Tại động phủ ở Lạc U Phong, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất, trong tay hắn đang cầm một thứ, chính là viên đan màu bạc lấy
được từ Tiểu Viêm giới kia.
Viên đan dược này to bằng ngón tay cái, toàn thân nó là ba màu đăng
diễm (*) bao khỏa, mặt ngoài tỏa ánh sáng màu bạc, phía trong nó tản mát ra khí tức sắc bén. Đây đúng là một viên Đấu Kiếm Đan, hơn nữa mặt
ngoài của nó có ba đạo Đan văn màu vàng, điều này nói rõ nó là một viên
đan dược cấp Nhập phẩm, so với viên mà Chung Ý trưởng lão mới luyện chế
kia thì còn tinh thuần hơn nhiều.
Liễu Minh dùng hai ngón tay cẩn thận từng ly từng tí kẹp lấy viên đan rồi lật qua lật lại để xem xét, càng xem hắn càng mừng rỡ rồi nhịn
không được, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút xíu.
Đã có khỏa Đấu Kiếm Đan cấp Nhập phẩm này cũng có nghĩa rằng trong
tương lai, hắn có hy vọng rất lớn để tu thành Kiếm Hoàn, từ đấy bước
thêm được một bước trên con đường Kiếm tu.
Chỉ có điều mà hắn không cần suy tính nhiều cũng biết đó là: Muốn sử
dụng viên đan này thì điều kiện tối thiểu là hắn phải có Nguyên Linh Phi Kiếm, hơn nữa tu vi bản thân phải đặt tới trình độ nhất định.
Liễu Minh ngồi tự đánh giá như thế một hồi, sau đấy cánh tay đảo một
cái, cẩn thận từng li từng tí thu viên đan vào trong hộp gấm rồi để vào
trong Tu Di Giới.
Dù sao thì hiện giờ hắn cũng chưa luyện thành Nguyên Linh Phi Kiếm,
đồng thời tính đến lúc tế luyện Kiếm Hoàn hãy còn xa nên đan dược quý
giá trước tiên cứ đem cất giấu cẩn thận là tốt hơn cả.
Thời gian kế tiếp, Liễu Minh lại im lặng tự đánh giá một lát rồi thu
đống ý nghĩ lộn xộn đó lại, bắt đầu tập trung tinh thần, tiếp tục chuyên chú tu luyện thần thông Ngự Kiếm Phi Hành.
Qua một phen khổ luyện trước kia, hắn đã sơ bộ có thể dung hợp pháp
lực cùng bàn thể phi kiếm thành nhất thể, vấn đề tiếp theo chính là độ
thuần thục.
Liễu Minh lần nữa đọc qua một lượt phần có liên quan đến Ngự Kiếm Phi Hành trong Thái Cương Kiếm Quyết. Đọc xong, hắn bèn đứng dậy, một tay
bấm kiếm quyết, tay áo kia nhẹ nhàng run lên.
"Vèo" một tiếng!
Phi kiếm màu xanh từ trong tay áo bay ra, đón gió lớn lên thành gần
một trượng rồi rơi xuống dưới chân hắn. Kiếm khí màu xanh lập tức lan
tràn ra.
Liễu Minh nhẹ nhàng nhảy lên trên thân kiếm, kiếm quyết trong tay ngưng tụ lại.
"Vèo" một tiếng!
Lúc này cả người hắn cùng kiếm biến thành một luồng sáng xanh, bay vọt đi.
Không gian mật thất thì nhỏ hẹp mà tốc độ Ngự kiếm phi hành lại cực
nhanh nên chỉ trong chớp mắt luồng sáng xanh cơ hồ đã sắp đập vào vách
động phủ.
Liễu Minh vội vàng biến đổi kiếm quyết trong tay, điều khiển phi kiếm chuyển hướng, khó khăn lắm hắn mới tránh phải đập vào tường.
Nhưng không chờ hắn nới lỏng khi, luồng sáng xanh lại chớp động cái rồi vọt tới một bức tường đá khác.
Kết quả là không đến mấy lần qua lại như thế, Liễu Minh liền cùng
bóng kiếm màu xanh ở dưới chân hắn, “Bang” một tiếng, cứng cứng rắn rắn
đâm thẳng vào vách tường.
Cấm chế kết giới(**) trong động phủ trải qua va chạm này lập tức hiện ra từng vòng sáng màu ngà sữa, nhưng không có thứ gì thực sự bị hủy
hoại.
Còn Liễu Minh dựa vào thân thể mạnh mẽ nên cả người nhìn qua không
vấn đề gì. Hắn đứng dậy, nhúc nhích thân mình, kế đó lại bấm kiếm quyết, tiếp tục tu luyện.
Tại không gian nhỏ hẹp cỡ này, mới có thể rèn luyện được kỹ xảo Ngự Kiếm Phi Hành.
Tục ngữ nói rất đúng về cái gọi là “Tu luyện vô tuế nguyệt”***, lần đóng cửa tu luyện này của hắn kéo dài khoảng ba năm.
Trong mật thất ở động phủ Liễu Minh, ánh sáng xanh, tiếng gió xào xạc nổi lên khắp bốn phía.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu xanh, như cành liễu lắc lư trong gió, chỉ rung động nhẹ nhàng như thế đã liền lượn qua lượn lại một vòng
trong mật thất, cảm giác tự tại như ý khó nói thành lời. Trông hắn di
chuyển bay lượn trong không gian nhỏ hẹp một cách tự do, thoải mái,
không còn cái cảm giác ngốc nghếch như trước nữa.
Một khắc sau, chợt luồng sáng xanh hơi chậm lại kéo theo nó là tầng
tầng tàn ảnh khiến người ta hoa mắt, cái bóng sáng màu xanh khắp phòng
thu lại trong khoảnh khắc để lộ ra Liễu Minh ở trong đó.
Cả người hắn lúc này đang lơ lửng giữa không trung, dưới chân hắn là
một thanh phi kiếm màu xanh đang phát ra từng tràng âm thanh “ông ông”
nhẹ nhàng.
Chỉ là nhìn lại mật thất cực kỳ tĩnh lặng kia, lập tức sẽ thấy ở vách tường bốn phía thình lình hiện đầy những vết rạn.
Khổ tu ba năm, không biết hắn đã va đập vào vách tường bao nhiêu lần
mà khiến cấm chế cực kỳ chắc chắn cũng chịu không nổi va đập suốt tháng
này năm nọ để hôm này trên vách tường hiện lên đầy những vết tích phi
kiếm va chạm lưu lại.
Tuy thế cũng may là tới hôm nay, hắn trải qua thời gian dài dốc sức
liều mạng đã tu luyện Ngự Kiếm Thuật chạm tới trình độ đại thành, đồng
thời tu luyện Ngự Kiếm phi hành đến trình độ nhập môn, có thể điều khiển nó tự nhiên như ý.
Sau này hắn cũng không cần phải tiếp tục tiêu tốn thời gian tu luyện
thần thông này nữa. Hắn sau khi trầm ngâm suy tính cẩn thận liền thu phi kiếm lại, sửa sang quần áo rồi đi thẳng ra khỏi động phủ.
Vừa mới đi ra ngoài động phủ, hắn liền lật tay lấy ra đia đồ dãy Vạn
Linh, hắn dùng thần thức quét qua rồi lại dẫm phi kiếm, hóa thành một
đạo kiếm quang màu xanh, bay nhanh về phía Kiếm Hồn Điện.
Hắn khổ tu thuật ngự kiếm như vậy, mục đích tất nhiên là để có thể nắm chắc thêm một phần khi xông vào điện này.
Không bao lâu sau, một đạo kiếm quang màu xanh đã đi tới một hạp cốc
bị tuyết trắng lẫn sương mù bao bọc cách Thiên Kiếm Phong không xa.
Hạp cốc này bị che giấu rất kỹ, nếu không phải trước đo hắn tìm người đã từng ở đây chỉ chỗ trên địa đồ thì e rằng không dễ dàng tìm được.
Liễu Minh sau khi xác nhận hạp cốc trước mắt trùng với điểm trên địa
đồ liền khu động phi kiếm chui thẳng vào trong đám sương mù.
Thời gian cạn một chén trà sau đó, kiếm quang màu xanh đã đến một chỗ sâu trong hạp cốc, trước mắt hắn là một tòa cung điện phong cách cổ
xưa, mới nhìn thì cực kỳ bình thường.
Ánh sáng xanh tắt đi, bóng dáng Liễu Minh hiện ra.
Hắn thu phi kiếm lại, đồng thời đưa mắt quét nhanh qua.
Chỉ thấy trên một tảng đá trước đại điện có khắc sâu ba chữ to “Kiếm
Hồn Điện”, ba chữ đỏ như máu này trông cứng cáp, lại mang phong cách cổ
xưa, thoạt nhìn chúng như giương nanh múa vuốt đồng thời chúng còn lờ mờ lộ ra một cỗ kiếm ý ngạo nhân quét ngang trời đất
Liễu Minh vừa nhìn thấy tảng đá lớn này, liền cảm thấy hình như Tu Di kiếm phôi chi linh trong Linh Hải của bản thân khẽ nhúc nhích.
Trong lòng rùng mình, hắn bèn lật tay lấy tấm phù dẫn tối tăm mịt mờ mà Chung Ý ban tặng kia ra.
Trước khi tới đây, hắn cũng từng tìm hiểu một phen về Kiếm Hồn Điện
nên biết rõ chung quanh đại điện không có thủ vệ nhưng lại có bố
trí một bộ đại trận Lưỡng Nghi Kiếm Linh, bất luận kẻ nào dám cả gan xông vào
đều lập tức bị kiếm khí vô cùng tận chém thành thịt vụn.
Liễu Minh lúc này bèn thúc giục pháp lực, rót vào trong phù dẫn.
Kết quả là phù dẫn lập tức tự cháy, vô số khí xám từ đó tuôn ra khiến cho không gian quanh đó nổi lên một trận rung động, trong khoảnh khắc
khí xám đã bao trùm hết bóng dáng hắn.
Một khắc sau, Liễu Minh chỉ cảm thân hình nhẹ bỗng rồi không tự chủ được bay nhanh về một hướng khác.
Qua thời gian mấy lần hô hấp, khí xám quanh người thu lại, vừa khi
hắn lại thấy rõ được cảnh vật bốn phía thì thân mình đã thình lình ở
trong một không gian cực kỳ tối tăm mịt mờ.
“Đây là Kiếm Hồn Điện?"
Liễu Minh hiếu kỳ nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện ra mọi chỗ đập
vào mắt đều chỉ là sương mù màu xám, đất dưới chân cũng bị ám màu xám,
thoạt nhìn như một vùng đất hoang vu vậy.
"Ồ, không đúng!"
Liễu Minh lập tức có phản ứng tới, phát hiện trong những thứ gọi là
sương mù xám đang không ngừng tản mát ra từng đợi kiếm ý yếu ớt, sương
mù xám này tựa như là vật sống vậy.
Tu Di kiếm phôi trong cơ thể hắn lúc này hình như cũng cảm ứng được điều gì đó liền phát ra tiếng vù vù.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ trước sau bèn dùng một tay thúc giục kiếm quyết, dẫn đắc kiếm ý xung quanh người đi vào Linh Hải.
Khi khí xám quanh người bị hắn hấp thu hết bảy tám phần, liền cảm
thấy Tu Di Hư Không kiếm phôi bên trong Linh Hải vốn gần như trong suốt
nay bỗng lờ mờ phát ra ánh sáng kèm âm thanh vui vẻ.
“Điều Chung trưởng lão nói quả nhiên là sự thât, trong Kiếm Hồn Điện
tràn ngập năng lượng kiếm ý, có thể giúp kiếm phôi chi linh nhanh chóng
khôi phục.” Liễu Minh thấy tình hình này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa
vui mừng khôn xiết.
Chỉ có điều là những năng lượng kiếm ý ở đây vừa rời rạc lại thực sự
quá ít, nếu cứ theo cái tốc độ hấp thu này mà muốn kiếm phôi chi linh
khôi phục hoàn toàn thì tối thiếu cũng phải mất bảy, tám năm.
Mà tấm phù dẫn Chung trưởng lão cho hắn, nó tất nhiên sẽ không có khả năng để cho hắn nghỉ ngơi lâu thế trong Kiếm Hồn Điện.
“Xem ra vẫn phải dựa theo lời nói của Chung trưởng lão, vận dụng hết
khả năng để đánh bại Kiếm Hồn ở đây rồi nhanh chóng hấp thu năng lượng
kiếm ý.”
Liễu Minh nghĩ tới đây, dưới chân liền khẽ động, một đoàn kiếm quang màu xanh bao quanh người hắn rồi lập tức bắn vọt đi.
Kết quả khi hắn chưa đi được quá xa thì bỗng có tiếng “vèo” từ bên cạnh hắn truyền tới.
Chỉ thấy một đạo quang mang màu xám bỗng nhiên từ chỗ cách đấy không
xa bắn thẳng tới chỗ Liễu Minh đang biến thành kiếm quang kia.
Lông mày Liễu Minh nhíu lại, không giận mà vui, thân hình hắn hơi
chậm lại, phất tay đánh ra một đạo kiếm chỉ biến thành kiếm khí màu
xanh.
Căn cứ theo hiểu biết của hắn trước đây, ở bên trong Kiếm Hồn Điện
không có sinh vật nào khác mà chỉ có năng lượng kiếm ý hội tụ lại thành
Kiếm Hồn, chỉ cần đánh chết nó thì lập tức có thể hấp thu năng lượng
kiếm ý tinh thuần.
"Bang" một tiếng, kiếm khí màu xanh đã lập tức kích nát vụn quang
mang màu xám, còn nguyên gia tốc nên nó suy tính gì mà bắn thẳng xuống
mặt đất.
Tiếng nổ vang qua đi, trên mặt đấy liền xuất hiện một cái hố to.
Cùng lúc ấy, một cái ảo ảnh tối tăm mịt mờ nhảy ra ngoài, lóe lên rồi lẻn ra chỗ cách đấy hơn mười trượng.
Liễu Minh bây giờ mới nhìn rõ bộ dạng của cái gọi là Kiếm Hồn. Nó dĩ
nhiên là có hình người, toàn thân nó có một tầng sương mù mịt mờ bao
phủ, nhưng hai mắt nó lại có hai đạo ánh sáng nhọn dài gần một tấc chợp
động không ngừng, đang hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy bèn nhướng mày.
Kiếm Hồn hình người này hình như có trí khôn nhất định, nó đã trở
thành một kiểu linh hồn tồn tại nào đó, nhưng trên người nó lại phát ra
chấn động kiếm khí không thấp, chỉ riêng xét pháp lực thì đã không kém
tu sĩ Ngưng Dịch sơ kỳ rồi.
Dựa theo lời ghi trên điển tịch ở trong Tàng Kinh Các, vị tổ tiên đại năng của Thái Thanh Môn đã di chuyển Kiếm Hồn Điện, vị này vì muốn biến nơi này thành cấm địa chuyên dùng cho đệ tử Kiếm Tu tôi luyện nên khi
đó đã thiết đặt cấm chế đặc thù khiến người trong không gian này chỉ có
thể sử dụng phi kiếm cùng thần thông Kiếm đạo, một khi sử dụng pháp
thuật, linh khí khác sẽ bị điện này bài xích, lập tức truyền tống ra
ngoài.
Do vậy, hắn cũng chỉ có thể sử dụng kiếm quyết và thúc giục phi kiếm để giao đấu với Kiếm Hồn trước mặt thôi.
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một chút, động tác trên tay không hề
chậm đi tí nào, một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo ánh sáng xanh liền
từ trong tay bay vọt ra, cuốn thẳng đến Kiếm Hồn hình người ở phía đối
diện.
Kiếm Hồn ở phía đối diễn phản ứng cũng cực kỳ linh hoạt, đối diện với kiếm quang màu xanh nhanh như điện xẹt, thân hình nó lập tức nhảy lùi
lại phía sau, đồng thời há mồm phun ra một đạo kiếm quang màu xám để
nghênh đón kiếm quanh màu xanh, so với kiếm quang màu xám khi trước thì
đạo này thô, to gấp bội.