lục chi đạo được
xưng tụng là Thái Thanh Tam Linh, ở Thái
Thanh Môn họ tuyệt đối là những tồn tại siêu nhiên.
“Được rồi, không cần đa lễ nữa. Chung sư đệ, cái bảo đỉnh kia ta cho
ngươi mượn dùng nó một thời gian, sau khi người xong việc thì trả lại
cho ta là được.” Diêu Phú Văn khoát tay về phía Liễu Minh rồi xoay người lại nói với lão giả áo bào trắng bên cạnh.
“Vậy ta liền đa tạ Diêu sư huynh đã nhượng thứ yêu thích. Ngày sau
xong việc sẽ tự mình mang đỉnh đến nhà đưa lại Diêu huynh.” Chung Ý tức
thì vô cùng khách khí nói.
“Chung sư đệ, lời này không đúng rồi. Ta và ngươi đã là sư huynh đệ
hơn ngàn năm nay, còn khách sáo như thế làm gì. Được rồi, Diêu mỗ còn có việc khác nên không xem sư đệ luyện đan được, cáo từ trước.” Áo giả áo
bào đỏ thoải mái cười hắc hắc sau đó liền hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ, qua mấy lần chớp động liền biến mất khỏi không gian thần bí.
Lão giả áo bào trắng thấy vậy bèn thu lại vẻ tươi cười trên mặt rồi quay đầu về phía Liễu Minh, trầm giọng nói:
“Triệu Phó điện chủ cho ta biết, ngươi là Luyện Đan Sư, hơn nữa còn
luyện chế ra đan dược cấp địa phẩm, đồng thời đã từng tu luyện Thái
Cương Kiếm Quyết, với Kiếm đạo cũng tinh thông một chút. Mấy điều này
đều là sự thật?”
“Bẩm báo Thái thượng trưởng lão, đúng là như thế.” Liễu Minh không do dự đáp.
“Rất tốt, nói như vậy thì người thật có thể giúp ta một chút đấy. Lần này, ta tìm người tới đây là muốn ngươi hỗ trợ ta luyện chế một loại
đan dược thượng cổ tên là Đấu Kiếm Đan. Nghe cái tên này người hẳn đã đõ vì sao ta muốn tìm ngươi. Lúc trước có một đệ tử hỗ trợ ta luyện đan
nhưng vì tu luyện, cần phải bế quan nên không có cách nào hỗ trợ ta.
Trong tông môn vốn còn có mấy người cũng có thể đảm đương nhiệm vụ này
nhưng hết lần này tới lần khác, chúng đều có việc ra ngoài mất, mà việc
tu luyện của ta gần đây lại có nhu cầu cấp bách cần hiệu dụng của loại
đan này. Thế nên qua nhiều lần khó khăn, trắc trở mới tìm đến ngươi
đấy…”
“Đệ tử tình nguyện đem hết khả năng, hỗ trợ tiền bối luyện thành đan
này.” Liễu Minh nghe lão nói lời ấy thì bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ôm
quyền nói.
“Thế thì rất tốt! Sau khi xong việc, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho
ngươi. Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu luôn nhé. Ngươi theo ta tới
đây.” Chung Ý sau khi gật gật đầu liền vẫy tay một cái về phía Liễu
minh, hài lòng nói.
Tiếp đó, lão giả áo bào trắng mang Liễu Minh tiến vào trong gian nhà tranh.
Gian nhà này nhìn như nhà tranh bình thường, nhưng khi vào trong
phòng này lại như lạc vào một thế giới khác, rõ ràng là một phòng luyện
đan vuông chằn chặn, diện tích ước chừng khoảng mấy chục trượng, một bên phòng đặt mấy giá sách bằng hoàng mộc (gỗ màu vàng) cùng một cái giường giản dị, ngoài mấy thứ này thì không còn gì khác.
Trên mặt đất ở một phía khác, có một cái rãnh sâu hơn một tấc, mơ hồ có thể thấy được nó tạo thành một pháp trận.
Chung Ý đi đến trước pháp trận, tay áo lão run lên, một cái đỉnh nhỏ
màu đỏ thẫm bay vọt ra, sau khi nó quay một vòng liền hóa lớn cao ba,
bốn trượng, kế đó, “phanh” một tiếng, nó liền rơi lên trên mặt đất, chỗ
có cái rãnh tạo thành pháp trận kia.
Phía trên cái đỉnh có thể thấy rõ phù văn ba màu đỏ, vàng, lam.
Liễu Minh thấy thế hơi sững sờ.
Đỉnh này chính là cái đỉnh lúc trước hắn đã thấy ở Tiểu Viêm Giới, Tam Vị Chân Diễm Đỉnh.
“Sau đây, ta lập tức tiến hành luyện chế Đấu Kiếm Đan. Việc ngươi cần làm là vào thời điểm sắp ngưng đan thì liên tục, không ngừng xuất ra
kiếm khí quán chú đến đỉnh lô là được. Ngươi nếu đã là một tên luyện đan sư thì hẳn biết lúc nào là lúc ngưng đan. Nhớ nắm bắt thời cơ, không
thể quá sớm cũng không thể quá muộn, nếu không thì đan này không có cách nào hấp thu đủ lượng kiếm khí, kéo theo việc chúng ta cũng không có
cách nào thuận lợi luyện chế thành công được.” Chung Ý nhìn Liễu Minh,
lạnh nhạt căn dặn.
Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên cung kính nói câu vâng dạ.
Chung Ý kế đó hít sâu một hơi, hai tay mười ngón bỗng nhiên biến hóa
một hồi, đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết vào Tam Vị Chân Diễm Đỉnh
trước mặt.
Phù văn ba màu ở mặt ngoài cự đỉnh lập tức chớp động liên tục, đồng
thời nắp đỉnh bay lên thật nhanh, trong miệng đỉnh thỉnh thoảng có hào
quang ba màu quét ra.
Đúng vào lúc này, một tiếng “Oành” vang lên.
Một đạo pháp quyết chui vào trận pháp dưới đáy đỉnh rồi một ngọn lửa
hình rồng nóng bỏng dị thường phóng lên trời, sau khi xoay một cái liền
bao bọc trọn phần đáy đỉnh.
Tay áo Chung Ý run lên, ba tấm phù trữ vật liền xuất hiện trong lòng
bàn tay. Sau khi chúng liên tiếp bị xé đi liền thấy xuất hiện một đống
tài liệu khiến Liễu Minh hoa mắt, trong số đấy phần lớn là những loại
Liễu Minh không biết tên. Tất cả đều đang lơ lửng trong không trung
trước người Chung Ý.
Một khắc sau, hai tay của vị lão giả này liên tiếp bay múa, toàn bộ
tài liệu trước người liền biến thành một làn sóng tự hành, nhảy hết vào
trong đỉnh, kế đó nắp đỉnh liền rơi xuống rồi khép lại.
Sau khi làm xong hết thảy, một mặt Chung Ý bấm đốt tay tính toán hỏa
hầu, một mặt lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng đánh vài đạo pháp quyết vào trong đỉnh để luôn luôn khống chế được nhiệt độ của lửa bên ngoài đỉnh.